Có lẽ là bởi vì ban đêm hôm qua ồn ào đến lợi hại, tâm tình Hậu Chủ không tốt, cũng không còn hứng thú nào nữa, cho nên khi nghe thấy có người tới báo nói Tĩnh Vương điện hạ sinh bệnh, thì liền vung tay lên phê chuẩn ngay.
Quả thực Giang Tùy Chu cũng sinh bệnh.
Ban đêm hôm ấy, sau khi y nằm xuống thì đã âm thầm quyết định. Ngày mai phải hồi phủ, y muốn rời đi trước, vậy không thể không tìm lấy cái cớ.
Như vậy cái cớ tốt nhất, chính là xuất hiện ở trên người y.
Nghĩ như vậy, Giang Tùy Chu không do dự nhiều, cũng không đi thương lượng với Hoắc Vô Cữu. Ban đêm y lén lút mở cửa sổ, dịch chăn ra, cứ như vậy nằm cả một đêm.
Có lẽ là bởi vì lạnh, mãi cho đến sau nửa đêm y mới ngủ được.
Y thanh tỉnh suốt hơn nửa đêm, suy nghĩ rất là minh mẫn, bắt đầu nghĩ tới mấy chuyện từ trời nam biển bắc. Y lăn qua lộn lại chuyện của Bàng Thiệu một lần, rồi lại suy nghĩ dự định về sau, nghĩ mãi nghĩ mãi, suy nghĩ liền bay tới Hoắc Vô Cữu.
Không biết tại sao, khi nghĩ đến Hoắc Vô Cữu, y cứ cảm thấy khuôn mặt cùng với lỗ tai mình lại có chút nóng rần lên.
Y nâng tay lên, nhẹ nhàng dùng bàn tay chạm vào mặt.
Y nhớ tới hôm nay, Hoắc Vô Cữu ôm y một cái.
Là do y không có tiền đồ, lúc thấy máu cũng chẳng biết tại sao lại rớt nước mắt. Y liều mạng nén lại, nhưng vẫn không nhịn được, khi đang khó xử thì liền bị Hoắc Vô Cữu ấn vào trong lòng ngực.
Nói là ôm lấy y, tựa như cũng không phải, nhưng xác thật đã bao bọc cả người y lại. Có thể ngửi được một mùi máu tanh rõ ràng ở trên người hắn, lại có thể cảm nhận bắp thịt căng đầy cùng nhịp tim hữu lực của hắn, từng tiếng từng tiếng một, kề sát lồng ngực hắn rồi truyền tới trên người Giang Tùy Chu.
Nghĩ đến đây, y nhắm mắt, chỉ cảm thấy có một loại khó chịu vô hình.
Đây là một loại khó chịu không làm cho người ta phản cảm, ngược lại còn làm tim người ta đập nhanh hơn, có chút không được tự nhiên.
Giang Tùy Chu không nói rõ được đây là vì sao, chỉ cảm thấy trong lòng có chút hoảng, một loại hoảng loạn ngọt ngào cùng khẩn trương.
Y chưa bao giờ có loại cảm giác này.
Loại cảm giác này, khiến y càng thêm trằn trọc. Ban đêm ở trong núi gió lạnh, nhiệt độ trên mặt y vẫn chưa hề giảm xuống, mãi cho đến sau nửa đêm, y mới khó khăn đi vào giấc ngủ.
Lần này, y bị hôn mê bất tỉnh trong lúc ngủ, lúc được Mạnh Tiềm Sơn lay tỉnh thì đã phát sốt cao.
Y mơ mơ màng màng mà mở mắt thì nhìn thấy vẻ mặt Mạnh Tiềm Sơn căng thẳng mà ghé vào mép giường.
Giang Tùy Chu mở miệng, đang muốn nói chuyện, nhưng lại khàn khàn ho khan liên tục.
