Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết

Chương 39: Chương 39




Chung quanh rậm rạp hoa lá với cỏ cây, lại có tường viện che lại, hai người nói chuyện với nhau trong một góc không hề để ý tới quan viên Hình Bộ đứng cách đó không xa.
Hồng y công tử kia nói dứt câu, xoay người liền muốn đi tới An Ẩn Đường.

Thấy hắn ta nhắm thẳng tới phía mình, quan viên Hình Bộ lập tức tìm một bóng cây, giấu đi thân hình của mình.
Ngay sau đó, thị nữ kia vội vàng kéo hồng y công tử lại.
“Chủ nhân, không thể đi được!” Nàng vội vàng nói.

“Vương gia đang bệnh, lúc này ngài đi, nếu chọc tức thân thể Vương gia, vậy phải làm thế nào cho phải!”
Hồng y Công tử kia giận quá hóa cười.
“Chọc tức y? Ta thấy chưa chắc.

Có tinh thần đi theo hồ ly tinh lêu lổng bên ngoài, ta thấy thân thể y rất khỏe mạnh a!” Hắn ta nói.
Thị nữ kia vội nói: “Chủ nhân nói cái này làm gì? Hơn nữa, tiểu viện mà vị công tử bên ngoài kia ở, nói không chừng cũng không phải Vương gia mua đâu?”
Hồng y công tử cười lạnh một tiếng.
“Thân hắn ta đều là Vương gia chuộc, đi đâu kiếm bạc để mua nhà? Nói thêm nữa, trạch viện ở ngay trung tâm Trường Nhạc phường, đúng là tọa bắc triêu nam(*), không có mấy ngàn lượng bạc, làm sao có thể mua được?”
(*) Tọa bắc triêu nam: quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam.
Thị nữ thưa dạ mà không nói nên lời.
Chỉ thấy dường như hồng y công tử kia càng nói càng giận, tiếng nói cũng cất cao hơn vài phần.
“Từ trước đến nay bạc ở trong phủ đều là do ta quản, ngươi nói xem, trong phủ không có tiền chảy ra, Vương gia đi đâu để lấy ngân lượng mua trạch viện cho tiểu hồ ly tinh kia? Hôm nay ta nhất định phải đi tìm Vương gia hỏi rõ ràng, bằng không, dứt khoát bảo y mau bán ta đi, còn tốt hơn là ở chỗ này chịu tức giận vớ vẩn……”
Thị nữ kia vội vàng cản hắn ta, hai người lôi lôi kéo kéo, trực tiếp đi vào An Ẩn Đường.
Hồi lâu sau, quan viên Hình Bộ kia mới chậm rãi đi ra từ chỗ tối.
Hắn ta khiếp sợ đến nỗi đôi tay đều đang phát run.
Hắn ta dứt khoát không ngờ tới, chỉ là đi lướt qua điều tra như thường lệ, lại khiến hắn ta đụng vào một bí mật lớn như vậy.
Nguyên lai bạc kia là do Tĩnh Vương điện hạ tham ô? Ngược gió gây án tham ngân lượng trong Thiên Thu Yến của Hoàng Thượng, chính là bởi vì thiếp thất trong phủ hung hãn, tham bạc đi nuôi ngoại thất?
Hắn ta không có tư cách quyết định, khiếp sợ cực kì, hắn ta chỉ biết phải lập tức hồi cung, nhanh chóng thông báo đại sự này cho Thánh Thượng.
——
Trong An Ẩn Đường, một khung cảnh xuân hoà thuận vui vẻ.

