Tuy rằng anh đọc sách đến buồn ngủ rồi ngủ lúc nào không hay, Mạnh Tiềm Sơn cũng đắp chăn cho anh, không để anh bị sốt.
Nhưng lúc anh dậy, vẫn cảm thấy xây xẩm choáng váng, thực tế do cái trường kỷ này quá cứng, ngồi lâu sẽ thấy không thoải mái, ngủ một đêm, làm anh đau nhức cả người.
Giang Tùy Châu cảm thấy hơi tức.
Sao nguyên chủ lại sắp xếp căn phòng thế này cho Hoắc Vô Cữu, đồ dùng trong phòng đơn sơ, chẳng lẽ không suy tính có ngày bản thân sẽ ngủ trên trường kỷ này sao.
Anh ngồi dậy, thấy sắc trời đã dần chuyển sáng. Mùi thơm của thức ăn thoang thoảng đâu đây, chắc Mạnh Tiềm Sơn đang chỉ huy mọi người chuẩn bị bữa sáng.
Giang Tùy Châu đứng lên, nhìn thoáng qua phía giường.
Trống.
Hoắc Vô Cữu đâu?
Giang Tùy Châu vừa mới tỉnh ngủ, còn đang mơ màng, ngơ người, lập tức quay đầu nhìn xung quanh.
Bất ngờ không chuẩn bị trước, đụng trúng một đôi mắt đen lạnh lẽo.
Giang Tùy Châu hết hồn, lại thấy Hoắc Vô Cữu đang ngồi dưới ánh mặt trời bên cửa sổ, trong tay đang cầm quyển sách tối hôm qua anh xem, tùy ý lật qua lật lại.
Chỉ cần nhìn cách cầm là biết, chắc chắn người này không phải người hay đọc sách.
Y đang ngước mắt nhìn Giang Tùy Châu, ánh mắt lạnh nhạt, gương mặt vô cảm.
Đôi mắt ấy như có thể nhìn thấu lòng người.
Giang Tùy Châu bỗng cảm thấy quẫn bách. Rõ ràng không làm gì cả, nhưng không hiểu sao lại thấy chột dạ.
… Có lẽ do hành vi mình ở đây trông chừng cả đêm, làm sụp đổ hình tượng nhân vật rồi.
Anh vờ như không thu hồi tầm mắt, lạnh lùng gọi: “Mạnh Tiềm Sơn?”
Mạnh Tiềm Sơn đang ở gian ngoài nghe được giọng anh, vội vàng chạy vào để hầu hạ anh thức dậy.
Mạnh Tiềm Sơn xưa nay nói nhiều, chỉ cần Giang Tùy Châu không ngắt ngang hắn, hắn có thể như vào chốn không người mà nói cả ngày. Vừa hay Giang Tùy Châu đang lúng túng, nên mặc hắn dông dài, sau đấy giống như không thấy sự tồn tại của Hoắc Vô Cữu, ở đấy dùng xong bữa sáng liền rời đi ngay.
Hôm nay không phải ngày tảo triều, vậy phải đến nha môn rồi.
Trước khi đi, anh không quên nhắc nhỏ Mạnh Tiềm Sơn: “Đừng quên chuyển phòng cho Hoắc phu nhân.”
Mạnh Tiềm Sơn vâng dạ lia lịa.
Đợi Giang Tùy Châu đi rồi, Mạnh Tiềm Sơn quay lại trong viện Hoắc Vô Cữu, dẫn theo người dạo quanh một vòng.
Chỗ này hoang vắng lại cũ nát, Hoắc Vô Cữu cũng không mang theo đồ đạc gì, tính tổng lại chỉ mới ở đây một đêm, thật sự thì chẳng có gì để chuyển.
Nhưng giá trị con người của Hoắc phu nhân bây giờ, có thể giống lúc vừa vào phủ hay sao. Nếu chỉ đưa mỗi người vào trong viện của Vương gia, chẳng phải quá sơ sài?
Thành ra, Mạnh Tiềm Sơn dốc lòng hầu hạ Hoắc Vô Cữu dùng bữa sáng. Đợi Hoắc Vô Cữu ăn no rồi, hắn cười đến không thấy mặt trời, tiến lại gần hỏi: “Hoắc phu nhân, có muốn bày biện gì không ạ? Để nô tài sai người đi mua.”
Hoắc Vô Cữu không lên tiếng.
Tên nô tài này rất ồn ào, trông một bộ điệu đà ton hót, có hơi chướng mắt.
Nhất là cái kiểu xem mình như ái thiếp mà dỗ dành, đặc biệt làm y thấy buồn nôn.
