Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 57: Nằm mơ



Tầm mắt Tô Nhan từ trên điện thoại di động di chuyển, dừng ở trên khuôn mặt tuấn mỹ của anh, hai tay khẽ nắm lại.

"Tôi sẽ không cảm ơn anh."

Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi, đưa điện thoại di động nhét vào trong tay cô, sờ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh như băng của cô thấp giọng nói.

"Sau này em sẽ cảm ơn tôi, em có thể đền bù thịt."

Tô Nhan chỉ nhìn anh cuối cùng cười trào phúng nói: "Nằm mơ."

Trình Tự Cẩm chỉ nhếch môi một cái như có như không, trầm giọng nói: "Đi tắm nhanh, đúng là bên ngoài có rất nhiều người đang đợi em."

Tô Nhan vừa định xoay người di động lại vang lên, lúc này đây cú điện thoại đến làm cho ánh mắt cô loé lên, cuối cùng đành phải nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, trong mắt lộ vẻ châm chọc.

"Tôi ngu ngốc mới có thể tin lời anh nói."

Trình Tự Cẩm nhìn lướt qua điện thoại của cô, trực tiếp kéo cả eo của cô thuận đường đẩy cô vào trong phòng đóng cửa lại nói: "Mặc đẹp chút."

Tô Nhan cứ như vậy bị anh đẩy mạnh vào phòng, một cánh cửa đóng lại sau đó anh nói, có lẽ là theo bản năng cô muốn trốn tránh Tô Diệu Mạn.

Chờ sau khi cô thay quần áo tắm xong đi ra, hình như Trình Tự Cẩm còn đang cầm điện thoại của cô trò chuyện, Tô Nhan không thể làm gì khác hơn là nhìn chằm chằm anh.

Trình Tự Cẩm nghiêng người nhìn cô trong ánh mắt hiện lên chút ý cười thấp giọng nói: "Được, gặp lại sau." Ngắt điện thoại, nhẹ nhàng nâng cằm của cô lên.

"Có thể đi được chưa?"

Tô Nhan chỉ chớp chớp hai mắt xoay khuôn mặt nhỏ nhắn, nhìn chằm chằm cửa khu nhà nhẹ giọng nói: "Trình Tự Cẩm, chuyện ngu xuẩn nhất đời tôi làm chính là có dính líu đến anh."

Nghe vậy, Trình Tự Cẩm chỉ nhếch khoé môi kéo tay cô đi về phía cửa thấp giọng nói.

"Vậy sao? Tôi cho rằng đây là mong muốn của toàn bộ phụ nữ."

Nghe nói, Tô Nhan chỉ cười lạnh một tiếng.

Đi tới studio, từ xa đã nhìn thấy một đám phóng viên ngăn ở cửa, thế trận này làm Tô Nhan có chút kinh hãi.

Một đôi tay bé nhỏ nắm thật chặt thành nắm đấm, một bàn tay lớn bao trùm lên bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô, Tô Nhan nghiêng đầu, nhìn anh, chỉ thấy anh đeo mắt kinh lên trên mặt cô trầm giọng nói.

"Lát nữa ngoan ngoãn núp ở trong lòng tôi, không cần nói cái gì, giao cho tôi."

Xe chậm rãi mở cửa, chỉ thấy một đoàn phóng viên ùa lên.

"Tô tiểu thư, xin hỏi quan hệ của cô và Trình tổng là như thế nào?"

"Trình tổng, mong ngài nhanh chóng tiết lộ quan hệ của ngài và Tô tiểu thư?"

"Tô tiểu thư, xin cô giải thích vì sao ở trong khách sạn hai ngày hai đêm cùng Trình tổng..."

"Trình tổng, rốt cuộc quan hệ của ngài và Tô tiểu thư là quan hệ gì?"

Vấn đề này tiếp theo vấn đề kia vây quanh bọn họ, gần như là nửa bước khó đi, mà toàn bộ cơ thể Tô Nhan gần như đều núp trong lòng Trình Tự Cẩm.

Nhưng người đàn ông ôm chặt cô dường như đã quen với trường hợp này, vẻ mặt từ khi rời xe vẫn chưa thay đổi, chỉ là những ánh đèn xung quanh trầm giọng nói.

"Người phụ nữa của tôi xuất hiện ở khách sạn của tôi, hình như không có vấn đề gì."

Lời này vừa nói ra, các phóng viên giống như đào được bảo bối gì.

"Trình tổng, xin ngài nói tường tận rõ ràng một chút, hình như nữ minh tinh từng có tin đồn với Trình tổng cũng không ít, nhưng hôm nay ngài hào phóng thừa nhận Tô tiểu thư là người phụ nữ của ngài, như vậy xin hỏi hai người đang chính thức lui tới sao?"

"Trình tổng, hôm nay ngài công bố danh phận của Tô tiểu thư sao?"

"Trình tổng, có thể mời ngài tiết lộ nhiều hơn một chút không?"

Các phóng viên thấy Trình Tự Cẩm hình như không có ý định mở miệng, liền tranh thủ dời cái loa đến người Tô Nhan.