Cưới Chui, Tổng Giám Đốc Xin Bình Tĩnh

Chương 97: Cha con gặp mặt



Editor: dohuyenrua

Tô Nhan nhìn con trai cúi đầu ăn cơm, từ nhỏ đến lớn, con trainhu thuận khiến cho cô không phải lo lắng chút nào, duy nhất có là sự áy náy.

Theo con trai lớn lên,con trai cũng nhu thuận hiểu chuyện,lòng của Tô Nhancàng ngày càng áy náy.

“Dật Trần...”

“Hả? Mẹ.” Dật Trần từ trong chén ngẩng đầu lên, mặt ngây thơ nhìn Tô Nhan.

Tô Nhan nhìn đôi mắt nhỏ trong sáng của con trai,môi đỏ mọng giật giật hỏi: “Nếu như, nếu như con, cha con một ngày kia trở lại con có hay không...”

Nói xong, Tô Nhan có chút không nói được nữa, nhìn con trai cuối cùng thở dài một tiếng nói: “Không có gì, con ăn cơm đi, ăn nhiều một chút.”

Lúc này Tiểu Dật Trần cũng lên tiếng.

“Mẹ, mẹ muốn hỏi con, nếu như mà cha con trở lại con, con có thể chấp nhận ông ấy không?”

Nghe vậy, Tô Nhan có chút kinh ngạc nhìn mình con trai, có chút lo lắng hỏi “Vậy con có không?”

Lúc này Tiểu Dật Trần cũngbày ra một bộ dạng suy tư cau mày, trịnh trọng như trả lời một chuyện riêng: “Cái này, con rất có thể sẽ không chấp nhận ông ấy.”

Nghe vậy, Tô Nhan nghi ngờ nhíu mày: “Tại sao?”

“Bởi vì ông ấy vứt bỏ mẹ và con nhiều năm như vậy, còn để cho con ở cô nhi viện, nhất định không phải một người cha tốt, cho nên con không muốn chấp nhận ông ấy.”

Tô Nhan nghe nói lời của con, ánh mắt phức tạp nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, mi tâm khẽ nhíu.

“Dật Trần, thật ra thì cha con không bỏ rơi con.”

“Vậy thì vì cái gì ạ?” Mặt Tiểu Dật Trần ngây thơ hỏi.

“Phải...” Tô Nhan nhìnkhuôn mặt nhỏ bé của con trai, cuối cùng vẫn là cũng không nói gì nữa, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái, cô gắp một chút món ăn dặn dò.

“Không có gì, có một số việc con còn nhỏ, đến, ăn nhiều một chút.”

“Dạ, mẹ, ăn ngon thật.”

“Ăn ngon thì con ăn nhiều lên chút.”

“Ừ, con nhất định cũng sẽ ăn sạch sẽ.”

“Ngoan.”

Sau khi ăn cơm tối xong, mẹ con hai người chơi ghép hình một hồi liền sau đó ngủ.

“Hôm nay mẹ đi ngủ chung với con.” Tô Nhan vén chăn lên liền nằm vào, ôm con trai vào trong lòng.

“Dạ.” Tiểu Dật Trần ước gì ngủ chung với Tô Nhan, ngoan ngoãn nằm vàotrong lòng Tô Nhan, tayômeo của Tô Nhan.

“Mẹ, con muốn ngủ, ngủ ngon.”

“Ừ, ngủ đi, bảo bối, ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Tô Nhan nhìn xuống đứa nhỏ trong lòng, lúc này trong lòng tràn đầy tất cả đều là hạnh phúc cùng thỏa mãn, nếu như có thể vẫn tiếp tục như vậy, là một chuyện hạnh phúc dường nào.

Tô Nhan nhìn con trai từ từ ngủ, khóe môi cong lên một độ cong hạnh phúc, cùng lúc này điện thoại di độngrung lên.

Tô Nhan hạ mắt nhìn đứa nhỏ trong lòng, thấy con trai không có dấu hiệu tỉnh lại, thận trọng xoay người lại lấy di động liếc mắt người gọi tới, đôi mày thanh tú nhíu thật chặt.

Tô Nhan vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại di động, mãi cho đến màn hình tối đi, điện thoại di động không rung nữa, nhưng cũng chỉ khoảng hơn mười giây, điện thoại di động lại vang lên.

Tô Nhan quay đầu liếc mắt nhìn người trên giường, rón rén cầm điện thoại di động ra khỏi phòng, sau khi đi tới ban công mới chậm rãi nghe.

“Alo.”

“Tại sao còn chưa về nhà?”

Tô Nhan nghe lời nói trầm thấp của Trình Tự Cẩm, cắn môi đỏ mọng một cái nhỏ giọng nói: “Đêm nay tôi không về nhà.”

“Ở đâu?”