Mạnh Tiềm Sơn đúng là không có tầm nhìn, thấy y không nói lời nào, liền tự mình thu xếp: “Y phục bốn mua đều phải may, lát nữa nô tài sẽ đi mời thợ may đến ngay. Còn xe lăn của phu nhân nữa, nô tài đi tìm thợ mộc làm một chiếc mới? Còn nô bộc hầu hạ đi theo bệnh cạnh ngài…”
Hắn đối diện một đôi mắt đen thăm thẳm.
Thấy Hoắc Vô Cữu ngước mắt nhìn mình, Mạnh Tiềm Sơn vội khom người đến gần, tưởng y có gì cần căn dặn: “Phu nhân?”
Chỉ thấy đôi mắt Hoắc Vô Cữu như hồ nước đông lạnh lẽo, chỉ một ánh nhìn thoáng qua đã lạnh thấu tận tim gan.
“Không cần gì cả.” Y lạnh lùng nói. “Ngươi, cút xa ra là được.”
Mạnh Tiềm Sơn nghẹn trân trối, một bầu nhiệt huyết bị xối ngúm.
Hắn ngượng ngùng né ra xa.
… Không ngờ bây giờ chủ tử lại bắt đầu thích kiểu vừa hung dữ vừa ngang tàng thế này.
Thật không dễ hầu hạ.
—
Theo lý thuyết không phải ngày tảo triều thì phải đến nha môn làm việc, nhưng Bộ Lễ vốn nhàn hơn các Bộ khác, chưa kể Giang Tùy Châu chẳng qua lãnh một chức quan rỗi việc, thành ra cả ngày chẳng có gì phải làm.
Huống hồ, cấp trên của anh – Quý Du, là một người đặc biệt hiền lành như Phật.
Chỉ cần xem ghi chép của người này trong lịch sử, có thể biết ông là một người rảnh rỗi không ham mê mưu quyền, chỉ thích thơ từ ca phú. Tuy nói năm đó ông là trạng nguyên do Tiên Đế khâm điểm, nhưng thành tích làm quan lại luôn bình bình, chỉ duy có tài làm thơ là đặc biệt bay bổng.
Ông cũng không thân thiệt với Giang Tùy Châu cho mấy, vừa nhìn đã biết không cùng phe, nhưng không hề khó dễ anh, thậm chí thấy anh sắc mặt không tốt còn cưới nói hôm nay không có việc gì quan trọng, anh có thể về sớm nghỉ ngơi.
Giang Tùy Châu thở phào nhẹ nhõm.
Với anh mà nói, bất luận là triều đình hay hậu trạch nhà mình, đều là vũng nước sâu, khiến anh mỗi giờ mỗi phút đều phải đề cao tinh thần, bảo trì cảnh giác.
Trái lại chốn nha môn phải làm việc này, lại giúp anh có thể nhẹ nhõm nghỉ ngơi.
Anh lần đầu tiên ôm tâm tình của một người đàn ông trung niên nô lệ của đồng tiền sau giờ tan ca không muốn đối mặt với áp lực gia đình nên trốn trong xe hút thuốc cả buổi, ở trong nha môn thoải mái nghỉ ngơi một ngày.
Không có Hậu chủ và Bàng Thiệu, không có đám phụ tá mắt sáng như đuốc, không có quả bom hẹn giờ Hoắc Vô Cữu, anh cảm thấy bầu không khí của Bộ Lễ thật trong lành sảng khoái.
Nên tâm trạng anh cực tốt, đến giờ về đi ngang qua bàn của Quý Du, anh còn dừng lại hàn huyên đôi câu với Quý Du.
“Quý đại nhân đang xem gì vậy?” Anh thấy Quý Du đang cầm một quyển sách nên hỏi.
Quý Du ngẩng đầu thấy người hỏi là anh, cười lật sách lại đưa cho anh xem: “Chẳng qua là một quyển dã sử, không có căn cứ gì, xem như giết thời gian thôi.”
Giang Tùy Châu nhận quyển sách, lướt xem sơ qua, đúng thế thật.
Không chỉ là dã sử mà còn là một quyển dã sử viết đến hoang đường, thật như một quyển truyện viết về người trùng họ trùng tên với Hoàng Đế tiền triều.
Giang Tùy Châu thoáng lộ ý cười, trả sách lại cho Quý Du, cười khẽ nói: “Trái lại viết khá thú vị đấy chứ.”
Quý Du nghe vậy, ngạc nhiên nhướng mày: “Vương gia cũng thấy hứng thú với thứ này à?”
