Ngày hôm sau Châu Chấn Kiệt tỉnh lại điều đầu tiên chính là muốn đến tập đoàn làm việc. Vương phu nhân lo lắng hắn nghỉ ngơi không đủ nhất định không cho phép hắn đi làm.
"Không được, con còn đang bị thương kia làm sao mẹ có thể để con đi hả!"
"Con không sao hết mẹ à."
Hắn bị mẹ nói đến phiền trực tiếp mặc kệ bà đi đến trụ sở tập đoàn. Đến nơi hắn mệt mỏi đi vào trong đại sảnh, người xung quanh cúi đầu chào hắn, nhưng ánh mắt lại đưa ra dò xét.
Châu Chấn Kiệt nhạy cảm để ý nét mặt mọi người, ẩn ẩn phát hiện có chuyện chẳng lành đang xảy ra. Quả nhiên hắn vừa ngồi chưa ấm mông thư ký đã chạy đến thông báo.
"Châu tổng các cổ đông đột nhiên xuất hiện đòi gặp mặt ngài ở phòng họp."
Chuyện gì mà khiến các cổ đông phải đứng ngồi không yên như thế?
Châu Chấn Kiệt trong lòng nghi hoặc vẫn bình tĩnh đáp.
"Đã biết, cô đi đến bảo họ chờ một lát tôi sẽ tới sau."
"Vâng..."
Chờ thư ký đi rồi Châu Chấn Kiệt mới gọi trợ lý đến trách mắng.
"Cậu có biết trong tập đoàn xảy ra chuyện gì không mà cổ đông lại kéo đến? Tại sao lại không thông báo sớm cho tôi?"
Trợ lý Trương rất oan uổng, vốn đã định thông báo sớm cho Châu Chấn Kiệt nhưng khi đi đến nhà hắn lại bị Vương phu nhân mắng một trận đừng làm phiền để hắn nghỉ ngơi.
Làm đủ các cách cũng không gặp được hắn trợ lý đành bỏ cuộc.
Châu Chấn Kiệt xoa trán, không hiểu nổi mẹ hắn nữa rồi.
"Thôi cậu có gì nói luôn ra đi."
Trợ lý Trương nhanh chóng kể lại toàn bộ sự việc cho hắn nghe, càng nghe mặt Châu Chấn Kiệt càng đen lại. Việc này quả thực quá lớn, chẳng trách các cổ đông kéo đến làm loạn. Ngay cả hắn cũng không biết phải xử lý ra sao, có điều trước tiên phải trấn an các cổ đông đã.
Hắn chỉnh lại quần áo bước nhanh đến phòng họp, mọi người đã ngồi sẵn bên trong đang trao đổi rầm rộ. Khi hắn mở cửa ra tất cả mọi ánh mắt đổ dồn vào hắn, Châu Chấn Kiệt đóng cửa đi đến chỗ ngồi của mình.
Châu Chấn Kiệt vừa ngồi xuống các cổ đông liền bắt đầu lên tiếng chất vấn.
"Cậu làm tổng giám đốc kiểu gì vậy! Có biết là tập đoàn chúng ta đang phải đối mặt với chuyện gì không!"
"Tại sao đối thủ lại biết hết mọi thông tin của ta!"
"Chắc chắn có gián điệp được cài vào, tôi đề nghị chúng ta rà xoát lại toàn bộ người trong trụ sở chính để điều tra."
"Tất cả chuyện này là do tổng giám đốc quá non trẻ không đủ kinh nghiệm giải quyết tình huống."
"Cậu ta không biết quản lý nhân viên, phải bầu lại người khác."
Châu Chấn Kiệt im lặng nhận hết mọi lời chỉ trích nhắm vào mình của đám cáo già kia. Thấy hắn chỉ ngồi mà không lên tiếng những cổ đông cũng nói ít dần rồi im bặt.
Bấy giờ Châu Chấn Kiệt mới đứng lên trấn an mọi người.
"Xin các vị đừng quá lo lắng, tôi nhất định sẽ xử lý việc này, cũng sẽ tìm được kẻ tiết lộ thông tin của chúng ta, mang hắn ra ánh sáng để mọi người xử trí."
Một vị lão nhân râu tóc bạc phơ hỏi.
"Làm sao chúng tôi có thể tin cậu sau những chuyện gần đây?"
Ông ta vừa dứt lời các cổ đông khác cũng nhao nhao lên tiếng.
"Phải rồi, làm sao chúng tôi tin được đây!"
"Các nhà đầu tư đang bỏ đi, cổ phiếu rớt giá, cậu định làm sao để vực nó dậy!"
Châu Chấn Kiệt như con thỏ bị bầy sói xâu xé, hắn nhăn mày muốn nói gì đó thì một tiếng đậo bàn vang lên. Cha của Viên Châu Hoa cũng là một người trong số cổ đông, ông bình tĩnh nói.
"Mọi người không nên mất bình tĩnh vào giờ phút này, hãy để cho Chấn Kiệt thời gian giải quyết sự cố."
Viên lão gia lên tiếng quả nhiên làm cho đám sói đói kia im miệng, Châu Chấn Kiệt nói vài câu qua loa sau đó giải tán mọi người.