Mạnh Tiềm Sơn vội vàng đỡ y ngồi dậy, cuống quýt nói: “Vương gia thứ tội! Nô tài cũng không biết tại sao đêm qua lại quên đóng cửa sổ giúp Vương gia, cuối cùng làm cho ngài nhiễm lạnh bị bệnh! Thái y lập tức đến ngay……”
Lại thấy Giang Tùy Chu ngồi dậy, vẫy vẫy tay.
“Cửa sổ là bản vương mở.” Y không đủ hơi, nói chuyện cứ thở gấp, trước tiên giơ tay sờ sờ trán mình.
Không tồi, lúc này y đầu váng mắt hoa, yết hầu phát ngứa, lòng bàn tay và trán nóng thành một mảnh, nhất định là đã phát sốt rồi.
Quả thực, thân thể này của y không khác được, giả bệnh lại thành thật luôn.
Trên mặt Giang Tùy Chu hiện lên nụ cười.
Mạnh Tiềm Sơn thấy y nói như vậy, lại còn nở nụ cười, hoảng loạn mà kêu: “Vương gia……”
Giang Tùy Chu giơ tay cắt lời hắn, nói: “Không sao hết, bản vương đã có tính toán. Ngươi phái người đi chuyển lời cho Hoàng Thượng, nói bản vương đã phát sốt cao, cần phải hồi phủ dưỡng bệnh.”
Mạnh Tiềm Sơn liên tục đáp ứng, sau đó thấy Giang Tùy Chu xua tay nói: “Mau đi đi.”
Y biết, từ nơi này về Lâm An còn có một đoạn đường phải đi, nếu trì hoãn tiếp nữa thì sợ là lúc trở về đã đến nửa đêm.
Cũng không biết cái thân bệnh này của y có chống đỡ nổi, có thể chịu được việc đi đường vất vả hay không.
Mạnh Tiềm Sơn vội vàng lên tiếng trả lời rồi chạy đi.
Bảo Mạnh Tiềm Sơn đi rồi, Giang Tùy Chu vịn lấy giường, không có nổi sức mà ho khan.
Lúc này, một ly nước đang bốc hơi nóng được đưa tới trước mặt y.
Y ngước mặt nhìn lên thì liền nhìn thấy khuôn mặt đang mang thần sắc lạnh lẽo của Hoắc Vô Cữu.
Vẻ đắc ý trên mặt Giang Tùy Chu cứng lại, thậm chí còn không hiểu tại sao lại có thêm hai phần chột dạ.
Không chờ y mở miệng, Hoắc Vô Cữu đã thò người qua đây, một bên thuận khí cho y, một bên đưa nước tới bên môi Giang Tùy Chu, không nói một lời mà chờ y uống nước.
Để Hoắc Vô Cữu hầu hạ, y đâu có dám?
Nhưng lúc này Giang Tùy Chu chẳng có một chút sức lực phản kháng nào cả, chỉ đành thuận theo động tác Hoắc Vô Cữu rồi uống hai ngụm nước.
…… Bỏng miệng.
Uống được hai ngụm nho nhỏ, Giang Tùy Chu liền tránh đi không muốn uống nữa. Tay Hoắc Vô Cữu liền dừng nguyên tại chỗ, không mảy may thỏa hiệp.
Giang Tùy Chu đành phải nhỏ giọng nói: “Nóng.”
Bởi vì y bệnh, giọng nói mềm mại hơn so với ngày thường, hơn nữa khí tức không đủ, cho nên liền mang theo vài phần ý vị làm nũng, nghe vào có đôi chút mỏng manh.
Hoắc Vô Cữu dừng một chút, thu chén trà lại rồi đặt ở trên cái bàn bên cạnh.
“Đây là biện pháp về nhà mà ngươi nói?” Hoắc Vô Cữu trầm giọng hỏi.
Ngữ khí hắn rất bình tĩnh, nhưng Giang Tùy Chu lại nghe được hai phần ý tứ hưng sư vấn tội(*).