Văn nhân đương thời, từ xưa đã thích tỏ vẻ thanh cao. Chính sử mới là chính thống, thứ thiên mã hành không như dã sử, đều là viết cho đám người tục tĩu giải trí, văn nhân bình thường cùng quý tộc, đều rất khinh thường nó.
Giang Tùy Châu lắc đầu.
Anh nghĩ thầm trong đầu, tôi vốn không có hứng với dã sử, nhưng nói ra ông cũng không tin, tôi có thể đứng ở đây nói chuyện với ông, chính là quả đắng do xem thường dã sử đó.
… Đương nhiên, nói không chừng chính ngài cũng là một nhân vật trong dã sử.
Mấy lời kiểu này nói thầm trong bụng thì không sao, đương nhiên không thể nói ra khỏi miệng. Anh khẽ cười, trả lời: “Không thể nói là cảm thấy hứng thú. Có điều xưa nay sử sách đều do con người viết ra, hậu thế bình luận, ai biết người nào nói là thật, người nào nói là giả đâu?”
Lại thấy Quý Du sau khi nghe xong, hai mắt phát sáng, tựa như lóe lên tia sáng bắt gặp tri kỷ.
Giang Tùy Châu lật đật gật đầu với Quý Du, xem như đã chào rồi quay người đi ngay.
—
Giang Tùy Châu tự thấy không đảm đương nổi sự coi trọng của Quý Du, dù sao anh có thể nói ra lời như vậy, toàn nhờ vào việc bị một học sinh hãm hại bay vào dã sử.
Anh rời Bộ Lễ, lên xe ngựa, về thẳng Phủ Tĩnh Vương.
Vừa bước vào trong An Ẩn Đường đã thấy người ra ra vào vào náo nhiệt. Đúng lúc Mạnh Tiềm Sơn tiễn hai người thợ may cầm vải đi ra ngoài, gặp Giang Tùy Châu hồi phủ, vội vàng nghênh đón.
“Vương gia!” Mạnh Tiềm Sơn vừa đến gần đã cười háo hức tranh công: “Nô tài đã thay người đón Hoắc phu nhân qua rồi ạ, vừa mời thợ may đến may gấp xiêm y cho phu nhân. Ngày mai thợ thủ công sẽ đến, nô tài thấy xe lăn của phu nhân dùng không thuận, cũng nên đổi cái khác.”
Giang Tùy Châu hơi ngờ vực nhìn hắn.
… Mình còn chưa nói gì cả, tên nhóc này sao lại nhiệt tình với Hoắc Vô Cữu thế nhỉ?
Lại thấy Mạnh Tiềm Sơn hai mắt sáng lóng lánh nhìn anh, một vẻ đợi khen ngợi.
Giang Tùy Châu thoáng khựng lại: “…Ừ, giỏi lắm.”
Mạnh Tiềm Sơn tức khắc nở hoa trong bụng.
Giang Tùy Châu chỉ cảm thấy bị sự ngớ ngẩn đó hun đỏ mắt, xoay người đi vào phòng mình.
Anh bước đi khá thoải mái, vừa đi vừa cởi áo choàng vướng víu trên người. Trước khi bước qua cửa, anh như chợt nhớ ra điều gì, đang định xoay người lại hỏi sắp xếp cho Hoắc Vô Cữu ở phòng nào, thì bóng dáng một người bất thình lình lọt vào tầm mắt của anh.
Người nọ ngồi trên xe lăn, khung cảnh thanh lịch sang quý xung quanh, càng nổi bật sự lạc lõng của y.
Động tác cởi áo của Giang Tùy Châu bỗng chốc khựng lại.
… Hoắc Vô Cữu.
Tại sao Hoắc Vô Cữu lại ở trong phòng của anh!!!
Anh đứng đờ tại chỗ, lát sau, đột ngột xoay người đi ra ngoài.
Đập vào mắt là Mạnh Tiềm Sơn mang vẻ mập mờ pha lẫn hớn hở, dáng cười e thẹn chờ mong khen thưởng.
Giang Tùy Châu tạm ngừng lại trong chốc lát mới hạ thấp giọng nói: “… Đây là ngươi an bài?”
Mạnh Tiềm Sơn sửng sốt, sau đấy như bừng tỉnh đại ngộ.
“À, đúng vậy! Xem nô tài hay quên này, Hoắc phu nhân dọn qua, còn chưa có người hầu hạ!” Hắn nói, “Hai thị nữ được sắp xếp cho phu nhân ban đầu đều bị tiểu nhân đuổi khỏi phủ rồi, bây giờ chỉ còn lại một tiểu tư, trông có vẻ là người thành thực, Vương gia ngài xem…”
Mạnh Tiềm Sơn nói đến đây thì ngừng, đợi Giang Tùy Châu căn dặn.