Thấy Cố Trường Quân dẫn nha hoàn trực tiếp đi vào viện, Mạnh Tiềm Sơn hoảng sợ, vội vàng tiến lên đón, muốn ngăn cũng không dám.
Tuy nói bình thường Cố phu nhân này tác oai tác quái, nhưng cũng chưa từng thấy đi tới viện Vương gia a?
Thấy bộ dáng ngu si muốn nói lại thôi của hắn ta, lông mày Cố Trường Quân nhếch lên, cười nói với hắn ta: “Sao, Mạnh Tiềm Sơn, thấy bản phu nhân, cao hứng đến nỗi không nói nổi a?”
Mạnh Tiềm Sơn mang vẻ mặt cười khổ, vấn an hắn ta.
“Cố phu nhân, hôm nay là ngày lành gì vậy? Không khéo rồi, Vương gia vừa mới nghỉ ngơi, nếu ngài có chuyện gì, nô tài thay ngài thông báo cho Vương gia một tiếng là được……”
Hắn ta đi sát bên cạnh Cố Trường Quân, một bên nói tốt, một bên có ý đồ ngăn hắn lại.
Chỉ thấy Cố Trường Quân quay mặt sang, liếc mắt nhìn hắn ta, một tay đẩy hắn ta ra, lập tức đi về phía nhà chính của Giang Tùy Chu.
“Còn muốn lừa ta, tưởng ta không nhìn thấy, đúng lúc mới vừa rồi còn có người đi từ nơi này ra ngoài sao?”
Nói xong, hắn ta đi thẳng lên thềm đá, đẩy cửa phòng Giang Tùy Chu ra.
Nghe thấy động tĩnh ở cửa, Giang Tùy Chu liếc mắt nhìn về hướng kia, liền thấy một người đỏ rực như lửa, trực tiếp đi vào phòng mình.
Giang Tùy Chu yên tâm.
Y biết, đây là Cố Trường Quân sau khi làm xong chuyện, tới báo tin cho y.
Lúc này thấy Cố Trường Quân đối diện với ánh mắt y, vừa đi vào bên trong, vừa phong tình vạn chủng mà liếc mắt đưa tình với y.
Giang Tùy Chu bị chua đến nỗi xót cả răng.
Y liếc mắt với Cố Trường Quân một cái rồi thu hồi ánh mắt, chỉ thấy người này cười vài tiếng, sau đó đi tới mép trường kỷ của y.
“Thiếp không cáo mà đến, Vương gia sẽ không trách tội chứ?” Hắn ta cười nói.
Giang Tùy Chu nhàn nhạt nhìn hắn ta, tùy cho hắn ta diễn.
Cố Trường Quân hành lễ xong rồi đứng dậy, ngồi xuống trên mép trường kỷ của y.
“Vương gia chớ trách, thật sự là mấy ngày rồi thiếp chưa được nhìn thấy Vương gia, trong lòng lo lắng, mới tự tiện đến thăm ngài.” Hắn ta nói.
Giang Tùy Chu hờ hững nói: “Làm xong rồi?”
Tất nhiên Cố Trường Quân biết y đang hỏi cái gì.
Hắn ta cười hì hì lấy bả vai đụng đụng y: “Vương gia còn không yên tâm về ta sao?”
Nói rồi, ánh mắt hắn ta đảo qua phòng ngủ, dừng trên người Hoắc Vô Cữu ở trong góc một chút, thu hồi những lời nói đằng sau.
Dù sao trong phòng vẫn còn có những người khác, hắn ta muốn nói thêm hai câu nữa, cũng có chỗ kiêng dè.
Theo ánh mắt Cố Trường Quân, Giang Tùy Chu cũng thấy Hoắc Vô Cữu ngồi ở bên kia không nói một lời.
Bình thường hai người bọn họ ở chung một phòng chính là như vậy.

Phòng ngủ y cực kỳ rộng rãi, hai người mỗi người một phương, có thể không ai quấy rầy ai cả.

Nhưng lúc này, y lại cảm thấy trên người Hoắc Vô Cữu kia lại trông có hơi không được tự nhiên.
Cụ thể không được tự nhiên chỗ nào …… Y không nhìn ra được.
Chỉ thấy Cố Trường Quân ngồi ở mép trường kỷ của y xoay chuyển ánh mắt, bản tính hay thích trêu mèo chọc chó lại ngoi đầu lên.
Hắn ta cười nói: “A, trí nhớ thiếp tệ thật, mãi mà không chú ý tới, Hoắc phu nhân vẫn ở chỗ này à?”
Giang Tùy Chu thấy hắn ta đứng lên từ mép trường kỷ rồi đi tới hướng Hoắc Vô Cữu.
Hoắc Vô Cữu ngẩng đầu lên, nhìn về phía Cố Trường Quân.
Ánh mắt hắn nặng nề, cảm xúc lạnh lẽo trong đó đã bị ẩn sâu vào xoáy nước bên trong đáy mắt.
Cố Trường Quân vẫn hồn nhiên chưa phát giác, đứng yên ở trước mặt hắn.
“Ngày thường hầu hạ Vương gia, vất vả cho vị đệ đệ thiếp thân này rồi.” Hắn ta cười nói.
Hoắc Vô Cữu không nói một lời.
Một khắc sau, Cố Trường Quân vươn tay.
Hắn ta cầm lấy quyển sách trên tay Hoắc Vô Cữu.
“A, Hoắc phu nhân đang xem sách gì vậy?” Cố Trường Quân cười tủm tỉm, vừa hỏi, vừa muốn rút quyển sách kia ra khỏi tay Hoắc Vô Cữu.
Một cái, hai cái.
Quyển sách kia vẫn không nhúc nhích chút nào.
Cố Trường Quân chớp chớp mắt, nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy người nọ trên xe lăn, chậm rãi nâng mắt lên, đôi mắt đen kịt, lẳng lặng mà đáp trên mặt hắn ta.
Nụ cười trên mặt Cố Trường Quân không tự chủ được mà cứng lại, trong tay cũng nhẹ nhàng buông lỏng quyển sách kia ra.

