Cưới Chiến Thần Tàn Tật Về Làm Thiếp Và Cái Kết

Chương 62



Quả như dự đoán của Giang Tùy Chu, chờ y cưỡi ngựa chạy tới dưới chân núi, chuyện y vừa làm trong viện ban nãy, mọi người đều đã biết.

Khi y tới, Hậu Chủ còn âm dương quái khí mà cười nói: “Ngũ đệ, có thể nói là cánh tay đắc lực của trẫm, lo lắng hộ trẫm, suy nghĩ cho trẫm, quả thật rất khiến người ta vui mừng mà!”

Mọi người xung quanh đều cùng cười theo.

Hôm nay tâm tình gã không tồi, ít nhiều Giang Tùy Chu cũng có nghe nói.

Suy cho cùng, Bàng Thiệu hiểu rõ làm thế nào để gãi đúng chỗ ngứa nhất, vừa để niền vui mới ở bên cạnh hầu hạ trái phải, lại còn trăm phương nghìn kế tìm bảo mã lương câu(*) cho gã. Trong tay tiểu thái giám bên cạnh dắt con chó săn to lớn lại uy vũ, nghe nói khu vực săn bắn còn chứa không ít chim quý thú lạ, tất cả mọi thứ đều vô cùng hợp tâm ý Hậu Chủ.

(*) Bảo mã lương câu: câu này không phải thành ngữ mà có ý chỉ đây là con ngựa tốt nhất trong những con ngựa, còn được gọi là thiên lý mã.

Thấy Giang Tùy Chu cưỡi ngựa đến, Hậu Chủ lười biếng vung roi trong tay, thúc ngựa đi tới trước mặt Giang Tùy Chu.

“Tới rồi sao, Ngũ đệ?” Gã cười hỏi.

“Thần đệ thân thể bất lực nên đến chậm, thỉnh hoàng huynh trách phạt.” Giang Tùy Chu cúi đầu nói.

Hậu Chủ cười vài tiếng, quan sát từ trên xuống dưới một phen.

Hôm nay Giang Tùy Chu mặc một thân kỵ trang màu đen, sạch sẽ gọn gàng, nhưng khó giấu được sắc mặt tái nhợt.

“Không có chuyện gì.” Hậu Chủ nhẹ nhàng nói, rồi liền thúc ngựa đi về phía trước.

Mọi người cùng đi theo gã, hướng về khu vực săn bắn.

Một khoảng sông núi rừng rậm rộng lớn được vây lại ở chân núi, phóng mắt nhìn chẳng thấy giới hạn.

Giang Nam không giống phương bắc, khó gặp được vùng đồng cỏ bằng phẳng lớn. Nhưng đã muốn phóng ngựa săn thú thì rừng rậm sẽ có đôi chút bất tiện. Cho nên Bàng Thiệu đã đặc biệt cho người san bằng hoàn toàn sạch sẽ một mảnh rừng rậm ở dưới chân núi, chính là để trồng ra một vùng đồng cỏ.

Lúc mọi người đến đó, khắp nơi trên đồng cỏ đã rải rác không ít thị vệ đang cưỡi ngựa đuổi các con vật bị nhốt trong núi ra để chúng chạy tới trên đồng cỏ, cho Hậu Chủ săn giết.

Đôi mắt Hậu Chủ sáng lên.

“Đã tới rồi, các vị ái khanh cứ tùy tiện đi, hôm nay người nào săn đứng thứ nhất, trẫm sẽ có trọng thưởng!”

Nói như vậy, gã liền rút cung tiễn trên lưng ra, hất roi ngựa lên, vọt về phía một con sơn dương trước mắt.

Mọi người phía sau gã tuy đã nghe gã nói “tùy tiện”, nhưng cũng biết kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của Hoàng Thượng đều rất bình thường, nếu bọn họ thật sự “tùy tiện” theo lời Hoàng Thượng nói, ngược lại là sẽ hủy hoại thể diện của Hoàng Thượng, phá hỏng hứng thú của Hoàng Thượng.

Trong lúc nhất thời, mọi người ùn ùn tản ra, phần lớn là bám theo xa xa phía sau Hậu Chủ.

Giang Tùy Chu không muốn góp vào cảnh tượng náo nhiệt này, y ngồi trên lưng ngựa chạy chậm sang một bên. May mà hôm đó thời tiết âm u, ban ngày cũng chẳng hề phải phơi nắng, Giang Tùy Chu tạm thời tản bộ đi dạo, trái lại cũng có chút thích ý.

Y nhìn Hậu Chủ săn thú từ xa xa.

