Nhưng mà, sự cao hứng của Giang Tùy Chu cũng không kéo dài được mấy ngày.
Sau khi Trần Đễ bị định tội, bởi vì Tề Mân không chịu thuận theo, dâng thư hết lần này tới lần khác, chọc cho Hậu Chủ phiền ghét, liền dứt khoát định tội mấy người liên quan trong đồng đảng của Trần Đễ ở Lễ Bộ. Tuy tội danh không nghiêm trọng như Trần Đễ, nhưng ít nhiều cũng bị giáng chức vị.
Nhưng Giang Tùy Chu lại không ngờ rằng, Quý Du cũng nằm trong hàng ngũ những người đó.
Vốn vụ án này sẽ dừng ở đây, hơn nữa hắn ta không có bất cứ liên quan nào cả, nhưng sau hai ngày hắn ta được thả ra khỏi nhà lao, bị lấy tội danh là trì hạ(?) không nghiêm để biếm quan, bị điều tới Huy Châu.
Huy Châu cũng không tính là quá xa, không giống như Lĩnh Nam hẻo lánh, nhưng Quý Du đã tới cái tuổi này rồi, quan kinh bị giáng chức, tương đương với việc bị chặt đứt con đường làm quan.
Trên người Quý Du vốn không có tội danh, Bàng Thiệu lại còn phải tìm mọi cách mà làm khó dễ hắn ta một phen, lúc này mới nghĩ ra chủ ý như vậy. Giang Tùy Chu lược suy nghĩ một chút là hiểu, tất nhiên là Bàng Thiệu mượn Quý Du để ngầm đấu đá với y, dùng để cảnh cáo y.
Bàng Thiệu đang nói cho y rằng, dưới tay Bàng Thiệu gã, dù cho cứu người thành công, nhưng cũng sẽ không có kết cục tốt.
Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy có một hơi nghẹn trong ngực.
Hai ngày liên tiếp y đều không đi tìm Hoắc Vô Cữu, tìm ở trong thư phòng mình ra mấy bản đơn lẻ mà nguyên chủ cất giấu, kèm thêm một chút ngân phiếu làm lộ phí, để Mạnh Tiềm Sơn đưa tất cả tới phủ Quý Du.
Rất mau Mạnh Tiềm Sơn đã quay trở lại.
Quý Du nhận lấy chỗ sách đó, còn ngân phiếu thì bị trả lại.
Mạnh Tiềm Sơn trả lại ngân phiếu cho Giang Tùy Chu, nói: “Vương gia, Quý đại nhân nói, lộ phí đủ dùng, không cần ngài tiêu pha.”
Nói rồi, hắn ta móc từ trong lòng ngực ra một phong thư thật mỏng, đưa cho Giang Tùy Chu nói: “Quý đại nhân còn viết nói mấy câu, bảo nô tài chuyển giao cho Vương gia.”
Giang Tùy Chu mở lá thư kia ra.
Chỉ thấy trên tờ giấy viết rất lưu loát, kiểu chữ phóng túng tiêu sái.
【 Đa tạ Vương gia đã cứu giúp, cũng thỉnh Vương gia chớ đừng tự trách.
Phong cảnh Huy Châu hợp lòng người, hoa mai vưu thịnh, trong lòng mỗ sớm đã mong mỏi. Coi như, nếu lên đường sớm hơn một chút, trước khi tạ thế, mỗ có thể chính mắt nhìn xem lục mai Huy Châu, chẳng phải vui sướng biết bao? 】
Giang Tùy Chu nhìn đến chỗ này, khóe môi buông lỏng, cuối cùng đã giương lên một độ cung cực mỏng.
Người sống một đời, ai cũng có sở thích và thứ muốn theo đuổi. Mà Bàng Thiệu lại đặt sở thích của gã lên người khác, chỉ coi con đường làm quan cùng tiền tài là thứ mà ai ai cũng thích, vậy nên mới có thể cho rằng gã chặt đứt tiền đồ Quý Du là trừng phạt thỏa đáng nhất đối với hắn ta.
Nhưng gã lại không biết, cái gã gọi là trừng phạt, đối với Quý Du mà nói thì căn bản chẳng được coi là cái gì, đây đối với Giang Tùy Chu mà nói, cũng coi như là trong rủi có may.
Chỉ là……
Giang Tùy Chu xem tỉ mỉ lại thư tín kia một lát, trân trọng cất nó lại.