(*) 兴师问罪: Hưng sư vấn tội, nghĩa là phát động (dẫn) quân đội đến để lên án, hỏi tội đối phương. Nó còn chỉ việc, khi một người tức giận tập hợp một đám người đi tới trước cửa chất vấn và "xử lý" đối thủ
Y dừng một chút, chột dạ mà nhỏ giọng nói: “…… Đúng vậy.”
Tiếp đó, y vội vàng giải thích: “Dù sao biện pháp này cũng dứt khoát hơn một chút! Thương thế của ngươi cần phải được bôi dược băng bó, không thể kéo dài. Ta lúc nào cũng bệnh, không sao cả……”
Nói còn chưa dứt lời, y liền không nhịn được mà ho khan kịch liệt.
Y ho đến nỗi đầu váng mắt hoa, đầy lỗ tai đều là tiếng ho khan khàn khàn của mình, nhưng không biết tại sao, lại mơ mơ màng màng nghe được một tiếng thở dài.
Tiếp đó thì có một bàn tay, dường như đã thỏa hiệp mà đặt ở phía sau lưng y, chậm rãi giúp y vỗ vỗ.
——
Nhưng mà, sau lúc đó, y liền không nghe thấy Hoắc Vô Cữu nói một câu nào nữa.
Hắn trầm mặc ngồi ở bên cạnh, mắt nhìn thái y xem bệnh cho y, rồi lại yên lặng chờ người Mạnh Tiềm Sơn phái đi mang theo thánh chỉ về, sau đó thu thập xong hành trang cùng xe ngựa.
Mãi cho đến khi Giang Tùy Chu được dìu đi thay y phục xong rồi lên xe, ngồi ở bên cạnh Hoắc Vô Cữu, cũng vẫn chưa thấy Hoắc Vô Cữu lê tiếng nói chuyện thêm một lần nào.
Giang Tùy Chu luôn có chút thấp thỏm.
Mạnh Tiềm Sơn ôm tới cho y một cái thảm da lông rồi đắp lên cho y, y co lại trên ghế dựa của xe ngựa, ốm yếu mà tựa vào trong một góc.
Đường núi xóc nảy, xe ngựa cũng không được tính là ổn định, cả đường y dựa vào thùng xe va chạm rung lắc, đôi mắt lại cứ chăm chú nhìn vào người Hoắc Vô Cữu, trong lòng không ngừng suy nghĩ, có phải hắn tức giận hay không nhỉ?
Y cứ nhìn Hoắc Vô Cữu mãi, qua vài lần thì liền bị Hoắc Vô Cữu bắt được.
Giang Tùy Chu đang bệnh đến mơ hồ, đột nhiên đụng phải cặp mắt đen sâu không thấy đáy kia, tức khắc bị hoảng sợ.
Hoắc Vô Cữu lẳng lặng nhìn y, một lát sau hỏi: “Làm sao vậy?”
Lúc này, thân hình của Hoắc Vô Cữu liền dừng một chút một cách khó có thể thể nhìn ra.
Tiếp đó, hắn đứng dậy từ trên xe lăn, đi tới rồi ngồi xuống ở bên cạnh của Giang Tùy Chu.
“Ta không tức giận.” Hắn nói.
“Vậy ngươi……”
“Nhưng mà lần sau, làm quyết định như vậy thì có phải nên nói trước với ta một tiếng hay không?” Hoắc Vô Cữu nói.
Giang Tùy Chu bỗng chốc bị nghẹn họng, nhất thời nói không nên lời.
Một lát sau, y nhỏ giọng nói thầm: “Còn nói không giận……”
Hoắc Vô Cữu tai thính mắt tinh, tất nhiên đã nghe thấy được.
Hắn có chút bất đắc dĩ mà thở dài, đưa tay sờ thử trán Giang Tùy Chu, nói: “Biện pháp có rất nhiều, không cần ngươi phải chà đạp thân thể của mình.”