Quả thật tài bắn cung của gã rất kém cỏi. Con sơn dương kia bị đuổi từ trong núi ra, đã có chút kiệt sức từ lâu, còn có cả một đám thị vệ truy đuổi cắt đứt đường lui của nó. Dù vậy, mấy mũi tên của Hậu Chủ bắn qua, cũng chỉ có một mũi tên bắn trúng ngay mông con sơn dương kia, ngược lại còn làm nó đau đến nỗi đấu đá lung tung lên.

Chỉ có điều, bất kể tiễn pháp của Hậu Chủ có như thế nào, thì vẫn đều có người tấm tắc khen ngợi.

Vì vậy, trái lại Hậu Chủ rất là tự tin, mũi tên từng cây từng cây được bắn ra, nhưng cho dù bắn trúng, cũng không bắn được vào bộ phận quan trọng.

Sơn dương kia đã trúng bốn năm mũi tên của Hậu Chủ, cuối cùng mới kêu gào té ngã trên mặt đất, bị thị vệ nhào lên vây xung quanh.

“Tiễn pháp của Hoàng Thượng thật tinh vi, nhanh như vậy mà đã săn được một con vật lớn!” Phía sau có quan viên lớn tiếng khen.

Hậu Chủ mệt đến nỗi mồ hôi đầy đầu, một tay cầm cung thở dốc. Gã quay đầu lại liền thấy các đại thần rải rác trên khu vực săn bắn, hai tay đều trống trơn, có một hai người bắn được con mồi, chẳng qua cũng chỉ là thỏ với gà rừng mà thôi.

Hậu Chủ lộ ra thần sắc vừa lòng, sai người đưa con sơn dương kia xuống, đêm nay sẽ làm nó thành thức ăn, chia cho mọi người.

Trong lúc nhất thời, mọi người xung quanh sôi nổi tạ ơn.

Hậu Chủ quan sát bốn phía một phen, hỏi: “Ừm? Sao không thấy Ngũ đệ?”

Thấy Hoàng Thượng đang tìm Tĩnh Vương, mọi người cũng tìm kiếm theo khắp mọi nơi. Một lát sau, Giang Tùy Chu cưỡi ngựa, chạy chậm tới bên cạnh người gã.

“Hoàng huynh chạy nhanh quá, thần đệ nhất thời không đuổi kịp.” Giang Tùy Chu cười nhạt giải thích.

Hậu Chủ liếc mắt nhìn sắc mặt không khoẻ lắm của y, nhếch môi cười cười.



“Ngũ đệ đừng chỉ đi nhìn thôi.” Gã nói. “Hôm nay nói thế nào, cũng phải đến săn chút gì đó chứ.”

Giang Tùy Chu ở trên ngựa chắp tay nói: “Vâng.”

Hậu Chủ quay đầu lại, liếc mắt nhìn Bàng Thiệu một cái, tiếp đó nói với Giang Tùy Chu: “Được thôi, hôm nay cùng săn với trẫm đi.”

Trực giác trong lòng Giang Tùy Chu thấy phiền, nhưng không dám hiện rõ trên mặt, lên tiếng trả lời: “Vâng.”

Y tính toán trong lòng, Hậu Chủ vừa thấy con mồi là thế nào cũng chẳng quan tâm đến cái gì nữa. Trái lại thân thể mình không tốt, cũng không biết võ công, đến lúc đó theo không kịp, về tình cảm cũng có thể tha thứ.

Đúng vào lúc này, từ nơi xa vang lên một trận kinh hô.

Mọi người nhìn qua, đó là một con hươu đực to lớn xinh đẹp bị người ta đuổi từ trong rừng ra.

Hươu đực này không giống con sơn dương mới vừa rồi kia, cường tráng mà cao lớn, chạy cực kì nhanh. Mặc dù có mấy tên thị vệ cưỡi ngựa xua đuổi nó, nó lại không thấy mệt mỏi chút nào, thậm chí khi có người chặn ở trước mặt nó, nó còn cúi đầu lấy sừng công kích. “Hoàng Thượng!” Bên cạnh lập tức có thần tử hô lên.

Đôi mắt Hậu Chủ nhìn chằm chằm con hươu kia, hất ngựa giương lên, nói: “Nhìn xem trẫm săn nó đây!”

Nói rồi, liền vọt về phía con hươu kia.

Trong lòng Giang Tùy Chu cam chịu số phận mà thở dài, giơ roi đuổi kịp.