Tuy rằng với Quý Du mà nói, việc biếm quan này không đau không ngứa, ngược lại khiến cho hắn ta có cơ hội tận tình sơn thủy, nhưng thù này với Bàng Thiệu, Giang Tùy Chu không thể nào không ghi nhớ.
Y nhất định phải thanh toán rõ ràng với Bàng Thiệu.
Nhưng mà hiện giờ, Bàng Thiệu một tay che trời ở trên triều đình, đặc biệt là Lại Bộ quản lí việc lên chức điều nhiệm quan viên, cơ hồ hoàn toàn nắm giữ trong tay Bàng Thiệu.
Y muốn đối kháng cùng Bàng Thiệu, thật sự là một chuyện cực kỳ gian nan.
——
Đã liên tiếp hai ngày Hoắc Vô Cữu chưa nhìn thấy Giang Tùy Chu.
Hằng ngày, sau khi hắn dùng dược, chỉ có thể ở im trong phòng, có khi cách tấm cửa sổ có thể thấy người trong viện ra ra vào vào, mà lại không ra được.
Hắn chỉ cảm thấy hai ngày này sau khi dùng dược xong, đau đớn trên đùi còn nghiêm trọng hơn vài phần, thậm chí khiến cho tâm tình hắn không được tốt cho lắm, niệm bao nhiêu lần Thanh Tâm Quyết cũng vô dụng.
Thời gian hai ngày này đối với hắn mà nói, còn dài hơn cả ngày thường đôi chút.
Mãi cho đến ngày thứ ba.
Lý Trường Ninh vẫn châm cứu cho hắn giống như ngày thường, kim đâm được một nửa, bỗng nhiên nghe thấy Hoắc Vô Cữu mở miệng hỏi: “Hai ngày nay đổi dược sao?”
Lý Trường Ninh sửng sốt: “Không có a!”
Ông ta giương mắt nhìn về phía Hoắc Vô Cữu, chỉ thấy Hoắc Vô Cữu nhíu mày ngồi ở chỗ đó, nghe thấy ông ta trả lời thì giơ tay xoa xoa mi tâm, ừ một tiếng.
Lý Trường Ninh vội hỏi: “Hai ngày nay tướng quân có cảm giác gì không giống nhau sao?”
Hoắc Vô Cữu dừng một chút: “Không có, chỉ hỏi một chút thôi.”
Lý Trường Ninh đáp một tiếng, tiếp tục thi châm cho hắn.
Ngụy Giai quay đầu lại thì thấy bộ dáng này của Hoắc Vô Cữu, liền biết là có chuyện gì. Hắn ta vội vàng chạy tới cạnh giường, hỏi Hoắc Vô Cữu: “Tướng quân, xảy ra chuyện gì đúng không?”
Hoắc Vô Cữu trầm mặc một lát: “Tĩnh Vương phủ hai ngày nay, có dị động gì sao?”
Ngụy Giai nghĩ nghĩ: “Thuộc hạ cũng không nghe được phong thanh gì, bất quá, sáng sớm hôm nay, khi thuộc hạ đi theo Lý đại phu tới nơi này, tên thái giám bên người Tĩnh Vương kia dặn dò thuộc hạ cẩn thận một chút.”
Ngụy Giai sửng sốt, luôn cảm thấy khi tướng quân nghe được lời này, tốc độ nói dường như nhanh hơn một chút.
Hắn ta vội nói: “Cũng chưa nói gì cả, chỉ nói hai ngày nay Tĩnh Vương không vui cho lắm, bảo thuộc hạ đừng tìm xúi quẩy.”
Hoắc Vô Cữu thu hồi ánh mắt.
Quả nhiên là có chuyện.
Hắn không hỏi lại nữa, hai người kia cũng rất có ánh mắt mà ai làm việc nấy. Mãi cho đến khi hai người bọn họ thi châm, cho hắn dùng dược xong, lui xuống, Hoắc Vô Cữu mới giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, giữa hai mày nhăn cực kì chặt.
Hai ngày trước còn êm đẹp, có thể xảy ra chuyện gì chọc giận y?
Trong lòng Hoắc Vô Cữu lại nảy sinh ra hai phần không yên ổn, tự ý phỏng đoán.
Chẳng lẽ là trên triều đình xảy ra chuyện gì? Nhưng hai ngày nay cũng không thấy Tĩnh Vương ra cửa, lại càng không thấy trong triều có ai tới thăm Tĩnh Vương phủ.
Cả ngày, mày Hoắc Vô Cữu vẫn không buông lỏng.
