Hàn Lỗi cúi đầu, mở miệng nói: "Tổng giám đốc Trình, có cần tôi đi xử lý hay không?"
Trình Tự Cẩm nhìn vào khuôn mặ tươi cười trong ảnh của cô, có vẻ rất vui, anh cưới cô, không phải là để cô vui vẻ.
"Không cần, những kẻ quật cường đều phải đụng đến bể đầu chảy máu mới biết quay đầu lại, không phải sao?" Trình Tự Cẩm cười nhẹ nói, cầm một tấm hình chỉ có mình Tô Nhan lên.
Khóe môi từ từ cong lên.
"Còn Tô Hạo..."
"Không hề gì, bây giờ còn chưa cần đến cậu ta, cậu ra ngoài trước đi."
"Vâng, tổng giám đốc Trình." Hàn Lỗi gật đầu một cái rồi xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, thở dài một tiếng.
Bên này, Tô Nhan vừa ngủ dậy, thay quần áo xong, nhìn sang cái tủ bên cạnh, ngồi xổm xuống lấy tờ giấy chứng nhận màu đỏ bên trong ra, bên trong có hình hai người chụp chung, có lẽ là hình ghép trên máy tính.
Hình của cô thì hình như là lấy từ học bạ, còn anh ta...
Nhìn tấm hình, hai người rất có tướng vợ chồng...
Tướng vợ chồng?
Tô Nhan mày điên rồi sao? Tô Nhan hoảng sợ gạt phăng ý tưởng trong đầu, cầm lấy tờ giấy đi ra khỏi phòng, đến gặp luật sự của sở sự vụ.
Sở sự vụ...
"Tô tiểu thư, chúng tôi đã chuẩn bị xong."
Tô Nhan lật xem một chút, cuối cùng đưa tờ giấy hôn thú cô đã cất trong tủ nhiều năm ra, sau đó nhìn luật sư nói.
"Chồng của tôi chính là anh ta."
Luật sư nhận lấy tờ giấy hôn thú, nhìn tấm ảnh xong thì chút nữa rớt cả mắt kính, vì để tránh nhận lầm người, lại nhìn sang tên, con ngươi cũng sắp dán chặt lên tờ giấy.
Ngước mắt kinh ngạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Tô Nhan, ông ta không xác định hỏi: "Tô tiểu thư, chồng của cô là...”
"Luật sư, ông không nhìn nhầm, chồng tôi chính là tổng giám đốc tập đoàn Chính Hằng, Trình Tự Cẩm."
"Cái gì? Chuyện, chuyện này..." Luật sư nhìn tờ giấy hôn thú trong tay, kinh ngạc vạn phần.
Một lát sau, ông ta mới nhìn Tô Nhan, hỏi lần nữa: "Tô tiểu thư, cô phải nghĩ thật kỹ, cô chắc chắn muốn đưa đơn lên tòa?"
Tô Nhan kiên định gật đầu: "Đúng, luật sư, tôi nhất định phải ly hôn, nhất định...."
Mặt luật sư Vương hiện vẻ khó xử, nhìn tờ giấy hôn thú trong tay, như một củ khoai lang nóng phỏng tay, chỉ muốn ném đi, Trình Tự Cẩm kết hôn, quá bất ngờ mà.
"Tô tiểu thư, nếu cô đã nghĩ kỹ, vậy ký vào đây đi."
"Được, tôi ký." Tô Nhan nhận lấy bút máy, không nói hai lời đã ký tên của mình vào.
"Luật sư Vương, lúc nào thì tôi mới nhận được giấy ly hôn của tòa án?"
Luật sư Vương nâng gọng kính, đưa trả lại tờ giấy hôn thú: "Nếu không có gì bất ổn thì trong vòng ba tháng sẽ xử lý xong."
Tô Nhan nghe xong thì gật đầu một cái, sau đó lại nhìn ông ta, hỏi: "Không có gì bất ổn? Có ý gì? Có gì bất ổn chứ?"
Luật sư Vương nhìn Tô Nhan, lắc đầu nói: "Không có, tôi chỉ nói thế thôi, Tô tiểu thư cứ về chờ tin tức đi, có tin tức gì tôi sẽ báo lại cho cô."
"Được, luật sư Vương làm phiền ông rồi, nhưng tôi còn có một việc, tôi và Trình..."
"Tô tiểu thư yên tâm, thông tin cá nhân của khách hàng tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài, mỗi nghề đều đó quy tắc riêng của nghề đó, xin cô yên tâm."
"Được, vậy cảm ơn luật sư Vương, tôi đi trước."
"Được, không tiễn."
"Ừ, không cần tiễn, tạm biệt."
Luật sư Vương nhìn Tô Nhan rời khỏi phòng làm việc, cúi đầu nhìn lại tập văn kiện trong tay, cuối cùng gấp văn kiện lại.
"A Văn, vào đi một chút."
"Luật sư Vương."
"Ừ, nộp cái này lên tòa án đi."
"Vâng."
Luật sư Vương nâng gọng kính, có dự cảm, vụ ly hôn này sẽ không thành.
Hiển nhiên, tâm tình Tô Nhan rất tốt, ra khỏi sở sự vụ liền lấy di động ra gọi cho bạn tốt của mình.
"Tiểu Bạch, đang ở đâu? Chị đây mời cậu ăn cơm có được không?"