Hậu Chủ hung hăng bắn tên về phía con hươu kia, liên tiếp mấy mũi tên đều là vô ích. Dần dần, Hậu Chủ cũng có chút nóng nảy, mò mũi tên từ phía sau.

Cuối cùng, một mũi tên bắn trên đùi của con hươu đực ấy.

Chỉ thấy con hươu đực kia gào thét một tiếng, rồi bắt đầu điên lên. Nó dùng đầu đẩy thị vệ ở gần nhất xuống ngựa, cuối cùng lại lập tức xông về phía rừng rậm cách đó không xa.

Mọi người xung quanh đều luống cuống tay chân, vội vàng muốn đuổi theo. Nhưng đây lại là con mồi của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không lên tiếng, bọn họ ai cũng không dám động thủ săn giết nó.

Chỉ thấy Hậu Chủ tìm khắp bốn phía, nhưng lại quay đầu ngựa đi tới chỗ Giang Tùy Chu.

“Ngũ đệ, còn không đi giúp trẫm đoạt đầu hươu kia về!” Hậu Chủ cao giọng nói.

Giang Tùy Chu sửng sốt.

Y đuổi theo?

Tuy nhiên, không đợi y cự tuyệt, Hậu Chủ đã vọt tới bên cạnh người y. Y tóm dây cương muốn tránh, nhưng lại thấy Hậu Chủ giơ roi ngựa lên, hung hăng quất một cái lên ngựa của y.

Ngựa kia hí vang một tiếng, xong tới hướng con hươu kia.

Giang Tùy Chu kinh hãi, vội vàng túm lấy dây cương muốn dừng ngựa lại. Nhưng đúng vào lúc này, phía sau có một tiếng xé gió, thoáng cái cực kì nhanh, lúc này lại nghe thấy ngựa của y lại hí vang một tiếng.

Lần này, con ngựa như phát điên vậy, nhắm thẳng phía trước mà chạy như bay.

Con ngươi Giang Tùy Chu bỗng nhiên co rút.

Rõ ràng là ám khí!

Nhưng y mặc kệ mọi thứ khác, chỉ liều mạng ổn định thân hình ở trên ngựa, phòng ngừa việc bị quăng ngã từ trên lưng ngựa xuống. Mắt thấy đằng trước là rừng cây rậm rạp, nếu càng đi về phía trước thì sẽ biến mất trong tầng tầng lớp lớp núi rừng này.

Phải nghĩ biện pháp khiến nó dừng lại!

Nhưng rõ ràng con ngựa này đã trúng ám khí dẫn đến phát điên rồi, lúc này chỉ một mực xông tới phía trước. Bên cạnh hình như có thị vệ muốn tiến lên ngăn cản, nhưng lại nghe thấy thanh âm Hậu Chủ truyền đến từ phía sau.

“Tránh hết ra!” Hậu Chủ nói. “Tĩnh Vương vội vã muốn săn đuổi con mồi cho trẫm, các ngươi chắn đường làm gì!”

Trong lòng Giang Tùy Chu phát lạnh.

Trong cơn cuồng phong và xóc nảy dữ dội, y mơ hồ nhớ tới thần sắc ban nãy của Hậu Chủ.

Khuôn mặt chẳng có chút hảo ý, còn liên tiếp trao đổi ánh mắt với Bàng Thiệu, hóa ra, trong rất nhiều đại lễ mà Bàng Thiệu chuẩn bị cho Hậu Chủ, bản thân mình mới là thứ then chốt.

——

Hươu vọt vào trong rừng, rất nhanh đã chạy mất dạng.

Ngay sau đó, ngựa Giang Tùy Chu cũng vọt vào trong rừng.



Trong rừng cành lá um tùm, nhìn chung cũng ngăn trở được vài phần tốc độ của ngựa, khiến cho Giang Tùy Chu có thể loáng thoáng thấy rõ tình huống chung quanh.

Nhưng ngựa này vẫn đang chạy như bay, thậm chí mơ hồ có đôi phần lảo đảo. Giang Tùy Chu vội vàng thử kéo dây cương, cho dù không tóm được nó, nhưng cũng phải khống chế được phương hướng nó đi.

Nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của Giang Tùy Chu vốn đã không tốt, thân thể lại yếu ớt, lúc này sức lực toàn thân đã hao đi hết, không những không khống chế được ngựa, mà chính mình cũng dần dần không cầm nổi dây cương, sắp bị té từ trên lưng ngựa xuống .

Y cắn chặt hàm răng, môi mím lại trắng bệch.

Y biết, con ngựa này vốn cao lớn, dưới tốc độ như vậy, ngã xuống không chết thì cũng tàn phế. Trong rừng lại nhiều cành cây, so với đất bằng phẳng, nguy hiểm hơn nhiều.