“Anh đi ngủ sớm một chút đi, mấy ngày nay tôi không trở về.” Nói xong, Tô Nhan liền kết thúc cuộc gọi, sau đó đơn giản trực tiếp tắt máy. Cầm điện thoại di động đứng ở trên ban công ngẩn người.

Mà đứa nhỏ trong phòng vốn đang ngủ, nằm sấp ở trên giường nhìnTô Nhan ở ban công, ánh mắt chuyển động lại lén lút thu lại.

Tô Nhan một mình đứng ở trên ban công một hồi lâu mới xoay người trở lại phòng một lần nữa, nhìn đứa nhỏ ngủ trên giường, Tô Nhan nhẹ nhàng ngồi ở bên giường nhìn con, cuối cùng thở dài một tiếng.

Vì đứa bé, có phải cô nên cho anh thêm một cơ hội nữa không, để cho Tiểu Dật Trần của cô có cuộc sống ở mộtgia đình đầy đủ?

Mà Trình Tự Cẩm nghe tiếng tắt máy từ đầu kia truyền đến, môi mỏng mím chặt, hai mắt híp lại, trầm giọng nói: “Đến lúc rồi.”

Ngày hôm sau, Tô Nhan tỉnh lại cũng không thấy đứa nhỏ trên giường, bị sợ đến mức cô lập tức ngồi dậy, nhìn vị trí bên cạnh không lõm xuống, chẳng lẽ là cô đang nằm mơ?

“Dật Trần?”

“A, mẹ, con đang ở trong phòng vệ sinh, làm sao?”

Nghe được giọng nói của con trai, lúc này lòng Tô Nhan mới hạ xuống, thở phào nhẹ nhõm nhìn phòng vệ sinh hỏi: “Con vào làm gì?”

“Con đang đi vệ sinh nha.”

“Sao con không gọi mẹ?”

“Tự con có thể nha.”

Tô Nhan nghĩ, con trai của cô tắm cũng có thể tự mình tắm, đi toilet lại càng không thành vấn đề, vén chăn xuống giường, nhớ tới trong tủ lạnh đã không có thức ăn, đi tới cửa phòng vệ sinh gõ cửa nhẹ giọng nói.

“Dật Trần.”

“Hả?”

“Trong tủ lạnh không có thức ăn, mẹ đi ra ngoài mua thức ăn, con có thể ở nhà một mình không?”

“Dạ, có thể, mẹ mẹ đi đi, một mình con không sao.”

“Vậy thì tốt, không cho phép ra khỏi cửa, chờ mẹ trở lại làm bữa ăn sáng cho con, biết không?”

“Dạ, con biết rồi, con sẽ không tự mìnhra ngoài.”

“Ừ, ngoan, mẹ đi ra ngoài mua thức ăn.”

“Được.”

Lúc này Tô Nhan mới xoay người ra khỏi phòng, mà sau khi Tô Nhan đi ra ngoài ba phút Tiểu Dật Trần mới từ trong phòng vệ sinh ra ngoài, cũng đi ra khỏi phòng ngồitrên sofa trong phòng khách tự mở ti vi xem.

Tô Nhan mặc quần áo ở nhà đi ra khỏi chung cư, đi tới một siêu thị lớn ở đối diện, mà cách đó không xa hai người đàn ông ngồi trong một chiếc Bentley màu đen.

“Trình tổng, ngày hôm qua phu nhân đón tiểu thiếu gia về căn hộ, những thứ này là ảnh chụp, đây là giấy xét nghiệm DNA ngài bảo ta làm.” Hàn Lỗi thấy Tô Nhan đi ra chung cư mới đưa đồ cho người đàn ông ngồi ở phía sau.

Tầm mắt Trình Tự Cẩm nhìn bóng lưng Tô Nhan chậm rãithu hồi, rơi vào trên những tư liệu kia, rút tấm hình nhìn, nhìn thấy chỉ có Tô Nhan rõ mặt, mà Tiểu Dật Trần vẫn luôn bị Tô Nhan ôm vào trong lòng, cũng không lộ mặt.

Lại rút ra giấy xét nghiệm DNA, nhìn phía dưới viết chín mươi chín phẩy chín phần trăm quan hệ huyết thống, Trình Tự Cẩm cũng không có vẻ mặt gì, chỉ mở cửa xe xuống xe.

Mà Hàn Lỗi chỉ ngồi ở chỗ tài xế ngồi nhìn đại tổng giám đốc nhà mình đi vào chung cư.

Anh rất muốn theo sau, xem một chút làm sao đôi cha con này quen biết nhau, anh đã bắt đầu vô số ảo tưởng hình ảnh xúc động.

Chỉ tiếc...

Tiểu Dật Trần đang ngồi ở trên ghế sa lon ăn trái cây, xem ti vi, chuông cửa bị nhấn, Tiểu Dật Trần quay đầu đi, mở trừng hai mắt, đây tuyệt đối không phải là mẹ.

