Điều này làm cho mấy người bạn tốt bọn họ lo lắng rất laau, lâu đến anh không có hành động, hơn nữa là bốn năm, dường như bọn họ cũng quên.
Không nghĩ tới...
Tô Diệu Mạn thật không nghĩ tới!
Nhìn ánh mắt Tô Nhan càng phức tạp khó khăn, tiến đến cầm tay nhỏ bé của cô, nhìn cô thật sâu nghiêm túc nói.
"Nhan Nhan, Tiểu Cẩm không phải là một người xấu, nó chỉ là làm chuyện có chút cực đoan, nếu có thể, chị hi vọng em có thể sử dụng tình cảm chân thật của em để đối xử với nó, cũng muốn dùng tấm lòng của em đối xử với nó, nó đối xử với em không giống bình thường, cố gắng làm cho nó yêu em được không?" Chỉ cần yêu cô ấy, như vậy mọi chuyện cũng sẽ không xảy ra. Đây là biện pháp tốt nhất đáng tin cậy nhất.
Tô Nhan sững sờ nhìn Tô Diệu Mạn, cô biết lúc này người phụ nữ có một chỗ ở trong làng giải trí này không phải đang giả vờ, mà là thật lòng nói cho cô.
Làm cho Trình Tự Cẩm yêu cô? Cô với anh mà nói không giống bình thường?
Là như thế này sao?
Thật lâu...
"Được."
Tô Diệu Mạn thấy cô đồng ý, thở dài nhẹ nhõm một hơi nhiều hơn là lo lắng.
Tô Nhan, em nhất định phải làm cho Tiểu Cẩm yêu em, nếu không...
Thu hồi tâm tư này, cười vỗ vai của cô nói: "Đi thôi, đến lượt chúng ta."
"Vâng."
"Nhan Nhan, ở phương diện diễn xuất em rất có thiên phú, xem ra Tiểu Cẩm còn rất để tâm đến em, nếu không cũng sẽ không mời chị dẫn dắt em." Tô Diệu Mạn nói xong.
Mà Tô Nhan nghe vào trong tai lại là một cách nghĩ khác, nhìn Tô Diệu Mạn hỏi.
"Chị Diệu Mạn, chị vừa mới nói, là anh ấy mời chị đến dẫn dắt em?"
Tô Diệu Mạn nhìn Tô Nhan, vẻ mặt đầy ý cười nói: "Không phải vậy, em cho là sẽ trùng hợp như vậy sao? Chị hiểu nó, sau lưng nó khẳng định đã động tay động chân vào chuyện này."
Nghe vậy, trong lòng Tô Nhan nổi lên từng đợt rồi từng đợt gợn sóng, tim đập nhanh không thể khống chế.
Tô Diệu Mạn nhìn mặt cô đỏ ửng, ánh mắt loé lên, quả nhiên là như vậy.
Thật không biết là tốt hay xấu, nhưng kết quả như thế cũng là vấn đề sớm hay muộn.
Cô (Tô Diệu Mạn) rất rõ sức hấp dẫn của những người đàn ông Trình gia, đủ để phụ nữ yêu đến lạc mất tâm trí.
Cùng lúc đó, Bạch Khuynh nhìn tin tức truyền ra, nhìn hành động của hai người trong TV, nhất là thấy Trình Tự Cẩm ra mặt vì Tô Nhan, bảo vệ hộ tống vì cô ấy.
"Tô Nhan, tôi sẽ không bỏ qua cho cô, tôi tuyệt đối tuyệt đối không bỏ qua cho cô, là cô đoạt đi tất cả của tôi, tôi sẽ bắt cô trả giá thật lớn."
Hai tròng mắt hung tợn nhìn chằm chằm màn hình, cơ thể run run cắm ống tiêm vào da thịt trên cánh tay, cơ thể co quắp hung hăng run lên, hai tròng mắt lại không hề chớp mắt nhìn chằm chằm tin tin được đưa tin trên màn ảnh.
Cô hận, cô không cam lòng...
Cô sớm nên biết được, lúc Tô Nhan nhận vai diễn nữ thứ cô nên biết được, từ đó về sau cô sẽ không liên lạc được với Trình Tự Cẩm, tới phòng làm việc của anh cũng bị xem nhẹ.
Không thể nghi ngờ gì hỏi, cô bị Trình Tự Cẩm phán quyết bị knockout, vì Tô Nhan.
Không thể nghi ngờ, ở bên ngoài studio Tô Nhan quay phim, Trình Tự Cẩm đã chờ lâu, tuy rằng cũng có phóng viên ở gần đấy lại không dám tiến đến.
Tô Nhan và Tô Diệu Mạn đi ra liền thấy chiếc xe kia.
"Chị lần đầu tiên thấy nó chờ một người như vậy, Nhan Nhan, em còn không mau đi?" Tô Diệu Mạn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhan ngạc nhiên vui mừng trêu chọc nói.
Tô Nhan chỉ khẽ cúi đầu, sau đó hỏi: "Chị Diệu Mạn, vậy còn chị?"
"Trợ lý của chị đi lấy xe, em đi trước đi."
Tô Nhan nghe nói đã thấy cách đó không xa có xe chạy lại đây gật đầu liền đi đến chiếc xe, một bên phóng viên đều nắm chặt chụp ảnh.
Mãi cho đến khi người đến trước xe, cửa xe đã mở, Tô Nhan nhìn bên trong xe Trình Tự Cẩm cởi áo vét tay trang chỉ mặc áo sơ mi trắng, hai chân vắt chéo, cầm mấy bản hợp đồng.
"Sao lại không lên?"
Tô Nhan chớp chớp hai mắt, trong khi những phóng viên chụp ảnh lên xe.
Ngồi trên xe, một đôi tay bé nhỏ của Tô Nhan nắm chặt, lời nói của Tô Diệu Mạn còn ở bên tai cô.
Im lặng, im lặng quá mức...
Chỉ có tiếng lật trang giấy, cùng với tiếng xoát xoát ký tên.