Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 33: Chính là cô, Tô Nhan



Bạch Khuynh nghe thấy cũng chỉ cau mày, nhìn đạo diễn nói: "Đạo diễn, ông không đùa đó chứ? Ông định tìm một người trong đám bọn họ?"

Đạo diễn nhìn Bạch Khuynh, lắc đầu nói: "Không đùa, mấy người các cô cậu vào phòng hóa trang, để nhân viên trang điểm lại cho các cô cậu rồi ra đây."

Phó đạo diễn cũng xấu hổ, cuối cùng phải đành gật đầu một cái rồi dẫn hàng người ra khỏi phòng họp.

Trong phòng hóa trang, Tô Nhan ngồi trước gương nhìn nhân viên trang điểm nói: "Chị... chị cứ làm đơn giản thôi, cho có lệ là được rồi."

Nhân viên trang điểm hơi bất ngờ, nhìn gương mặt tinh xảo của Tô Nhan hỏi: "Sao thế? Em không muốn đóng phim? Nếu chọn trúng em thì em có thể phát tài rồi."

Đương nhiên Tô Nhan biết đây là cơ hội ngàn năm có một, nhưng làng giải trí rất phức tạp, cô không muốn bước chân vào đó.

"Không muốn, vậy nên chị chỉ cần làm qua loa là được rồi."

Nhân viên trang điểm nhìn cô không nói, chỉ cười cười rồi gật đầu.

Nửa giờ sau, Tô Nhan mở mắt nhìn mình trong gương, kinh ngạc hồi lâu, từ từ nhìn sang nhân viên trang điểm, nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ cộng thêm hài lòng của chị ta.

"Chị, chị làm vậy là sao chứ?"

Nghe vậy, nhân viên trang điểm nhíu mi.

"Sao là sao? Cô đang chất vấn tính chuyên nghiệp của tôi?"

Tô Nhan chỉ đành cười khan hai tiếng, dĩ nhiên cô không dám chất vấn tính chuyên nghiệp của chị ta, làm qua loa cũng đã đẹp đến vậy, nếu dốc hết toàn lực không phải muốn biến cô thành Tây Thi, Điêu Thuyền luôn sao?

"Không có, không có."

"Nếu không có thì đi nhanh đi, thay luôn cả trang phục nữa."

Tô Nhan bất đắc dĩ nhìn món quần áo được nhận trong tay, thở dài một cái.

Thay trang phục xong, Tô Nhan ngắm nghía mình trong gương, bĩu môi, chả giống phong cách của cô chút nào cả, quá thục nữ rồi...

Cô là một nữ hán tử đó!

Thật có cảm giác bị thay đổi 180 độ mà!

"Nhanh lên đi, các cô cậu đang mày mò cái gì đó, nhanh lên một chút." Ngoài cửa truyền tới giọng thúc giục.

Tô Nhan đành bước ra ngoài, đứng ở đó, Tô Nhan bỗng chốc tỏa sáng như một vì sao, chiếu sáng lấp lánh.

Ngay cả Bạch Khuynh cũng phải kinh ngạc, nhìn Tô Nhan chằm chằm, trên mặt hiện vẻ không thể tin nổi.

Còn đạo diễn thì sau khi quét nhìn một lượt, dừng lại trên người Tô Nhan thì hai mắt sáng lên, nhìn thật kỹ từ trên xuống dưới, vỗ bàn một cái, đứng dậy nói.

"Bạch Khuynh, đây là trợ lý của cô đúng không, nhanh chóng đưa kịch bản cho cô ấy, hôm nay tất cả mọi người về nghỉ."

Bạch Khuynh lắng nghe một hồi mới bừng tỉnh, đứng lên nhìn chằm chằm vào đạo diễn.

"Đạo diễn, ông đùa cái gì thế? Tô Nhan chỉ là trợ lý của tôi, sao ông có thể để cô ta đóng nữ chính số 2? Vậy sinh hoạt hằng ngày của tôi phải làm sao đây? Tôi không đồng ý, ông nhất định phải đổi người, cô ta chỉ là một trợ lý thì sao có thể diễn xuất được chứ? Đạo diễn ông đang nói đùa sao?"

Không chỉ có Bạch Khuynh, ngay cả Tô Nhan cũng ngây ngẩn cả người, có lẽ cách ăn mặc của cô có thể khiến cho mọi người hai mắt tỏa sáng, nhưng nếu là đóng phim, cô không hề có ý định này.

"Đạo diễn, Bạch tiểu thư nói rất đúng, tôi vốn không biết diễn xuất, quyết định này của ông có phải đã quá qua loa rồi không? Không thì ông tìm người khác thử xem?"

Đạo diễn nghe nói thế thì sắc mặt lập tức trầm xuống, vỗ bàn lần nữa, tức giận nói: "Các cô cậu có ý gì đây, vừa nãy không phải tôi đã hỏi ý kiến các cô cậu, các cô cậu cũng đã nói là không có ý kiến rồi hay sao? Nếu sợ không biết diễn, lúc nãy khi tôi nói chọn ra một người trong đám bọn họ sao các cô cậu không mở miệng nói chuyện? Giờ tôi chọn rồi mới nói cho tôi biết là không được?"

Đạo diễn mở miệng kêu "các cô cậu", nhưng trừ Bạch Khuynh ra, những diễn viên khác mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không nói lời nào, chữ "các cô cậu" này sợ rằng là đang nói người khác.

Sắc mặt Bạch Khuynh ngày càng khó coi, nhìn biểu tình khư khư cố chấp của đạo diễn, hai tay nắm chặt thành quyền.