Y ép bản thân mình phải gắng hết sức bình tĩnh lại, suy nghĩ đối sách hiện giờ.

Ngựa này chạy vô cùng nhanh, trong nháy mắt, y đã hoàn toàn đi vào một mảnh rừng rậm sâu không thấy đáy. Y biết, Thiên Bình Sơn địa thế hiểm trở, phía trước nếu không là những dãy núi liền nhau không ngớt thì cũng là rất nhiều thung lũng vực sâu. Nếu cứ tiếp tục chạy như vậy, cho dù y không ngã xuống ngựa, chắc chắn cũng phải chết.

Có thể thấy được sau khoảng thời gian qua, Bàng Thiệu hận y bao nhiêu.

Đúng lúc này, Giang Tùy Chu thấy, ở hướng bên trái không xa phía trước, có một gốc đại thụ mục nát bị chặt đứt, vắt ngang ở trong rừng. Cây kia cao lớn, lại còn có cây cối bên cạnh chống đỡ, vắt ngang ở giữa không trung.

Nơi này!

Giang Tùy Chu vội vàng dùng hết chút sức lực cuối cùng, lôi lấy dây cương mà kéo con ngựa về phía phương hướng kia.

Một tiếng vang thật lớn, con ngựa đụng đầu vào trên thân cây to.

Ngựa kia hí vang một tiếng, rồi ngã sấp xuống đất. Nhân cơ hội nó bỗng nhiên chậm tốc độ lại, Giang Tùy Chu khom người xuống, cùng nó ngã sắp trên mặt đất.

Ngựa ngã xuống đất, Giang Tùy Chu cũng ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy toàn thân đã bị cú quăng ngã này làm tan thành từng mảnh. Nhưng trong cơn đau nhức như vậy, mắt cá chân y lại xảy ra một trận đau đớn cực kỳ kịch liệt.

Đó là lúc cuối cùng khi y ngã xuống trên mặt đất ban nãy, dưới chân căng cứng một cái, chắc hẳn là bị trẹo rồi.

Giang Tùy Chu đau đớn hít một hơi, thở dốc hổn hển.

Vẫn may. Y thầm nghĩ. Chung quy vẫn là đại nạn không chết, đã dừng lại được.

Nhưng mà, còn không đợi y thở phào một hơi, theo góc nhìn của y khi bị nằm sấp xuống mặt đất, thì y thấy phía trên tàng cây rậm rạp xung quanh, có vài bóng đen.

Có người!

Theo sát đó, tiếng xé gió quen thuộc xông thẳng tới mặt.

Một mũi tên sắc bén chiếu vào con ngươi, xé gió lao vút về phía y.

Hóa ra là bọ ngựa bắt ve, hoàng tước ở phía sau.

Giang Tùy Chu đã sức cùng lực kiệt từ lâu, huống chi tốc độ của mũi tên này vô cùng nhanh, chẳng qua chỉ trong nháy mắt.

Y biết bản thân mình trốn không thoát.

Y đón lấy mũi tên kia, nhắm chặt đôi mắt.

Đúng vào lúc này, một trận kình phong kéo tới.

Ngay trước mặt y vang lên một tiếng “keng” thanh thúy, đã có thứ gì đó cản mũi tên kia lại.

Giang Tùy Chu không thể tin nổi mà mở mắt ra.

Nhưng không đợi thấy được rõ tình huống trước mặt, y đã bị người ta kéo cánh tay. Một luồng lực đạo cực mạnh, nhấc y từ dưới mặt đất lên.

Theo quán tính, y lập tức đụng vào trong lồng ngực của một người cao lớn rắn rỏi.

Ngay sau đó, eo bị siết chặt, y bị người này ôm sít sao vào bên người.

Trong chớp nhoáng, bội kiếm bên eo y được rút ra. Trước mắt Giang Tùy Chu chợt lóe ngân quang, chỉ thấy người nọ ôm lấy y, một tay khua thanh kiếm kia đến mức nước chảy cũng không lọt, theo mười mấy tiếng vang thanh thúy sắc nhọn vang lên thì liền có đám mũi tên bị chém đứt, rào rạt mà rơi ở xung quanh của y.

Giang Tùy Chu ngơ ngác mà ngẩng đầu lên thì liền thấy một gò má góc cạnh sắc như mũi kiếm, đập vào mi mắt y.

Bên dưới hàng mi dài, là đôi mắt đen sắc bén như ưng.

…… Hoắc Vô Cữu?