Giang Tùy Châu mặt mày xanh mét.
Ai hỏi mi chuyện này! Ta là đang hỏi mi, tại sao Hoắc Vô Cữu lại ở trong phòng của ta!!!
Chẳng lẽ cái viện to đùng thế này, không còn phòng nào khác cho người ở được à!
Nhưng lời đến bên miệng, hắn lại giật giật môi, không cách nào nói ra khỏi miệng.
Đã đưa người đến rồi lại đuổi đi, chẳng lẽ muốn đắc tội với y nữa?
… Vốn tưởng đưa ra quyết định này, có thể giảm độ khó xuống thấp một chút, lại không ngờ lại bị thằng đần Mạnh Tiềm Sơn tăng lên cấp địa ngục luôn.
Giang Tùy Châu nghiến răng, hung hăng lườm Mạnh Tiềm Sơn, nuốt ngược những lời ra đến bên miệng.
“Từ đầu chỉ có một người?” Anh tiếp câu chuyện đang để dở của Mạnh Tiềm Sơn, nói: “Người ở đâu, ta đi xem.”
Mạnh Tiềm Sơn nghe vậy, vội dẫn anh đi xuống bậc thềm.
Người trong viện đều đang bận rộn, tên tiểu tư kia đang cùng người bên cạnh chuyển đồ, khuân đồ đến mồ hôi thấm ướt tóc, dưới ánh mặt trời ngược lại khá bắt sáng.
Thấy Giang Tùy Châu tới, tên tiểu tư kia vội thả đồ xuống, cúi người hành lễ với Giang Tùy Châu.
Giang Tùy Châu thoáng khựng lại, như nghĩ ra chuyện gì đấy.
Ban đầu anh suy đoán, ba năm sau Hoắc Vô Cữu có thể trốn thoát khỏi đây, ắt hẳn có người nội ứng ngoại hợp. Nhưng nguyên chủ tuyệt đối sẽ không tạo cơ hội cho y, nên mới phải kéo ròng rã ba năm.
Nhưng… Nếu anh giúp y thì sao?
Chẳng phải là anh cho y một ân huệ lớn sao, còn thể đỡ bớt hai năm quần nhau với đám người Bàng Thiệu?
Anh cân nhắc trong một lúc rồi nói với tên tiểu tư kia: “Ngươi theo ta lại đây.”
Đây là muốn ngầm sai phái gì đó thôi.
Tiểu tư vội đuổi theo anh, Mạnh Tiềm Sơn biết điều mà lưu lại tại chỗ.
Họ đều không thấy, xuyên qua song cửa sổ khép hờ, một đôi mắt đen sâu thẩm, dõi theo bóng lưng của Giang Tùy Châu.
Y thấy Giang Tùy Châu tìm đến tiểu tư bên cạnh y, sau dẫn theo tiểu tư đó tránh qua một bên nói chuyện riêng.
Là Vương gia, thì có gì mà cần nói riêng với tiểu tư?
Tất nhiên là có việc muốn sai hắn làm. Hoắc Vô Cữu biết, tiểu tư đó, ngoài việc giúp anh theo dõi y cũng không làm ra trò trống gì.
Vì sao đối phương lại bỗng dưng chuyển y ra ở cùng… Đáp án dường như không cần nói cũng rõ rành rành.
Đây là địa phương cảnh giới sâm nghiêm nhất vương phủ.
Còn như tại sao lại xếp cho mình ở ngay trong phòng chính… Chỉ cần nhìn ánh mắt ngạc nhiên của Tĩnh Vương lúc bước vào, cũng đủ biết là do người của anh nhầm lẫn.
Hoắc Vô Cữu tự nhận bình tĩnh, sẽ không vì chút lợi ích cỏn con mà ảnh hướng đến lý trí, càng sẽ không vì đối phương tỏ ra lấy lòng mà mất đi khả năng phán đoán.
Y mặt không biểu tình, ánh mắt sắc lạnh lại lãnh đạm, lẳng lặng nhìn nhất cử nhất động của người ngoài cửa sổ.
Duy chỉ có bàn tay đặt trên xe lăn, đầu ngón tay như mang theo cáu kỉnh mà gõ nhẹ lên tay vịn.
――――
Suy nghĩ của tác giả:
Lại đến lúc cún ngốc chúng ta yêu nhất lập flag rồi!
Giang Tùy Châu: Nghe nói ngươi rất bình tĩnh, sẽ không bị ảnh hưởng đến lý trí, còn rất giỏi phán đoán?