Khi thu hồi tay lại, hắn ta còn theo bản năng mà giấu đôi tay ra phía sau.
Trong lúc nhất thời, Cố Trường Quân lại có một suy đoán khó hiểu.
Tựa hồ, nếu không phải có Giang Tùy Chu ở phía sau hắn ta đang nhìn, người trước mặt này, dường như sẽ bóp gãy luôn cổ hắn ta.
Đây là một con hung thú đang vận sức chờ phát động, thứ duy nhất trói buộc được hắn, chỉ có ánh mắt Giang Tùy Chu đến từ sau lưng hắn ta kia mà thôi.
Lần đầu Cố Trường Quân ý thức rõ ràng được, bản thân mình đã chơi quá trớn, chạm vào người không nên chạm vào rồi.
Hắn ta nhất thời cứng đơ tại chỗ, không hề nhúc nhích.
Đúng lúc này, thanh âm lạnh nhạt của Giang Tùy Chu truyền tới.

“Bản vương không sao cả, nếu ngươi không còn việc gì, trở về đi.” Y nhàn nhạt nói.
Lúc này Cố Trường Quân mới dần dần hồi lại tinh thần, chỉ cảm thấy sau lưng đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.
Hắn ta đang muốn lui về phía sau một bước, lại nghe thấy một tiếng “bộp” nho nhỏ.
Hắn ta đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy quyển sách kia nhẹ nhàng rơi xuống mép bàn.

Người ngồi ở trước mặt hắn ta kia, rũ mắt xuống, một tay đè xe lăn chuyển phương hướng sang một chút, rồi lập tức đi thẳng ra bên ngoài.
Đến tận khi tiếng xe lăn dần dần đi xa, Cố Trường Quân mới khó khăn thu hồi ánh mắt lại.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu ngồi ở trên giường, trong mắt hiện lên sự không tán đồng nhìn về phía hắn ta.
“Ngươi nhàn rỗi không có việc gì, đi trêu chọc hắn làm gì?” Giang Tùy Chu đè thấp giọng nói.
Cố Trường Quân ngồi lại xuống mép trường kỷ, biểu tình có vài phần như đang suy tư gì đó.
Giang Tùy Chu cách khá xa, không hề thấy được trong chớp nhoáng vừa rồi, ánh mắt hai người kia giao nhau.

Lúc này Cố Trường Quân chậm rãi ngồi xuống mép trường kỷ của y, ánh mắt đã có chút trống rỗng.
Giang Tùy Chu giơ tay chỉ chỉ hắn ta.
“Chọc cho hắn tức giận, bản vương không phụ trách cứu ngươi đâu.” Giang Tùy Chu nghiến răng nghiến lợi.
Lại thấy Cố Trường Quân lắc lắc đầu.
“Thuộc hạ lại cảm thấy, tựa hồ Hoắc Vô Cữu không phải là bị thuộc hạ chọc cho nổi nóng đâu.” Cố Trường Quân thấp giọng nói.
Giang Tùy Chu nhíu mày: “Cái gì?”
Chỉ thấy Cố Trường Quân nâng mắt lên, lập tức nhìn về phía y.
“Không giống.” Hắn ta nói.

“Hoắc phu nhân không phải người có lòng dạ tiểu nhân như vậy, bình thường thuộc hạ trêu chọc hắn vài câu, chỉ cần không chạm vào hắn, hắn đều coi như thuộc hạ không tồn tại.”
Giang Tùy Chu liếc mắt nhìn hắn ta.
Chỉ thấy Cố Trường Quân nhìn y, bỗng nhiên lộ ra hai phần ý cười.
“Hôm nay ngược lại giống như……” Hắn ta dừng một chút.
“Giống như ghen tuông với thuộc hạ vậy.”
Giang Tùy Chu sửng sốt.
Ngay sau đó, y không lưu tình chút nào mà giơ tay, đập một phát lên đầu Cố Trường Quân.
“Ngươi điên rồi sao.” Y nói.
——
Sau hôm đó, dần dần có các đại phu lục tục đi tới quý phủ Giang Tùy Chu.
Kết quả những người này có bản lĩnh như thế nào, không cần Giang Tùy Chu tới tra xét, tất cả đều giao cho Cố Trường Quân.