Giang Tùy Chu mạnh miệng: “Ta bệnh quen rồi……”
Đây chính là lời nói thật. Y đi tới triều đại này, tính mạng còn khó bảo toàn, chỗ đâu mà lo lắng có sinh bệnh hay không sinh bệnh chứ. Ngược lại tấm thân ốm yếu này của y, thỉnh thoảng lại có thể lấy làm yểm hộ, đôi khi còn có thể lấy làm vũ khí, lợi dụng chính bản thân mình thì không cần có gánh nặng tâm lý hay đạo đức gì cả, lúc tình huống khẩn cấp, y hiển nhiên là chẳng sợ gì rồi.
Nhưng mà, Hoắc Vô Cữu lại cắt ngang y.
“Sinh bệnh rất thoải mái đúng không?” Hắn hỏi.
Giang Tùy Chu ngượng ngùng im lặng, không nói gì.
Hoắc Vô Cữu nói: “Đã không thoải mái, còn làm như vậy làm gì? Ngươi cứ nói thẳng với ta, luôn sẽ có biện pháp khác.”
Giang Tùy Chu đuối lý, biết là bản thân mình suy nghĩ thiếu sót, cũng đã quen tự chủ trương, chưa từng nghĩ tới việc thương lượng với Hoắc Vô Cữu.
Y cúi đầu, rầu rĩ mà ừm một tiếng.
Tất nhiên y không biết dáng vẻ nhận sai này của mình có bao nhiêu tủi thân, Hoắc Vô Cữu nhìn vào trong mắt lại thấy có vài phần giận dỗi. Giống như một chú động vật nhỏ làm sai chuyện, mới vừa dạy bảo y vài câu, y liền giả bộ đáng thương, dáng vẻ tủi thân cực kì, ngược lại cứ như là bị bắt nạt vậy.
Hoắc Vô Cữu không thể nhìn nổi dáng vẻ này của y nhất.
Khi mở miệng, giọng nói của hắn đã cố gắng nhẹ nhàng hết mức có thể. Bởi vì không giỏi việc nói chuyện ôn nhu với người ta, lời nói nhỏ nhẹ ấy liền có vẻ hơi không được tự nhiên, mang theo chút vụng về.
“Dù có mặc kệ vết thương này của ta, cũng không có vấn đề gì. Vết thương không sâu, trên mũi dao cũng không có độc, không tổn thương tới chỗ hiểm, cho dù có mặc kệ thì nó vẫn có thể lành.”
Giang Tùy Chu nghe vậy, đang muốn mở miệng thì lại bị Hoắc Vô Cữu cắt ngang.
“Đừng tranh luận nữa.” Hoắc Vô Cữu không chút lưu tình. “Những việc như thế này, ta rõ ràng hơn ngươi rất nhiều.”
Quả thật là như vậy.
Mặc dù tuổi hắn còn trẻ, nhưng đã lăn lộn lâu năm ở trên chiến trường. Mà bản thân Giang Tùy Chu là một người hiện đại, căn bản chưa từng thấy qua cảnh máu tanh gì cả, cho nên nhất thời không có tiền đồ, hơn nữa lo lắng quá thành loạn, có chút chuyện bé xé ra to.
Y ngượng ngùng mà ngậm miệng.
Hoắc Vô Cữu ngừng một chốc lát, tựa như đang sắp xếp từ ngữ, một lát sau mới tiếp tục mở miệng.
“Hôm qua ta bị thương, ngươi liền khó chịu, có phải hay không?” Hắn nói.
Giang Tùy Chu thưa dạ gật đầu.
Sau đó lại nghe Hoắc Vô Cữu nói tiếp.
“Ngươi khó chịu cho ta, ta cảm giác được, ngươi vì một chút vết thương này của ta mà gắng chịu lạnh cóng để rồi làm mình bệnh, vậy làm sao biết ta có khó chịu hay không?”
Tuy ngữ khí của hắn có chút không được tự nhiên, nhưng lời này lại thật sự khiến Giang Tùy Chu kinh ngạc.
Y ngơ ngác mà ngẩng đầu nhìn về phía Hoắc Vô Cữu.