Bây giờ hắn đang rất đau đầu, tình huống quá bất lợi cho tập đoàn. Trước hết hắn phải tìm ra kẻ gián điệp kia để mọi người xả giận. Tất cả các cổ đông nhìn nhau sau đó gia hạn cho Châu Chấn Kiệt phải nhanh chóng tìm được kẻ phản trắc trong vòng hai ngày nếu không hắn có thể tạm biệt chức vụ của mình.
Bỗng có người đi đến vỗ vai hắn, Châu Chấn Kiệt rời khỏi suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn, thì ra là Viên lão gia. Ông mỉm cười khích lệ hắn.
"Đừng để bị những kẻ kia vùi dập mà mất đi ý chí, nếu cháu cần chú sẽ giúp đỡ cháu."
Châu Chấn Kiệt rất cảm kích lời động viên của Viên lão gia, hắn đứng dậy nói.
"Chú yên tâm cháu sẽ xử lý tốt chuyện này."
Nói rồi hắn chào Viên lão gia đi ra ngoài.
Việc đầu tiên mà hắn làm đó là triệu tập cuộc họp trong công ty yêu cầu dà soát kiểm tra để tìm ra kẻ đã tung thông tin. Sau đó vạch ra phương hướng để giúp tập đoàn đứng vững trước làn sóng nhà đầu tư rời đi. Châu Chấn Kiệt mấy ngày này vừa phải làm yên lòng nhân viên cùng cổ đông, tìm ra kẻ phản trắc vừa phải xử lý cánh nhà báo cùng các nhà đầu tư.
Hắn bận tối mắt tối mũi, đêm chỉ ngủ có vài ba tiếng lại phải dậy để làm việc. Cường độ làm việc này khiến hai má hắn hóp lại vì gầy đi.
Khương Bạch Ngọc cũng cảm thấy có chuyện chẳng lành trong tập đoàn, đồng nghiệp xung quanh cô ai nấy đều nơm nớm lo sợ. Từ miệng đồng nghiệp cô biết rằng Châu Chấn Kiệt đang đối mặt với một vấn đề lớn.
Cô không gặp được hắn, chỉ từ xa nhìn nhưng đã thấy hắn gầy rộc hẳn đi. Gương mặt tràn đầy vẻ ưu sầu, dường như già thêm vài tuổi.
Sự việc này còn lớn hơn sự việc lần trước, ai cũng đồn rằng tập đoàn sắp phá sản khiến nhân viên lo lắng không thôi.
Ngày nào trưởng phòng cũng phải đến để trấn an những người khác, khẳng định công ty sẽ không bị phá sản.
Khương Bạch Ngọc rất muốn giúp đỡ Châu Chấn Kiệt nhưng lực bất tòng tâm, cô biết bản thân mình chỉ là một kẻ tầm thường ngoài lo lắng cho hắn cũng không thể làm gì hơn.
Trong lúc đi vệ sinh cô bỗng nghe được đồng nghiệp nói bây giờ các chủ đầu tư đang lo sợ mà rút vốn. Nếu cứ tiếp tục như thế sẽ phá sản mất.
Có người kể cao tầng đang truyền ra tin đồn nếu Châu Chấn Kiệt chịu lấy Viên Châu Hoa thì chuyện này sẽ chấm dứt. Cha của Viên Châu Hoa rất nhiều tiền, có thể giúp công ty họ trụ vững đến khi vượt qua giai đoạn khó khăn này.
"Nhưng mà Châu tổng có hôn thê rồi đây, sao lấy Viên tiểu thư được."
"Aizz chuyện này khó nói lắm, lợi ích tập đoàn hay tình yêu quan trọng hơn chỉ có mình Châu tổng rõ."
Khương Bạch Ngọc nghe cái hiểu cái không, nhưng ý chính thì cô hiểu rõ. Cô thất thần đi về phía trước mà không để ý va phải Viên Châu Hoa. Cô ta bực mình quát.
"Đi đứng cái kiểu gì thế, ngày nào cũng va phải người khác là sao!"
"Xin...xin lỗi Viên tiểu thư."
Viên Châu Hoa nhướn mày, bỗng dưng Khương Bạch Ngọc ngoan ngoãn như vậy chẳng nhẽ nào cô ta đã nghe được tin đồn kia. Không đợi cô ta thắc mắc Khương Bạch Ngọc đã giúp cô ta trả lời.
"Tôi có thể hỏi, chuyện tin đồn...là thật phải không?"
"Tin đồn gì?"
Viên Châu Hoa khoanh tay thích thú nhìn biểu tình khó xử của Khương Bạch Ngọc.
"Cô hỏi không đầu không đuôi thì ma nào trả lời cho cô được?"
"Xin lỗi, tin đồn về việc cha cô sẽ giúp Châu Chấn Kiệt cứu tập đoàn nếu anh ấy lấy cô có phải thật không?"
"Nếu là thật thì sao? Mà không phải thì sao? Dù gì anh ấy cũng đính hôn với cô rồi tôi làm sao mà chen vào giữa các người được."
Khương Bạch Ngọc thấy vậy hoảng hốt, cô mím môi nghĩ nếu đây thục sự là cách tốt nhất giúp cho Châu Chấn Kiệt thì cô sẽ làm.
"Chúng ta có thể nói chuyện riêng được chứ?"
"Chuyện gì? Tôi còn bận nhiều việc lắm."
Viên Châu Hoa làm giá giả bộ rời đi, quả nhiên Khương Bạch Ngọc lên tiếng.