May mà khi màn đêm hôm đó buông xuống, Giang Tùy Chu tới.
Lúc này Hoắc Vô Cữu đã dùng xong bữa tối, đang ngồi ở trên giường, ý của Tuý Ông không phải ở rượu mà cầm quyển sách lật lung tung. Giang Tùy Chu ngồi xuống mép giường, hỏi: “Hai ngày nay ngươi ổn chứ?”
Hoắc Vô Cữu buông quyển sách kia xuống, không trả lời vấn đề của y, hỏi ngược lại: “Xảy ra chuyện gì?”
Giang Tùy Chu không khỏi sửng sốt.
Y không ngờ rằng việc này có thể truyền tới tai Hoắc Vô Cữu, cũng không ngờ hắn sẽ hỏi tự nhiên đến như vậy, cứ y như lẽ thường.
Hoắc Vô Cữu thấy y không nói chuyện, nói bổ sung: “Nghe nói hai ngày nay ngươi không vui.”
Không hiểu sao trong lòng Giang Tùy Chu nảy ra chút nhiệt ý khác thường.
Bắt đầu từ lúc biết Quý Du phải biếm quan, y liền cực kỳ bực bội, người xung quanh cũng không dám trêu chọc y, y có thể cảm nhận ra được. Bởi vì y là “Chủ tử” trên đầu những người đó, cho nên bọn họ không dám chọc y, càng không dám hỏi những thứ không nên hỏi.
Y còn không thể nào tự nhiên nói chuyện với người khác, càng chưa nói là dốc bầu tâm sự.
Tuy rằng bình thường y cũng không phải là người nhạy cảm, nhưng cứ mãi đè nén tâm tình ở trong lòng như vậy, ngay cả một người có thể nói chuyện cũng không có, sẽ gây ra vướng mắc trong lòng người.
Nhưng y không ngờ rằng, Hoắc Vô Cữu sẽ hỏi, càng không ngờ được, những việc này, y có thể nói cùng Hoắc Vô Cữu.
Y dừng một chút, chậm rãi nói: “Quý đại nhân Lễ Bộ bị biếm quan, ít ngày nữa sẽ phải đi tới Huy Châu.”
Hoắc Vô Cữu nhíu nhíu mày, hỏi: “Chẳng phải không liên quan gì tới hắn ta sao?”
Giang Tùy Chu nói: “Định tội trị hạ không nghiêm. Sau khi Trần Đễ bị bắt, việc này đã hoàn toàn giao cho Hình Bộ và Lại Bộ, bổn vương hoàn toàn không nhúng tay vào được.”
Hoắc Vô Cữu trầm mặc một lát, dùng ngữ khí trần thuật nói: “Đó là do Bàng Thiệu hạ mệnh lệnh.”
Giang Tùy Chu cười cười, chậm rãi thở một hơi: “Đúng thật là Bàng Thiệu. Bổn vương để gã thiệt thòi, gã liền muốn làm bổn vương tấm tức, Quý đại nhân chẳng qua chỉ là cá trong chậu bị vạ lây thôi.”
Hoắc Vô Cữu nói: “Hắn ta đã vào triều làm quan, nên phải cần gánh chịu nguy hiểm như vậy. Bất quá biếm quan mà thôi, cũng không phải tới địa phương hẻo lánh, rời xa triều đình, với hắn ta mà nói, nói không chừng lại là chuyện tốt.”
Giang Tùy Chu lại lắc đầu.
“Người khác có thể nghĩ như vậy, ta lại không làm được.” Y nói. “Vô luận như thế nào, tai vạ tới hắn ta đều có nguyên nhân bắt nguồn từ ta, ta tuyệt đối không thể không làm gì hết.” Dừng một chút, y than nhẹ một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
“Đây chính là Bàng Thiệu a.”
Hoắc Vô Cữu nhất thời không nói gì.
Giang Tùy Chu cũng biết ngày ngày hắn bị nhốt ở trong phủ, đường còn không đi được, tất nhiên không làm được gì cả. Y cũng không mong đợi Hoắc Vô Cữu nói được gì, nhưng nói ra miệng, trong lòng đã thoải mái hơn một chút, cầm lấy sách Mạnh Tiềm Sơn đặt ở bên cạnh nói: “Đã hai ngày rồi chưa tới đây, có chút quên đã đọc tới chỗ nào.”
Đây là muốn bỏ qua đề tài này, tiếp tục đọc sách cho Hoắc Vô Cữu nghe.