Chỉ thấy Hoắc Vô Cữu ngồi ngay ngắn ở đằng kia, rũ mắt, thần sắc lãnh đạm bình tĩnh, cũng không hề nhìn y.
Giang Tùy Chu đang mang bệnh, cho nên lúc nhìn người đều có lờ mờ, xe ngựa còn lắc lư thì lại càng nhìn không rõ. Bởi vậy y cũng không nhìn thấy, thân hình Hoắc Vô Cữu có chút cứng đờ, ánh mắt lạnh nhạt nhìn chằm chằm góc xe ngựa, mãi không nhúc nhích, tràn đầy khẩn trương.
Dáng vẻ này, rõ ràng là đang không được tự nhiên che giấu thứ gì đó.
Một lát sau, hắn nhìn về phía Giang Tùy Chu.
“Ngươi chỉ cần chăm sóc bản thân cho tốt,” Hắn nói. “Đừng vì ta mà tự tổn hại mình nữa.”
Giang Tùy Chu há miệng thở dốc, đang muốn nói chuyện.
Nhưng đúng ngay lúc này, xe ngựa cuối cùng đã xuống núi. Đoạn đường kia không được tu sửa, vài ngày trước đó thì mưa, lại còn để nghi trượng rộng lớn của Hậu Chủ chèn qua, mặt đất gồ ghề đến lợi hại.
Xe ngựa bỗng nghiêng ngả, Giang Tùy Chu bị đập thật mạnh vào thùng xe ngựa, tiếp đó theo quán tính mà nghiêng sang bên cạnh, ngã thẳng qua bên kia.
Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy bản thân mình bị bệnh, đầu óc bị lắc lư đến thành hồ nhão rồi.
Đúng lúc này, đầu y đụng vào một lồng ngực có vài phần quen thuộc.
Ấm áp, cứng rắn, mang theo cơ bắp có sự dẻo dai đặc biệt, cùng với tiếng tim đập ổn định tựa như tất cả các âm thanh ở trên đời đều đã bị tiêu trừ, duy chỉ còn lại mỗi tiếng tim đập này thôi vậy.
Giang Tùy Chu chỉ cảm thấy trái tim mình nhất thời ngưng lại.
Y dừng một chút, nhận thấy cảm giác hoảng loạn tối hôm qua lại quay lại lần nữa. Y mất một lát mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng chống lấy thân thể muốn đứng lên.
Nhưng mà, vào lúc này một cánh tay nâng lên, đặt trên vai y, kéo y qua rồi đè y trở về chỗ cũ.
Xe ngựa vẫn xóc nảy như cũ, nhưng giữa cái ôm ấm áp cùng thùng xe cứng rắn, kết cục cũng không giống nhau.
Cổ họng Giang Tùy Chu mất tiếng.
Theo hồi rung động từ lồng ngực phía sau, y nghe thấy tiếng của Hoắc Vô Cữu.
“Được rồi, nhắm mắt ngủ một giấc là đến thôi.” Hắn nói.
Giang Tùy Chu vẫn chưa bệnh đến nỗi không nhúc nhích được, nhưng lại không giãy giụa.
Y giật mình đơ ra một lát, cũng không biết tại sao liền ngoan ngoãn thuận theo lời hắn nói mà nhắm mắt lại.
Trong lúc nhất thời, trước mắt đen lại, trong sự lắc lư của xe ngựa, người nọ ôm y bên trong một chốn kiên cố ấm áp.
Giống như chim mỏi về rừng.
Giang Tùy Chu bệnh đến nỗi đầu váng mắt hoa, nhưng thần thức lại có một hồi thư thái, trong lúc đó khiến y bỗng dường như đã suy nghĩ cẩn thận được chuyện gì đó.
Dường như y…… có thể là toi mất rồi.
Dường như…… chuyện Tĩnh Vương là đoạn tụ, cũng muốn biến từ giả sang thật luôn rồi.