Một số không có tài học gì hết, chỉ chạy tới vì công danh lợi lộc, đều bị Cố Trường Quân đuổi ra phủ từ lâu, còn có một số không có sở trường về trị bệnh tàn tật, cũng bị hắn ta tìm cớ mời ra ngoài.
Mấy ngày kế tiếp, Giang Tùy Chu lần lượt gặp vài người, thử một lần, cũng đều không có bản lĩnh thật sự gì cả.
Y cũng biết, đại phu xung quanh Lâm An, phàm là có chút bản lĩnh, đều đã chạy tới Thái Y Viện.

Nếu thật sự muốn tìm lương y, thì cần phải chờ một chút, xem kết quả những người mà y phái đi, dò xét ở nơi khác.
Dần dần, cây hoa ngoài cửa sổ đã dần dần rụng hết, biến thành cành lá xanh um tươi tốt.
Cứ cách hai ngày, Cố Trường Quân sẽ báo cáo kết quả dò tìm đại phu cho Giang Tùy Chu.

Đã nhiều ngày nay, trong tin tức mà hắn ta đưa tới lại dần dần có nhiều thêm vài phần than phiền, nói là có một đại phu tự đưa mình tới cửa, tự xưng là Hoa Đà trên đời, có thể làm tiêu tan bách bệnh, y như bọn giang hồ bịp bợm vậy.
Chỉ nhìn một cách đơn giản về đám đồ đệ cao to lực lưỡng, trông rất ác ôn mà lão dẫn theo phía sau kia, liền cảm thấy không đáng tin cậy cho lắm.
Nhưng dường như người này còn có đôi chút công phu lừa dối người, mặc dù Cố Trường Quân có ý nghĩ muốn vạch trần lão, nhưng mấy ngày kế tiếp vẫn không tìm ra sơ hở của lão, nghe thấy người này ba hoa chích choè, còn kiên quyết muốn gặp chủ tử của hắn ta.

Cố Trường Quân nói cho Giang Tùy Chu, mình chống đỡ không nổi nữa, có ý để y gặp lão một lần, tốt nhất là mau đuổi bọn giang hồ bịp bợm này đi, rồi trả lại cho hắn ta sự thanh tĩnh.

Giang Tùy Chu nhìn mà cảm thấy có điểm thú vị, thậm chí rất muốn chính mắt trông thấy bộ dáng của bọn giang hồ bịp bợm này là như thế nào.
Vì thế, y đã đáp ứng, sáng sớm ngày thứ hai, liền có người đưa đại phu tự tìm tới cửa kia tới phòng y.
Là một lão đầu râu tóc hoa râm, nhìn trông đã khoảng 60 tuổi.
Bởi vì trước đó đã nhận được tin tức của Cố Trường Quân, ánh mắt Giang Tùy Chu không khỏi chần chừ chuyển ra phía sau lưng lão đầu kia.
Chỉ thấy một đồ đệ đi theo sau lão, chừng hai mươi mấy tuổi, vóc dáng rất cao, bả vai rộng, bộ dáng khổng võ hữu lực, ngũ quan vừa đoan chính vừa cứng nhắc, nhìn trông không giống học y, ngược lại giống như một người làm lính.
Trong lòng Giang Tùy Chu cảm thấy buồn cười, không khỏi nhìn kĩ hơn vài phần.
Hai người kia quỳ xuống hành lễ trước mặt y, Giang Tùy Chu tùy ý xua xua tay để bọn họ đứng lên, thản nhiên hỏi.
“Nghe Trường Quân nói, ngươi có bản lĩnh có thể tiêu tan bách bệnh?” Y lười biếng mà bưng chén trà lên, nhàn nhạt nói.

“Nên biết, bản vương không thích bị lừa.”
Nói rồi, y liếc mắt nhìn hai người kia một cái, ánh mắt vút qua, lại thấy đồ đệ đi theo sau lão đại phu kia nhìn thoáng về phía sau, dường như đang nhìn Hoắc Vô Cữu.
Giang Tùy Chu nhíu nhíu mày: “Nhìn loạn cái gì?”
Đồ đệ kia vội vàng thu hồi ánh mắt, cúi đầu, làm như bỗng nhiên bị trách cứ, bị dọa cho sợ.
Mày Giang Tùy Chu nhăn lại càng sâu.
Đúng trong khoảnh khắc người nọ nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống kia, tựa hồ y thấy được một chút ánh nước.
Đó là bộ dáng khi người ta cố nén nước mắt, đôi mắt nghẹn hồng mới có.