Hoắc Vô Cữu lẳng lặng nhìn y bày ra bộ dáng như không có việc gì cúi đầu lật sách, ngực khó chịu đến lợi hại.
…… Vốn không phải là chuyện y nên chống đỡ, nhưng bởi vì y sinh ra trong nhà đế vương, nên y buộc phải mạnh mẽ gánh trên đầu vai.
Nếu y thật sự là người máu lạnh vô tình đần độn thì thôi, nhưng y lại cứ là một người cực kỳ nhẹ dạ. Nên quản hay không nên quản, y đều phải ôm hết lên người mình, kết quả là không cầm cự nổi, mà vẫn muốn gắng gượng chống đỡ.
Chỉ thấy Giang Tùy Chu đã lật tới chỗ mà lần trước y đọc, nhẹ nhàng mà an tĩnh tiếp tục đọc lên.
Nhưng chưa đọc được hai câu, thanh âm y liền đột nhiên im bặt.
Giang Tùy Chu kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy Hoắc Vô Cữu không biết tại sao, chộp lấy rồi rút quyển sách từ trong tay y ra.
“Để ta.” Hoắc Vô Cữu nói.
Trên mặt Giang Tùy Chu lộ ra vài phần kinh ngạc.
Y nhìn Hoắc Vô Cữu dịch đèn đến gần, biểu tình tuy lãnh đạm xa cách, không biết sao lại lộ ra hai phần biệt nữu.
Rõ ràng mắt còn chưa nâng, cũng không nhìn y, nhưng lại như đang vụng về mà tỏ vẻ an ủi y vậy.
Trong lúc nhất thời, Giang Tùy Chu có chút không nói nên lời, chỉ cảm thấy ngực có chút nóng lên, như là những cảm xúc nặng nề lắng đọng bên trong đang từng chút bị thiêu hủy vậy.
Y yên lặng nhìn Hoắc Vô Cữu, tạm thời nói không nên lời.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu rũ mắt xuống, dưới ánh đèn, mở sách trong tay ra.
Biểu tình lãnh đạm của hắn chợt cứng lại trên mặt.
Tiếp đó, lông mày hắn chậm rãi nhíu lại, giương mắt nhìn về phía Giang Tùy Chu.
“…… Mấy ngày trước ngươi đọc, là quyển sách này?” Hắn hỏi.
Giang Tùy Chu sửng sốt: “Đúng vậy?”
Ánh mắt Hoắc Vô Cữu cứng đờ đặt trên sách.
Khác với bạch thoại văn mà Giang Tùy Chu đã nhiều ngày đọc lưu loát trôi chảy, nội dung sách này tối nghĩa khó hiểu, đâu đâu cũng là từ lạ, đặt ở trước mặt Hoắc Vô Cữu, giống như thiên thư, chỉ nhìn hai lần đã đủ khiến cho hắn cảm thấy đau não.
Giang Tùy Chu tiến lên nhìn thoáng qua, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.
Quả thực thể văn ngôn trên sách này viết rất tối nghĩa, dù sao người viết sách cũng chính là một đại nho tiền triều, cực kì chú ý tới cách dùng từ đặt câu. Suy cho cùng khẩu ngữ cùng văn viết của cổ nhân tuyệt đối không tương đồng, những câu đó khó mà đọc được thành tiếng, tất nhiên phải phiên dịch xong mới có thể đọc ra được.
Bởi vì Giang Tùy Chu vốn làm việc này, cho nên phiên dịch rất thuận buồm xuôi gió, không tốn sức chút nào.
“Là cùng một quyển, bất quá trên sách viết khá khó đọc, ta đã điều chỉnh thêm một phen.” Y nói.
Hoắc Vô Cữu vẫn không nói chuyện.
Giang Tùy Chu có chút khó hiểu mà nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.
Tuy rằng hắn phải đi đánh giặc, nhưng nói thế nào thì cũng là một cổ nhân, hẳn là chẳng thể xem không hiểu đó chứ?
Nhưng mà…… Biểu tình hắn là sao vậy?
Không đợi Giang Tùy Chu làm rõ ràng, Hoắc Vô Cữu bỗng nhiên khép quyển sách trong tay lại, tiện tay đặt qua một bên, đạm thanh nói: “Đổi quyển khác, cái này hai ngày trước ta đã cảm thấy rất nhàm chán, không có ý nghĩa gì.”
Giang Tùy Chu càng nghi hoặc.
…… Không phải đâu, thời điểm hai ngày trước đọc cho ngươi, nhìn ngươi nghe rất hăng hái cơ mà?