Mẹ nhất định sẽ cầm cái chìa khóa đi ra ngoài.

Nghĩ tới, Tiểu Dật Trần đặt quả táo đã cắn một nửa trong tay trên bàn trà nhảy xuống ghế sa pha đi về phía cửa, nhìn trên máy theo dõi ngoài cửa xuất hiện một người đàn ông.

Hơn nữa hình như vẫn không giống đàn ông bình thường, hơn nữa còn nhìn hơi quen mắt...

Nhìn quen mắt...

Tiểu Dật Trần nghĩ tới một người, trong nháy mắt mở to hai mắt, ánh mắt chuyển động lại chuyển động, nhìn ngoài cửa bộ dáng bên trong cậu không mở thì ông ấy sẽ không đi.

Tiểu Dật Trần đi tới cửa, nắm tay cầm cửa mấy mở cửa nhà trọ ra, ngước mắt nhìn người đàn ông cao lớn đẹp trai đứng ở ngoài cửa, Tiểu Dật Trần không nhịn được nghĩ.

Bộ dạng này giống cậu, chín mươi chín phần trăm là vị cha kia của cậu, không trách được nói bộ dạng cậu đẹp trai như vậy, thì ra là gen tốt.

Hai người lại mắt to trừng mắt nhỏ như vậy, một đầu ngửa nhìn chằm chằm, một đầu cúi xuống nhìn.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Dật Trần mở miệng.

“Chú à, chú tìm ai?”

Trình Tự Cẩm nhìn đứa nhỏ trước mắt, rõ ràng đây chính là bộ dạng của mình lúc nhỏ, bộ dạng giống đến chín phần.

“Mẹ cháu.”

Nghe vậy, đôi mày nhỏ của Tiểu Dật Trần hơi cau lại, không hờn giận nhìn Trình Tự Cẩm phản bác nói.

“Chú à, sao chú lại mắng chửi cháu?”

Trình Tự Cẩm nghe con trai nói, rõ ràng khoé môi co rút.

“Chú nói là chú tìm mẹ cháu.”

Địch ý củaTiểu Dật Trần vẫn cực kì rõ ràng như cũ, trừng mắt nhìn Trình Tự Cẩmnói: “Chú là ai?”

Trình Tự Cẩm nhíu mày, nhìn con trai mình, khoé môi cong lên, vô cùng kiêu ngạo nói ra hai chữ.

“Cha cháu.”

Nghe vậy, Tiểu Dật Trần cũng nhíu mày theo bản năng, đặc biệt là động tác nhíu mày của hai cha con gần như cùng lúc.

“Vậy được, chú cởi quần ra để cho cháu giám định trước đã.”

Hiển nhiên Trình Tự Cẩm phản ứng không kịp với lời con trai nói, mày nhíu lại

“Tại sao phải cởi quần?”

Chỉ thấy Tiểu Dật Trần nhíu đôi mày vui sướng khi người gặp họa nhìn Trình Tự Cẩm nói: “Bởi vì mẹ cháu nói, cha cháu bị bệnh lây qua đường tình dục nên đã cắt mất “bạn nhỏ” rồi, nếu chú không có bạn nhỏ thì chứng minh chú là cha cháu.”

Nghe vậy, khóe mắt, khóe môi của Trình Tự Cẩm đã hung hăng giật, sắc mặt cũng âm trầm vì con trai nói, sau cùng biến thành đống phân xanh.

“Tô Nhan.” Gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra hai chữ này.

MàTô Nhan đang ở trong thang máy hắt xì một cái lớn, cùng lúc đó, điện thoại của Trình Tự Cẩm cũng vang lên.

“Alo.”

“Trình tổng, phu nhân đã lên đi, cũng sắp đến...”

Còn không đợi Trình Tự Cẩm nói chuyện, chỉ nghe thấy một tiếng leng keng, là tiếng cửa thang máy mở, Trình Tự Cẩm kết thúc cuộc gọi nhưng không quay đầu, mà vẫn nhìn Tiểu Dật Trần đang nhìn anh.

Hơn nữa, hình như đứa con trai này có hứng thú rất lớn với anh.

Từ trong thang máy đi ra Tô Nhan nhìn tình cảnh xảy ra ở cửa nhà mình, sắc mặt nhanh chóng biến đổi, nghĩ cũng không còn kịp nữa nghĩ đã chạy tới, đồ ăn trong tay cũng rơi xuống đất.

“Sao anh lại ở chỗ này?” Tô Nhan liền tranh thủ ôm Tiểu Dật Trần vào trong lòng, mặt cảnh giác nhìn Trình Tự Cẩm, giống như là đang nhìn một người mang tội giết người.

Điều này làm cho Trình Tự Cẩm rất không vui nhíu mày.