Cuối Cùng Anh Cũng Tìm Thấy Em

Chương 17: Lời tỏ tình ngày Valentine



Cô và Lan Như thoát thật nhanh ra khỏi nhà hàng đấy

- Sợ thật, đi ăn trưa thôi cũng gặp phải bà La Sát _ Hạ Linh thở hổn hển nói

- Cậu nói thế nào chứ tớ thấy chị ý thân thiện mà?

- Hừ, đấy là do cậu ngây thơ thôi, trong cái giới này, không có ai mà lại vừa tốt bụng, vừa giỏi giang như mình đâu

- "..." được rồi, cậu giỏi, cậu giỏi

Lan Như đưa cô về nhà trước rồi mới rời đi, lúc cô về đã là hơn 4 giờ chiều. " Việc đầu tiên là phải ngủ mới được, mệt quá đi mất "

- Dì Mai, cháu về rồi

Cô vừa cúi xuống cởi giày vừa hô lên cho dì Mai nghe thấy

- Cô về rồi à?

Nhưng đáp lại cô không phải là giọng nói dễ mến của dì Mai mà lại là giọng nói trầm ấm của đàn ông khiến cô giật hết cả mình

- Ôi thánh thần thiên địa ơi! Làm tôi hết hồn. Sao...sao hôm nay anh về sớm vậy?

- "..." cô phản ứng như anh là ma vậy, anh đáng sợ thế sao?

- Ừ, hôm nay ít việc nên tôi về sớm hơn mọi ngày.

Ít việc? Một giám đốc như anh mà cũng có một ngày nhàn hạ ngồi uống trà chiều như này à? Nhưng thôi kệ, anh về sớm hay không liên quan gì đến cô

- À, vậy tôi lên phòng ngủ một chút nhé, khi nào có cơm tối thì gọi tôi

Nói xong cô đi một mạch lên tầng.

Tính ra từ lúc cô ngủ đến giờ đã là hơn 5 tiếng, anh xem đồng hồ, hiện giờ đã hơn 9 giờ, cũng đến lúc gọi cô dậy ăn tối rồi

- Dì Mai, lên phòng gọi cô ấy dậy giúp tôi

- Vâng, cậu chủ

10 phút sau cô mới xuống tầng với khuôn mặt tươi tỉnh hơn chút, cô đi thẳng vào bếp mở tủ lạnh ra định hâm nóng đồ ăn, nhưng lại chả thấy gì trong tủ lạnh ngoài đồ tươi sống, thấy lạ cô liền ra ngoài hỏi anh

- Ơ, Mạc Thiếu Quân, đồ ăn đâu hết rồi? Không phần lại cho tôi à?

- Tối nay không nấu cơm, nhanh đi chuẩn bị đi, tôi dẫn cô ra ngoài ăn

- Hả? Vậy là anh cũng chưa ăn tối sao? _ cô ngạc nhiên hỏi, đã muộn thế này rồi mà

- Chưa, chờ cô

Tim cô như đập thịch phát. Chờ cô sao? Anh lại nhịn đói đến tận bây giờ chỉ vì chờ cô?

- Vậy nếu tôi không dậy mà ngủ đến tận sáng mai thì anh cũng nhịn luôn à?

- Ừ, tôi cũng định vậy

Trời ạ! Cảm động quá đi mất. Đã vậy thì tôi không thể để anh nhịn đói lâu được, thế thì bất công với anh quá

- Anh...anh chờ tôi chút, tôi lên thay đồ ngay, tôi sẽ không để anh chết đói đâu, đừng lo!

Nói xong cô phi như bay lên tầng, 5 phút sau đã có mặt dưới nhà

- Được rồi, chúng ta đi thôi, tôi đói rồi

Tối nay cô chỉ mặc một chiếc váy màu trắng và đi đôi giày sandal ra ngoài mà thôi, vậy mà anh cứ đứng chôn chân ở đó nhìn theo cô, đẹp quá đi mất

- Này, anh có đi hay không? Tôi sắp chết vì đói rồi nè _ cô trước mặt anh rướn người lên mà nói, nhìn nhỏ bé đáng yêu đến lạ

- Ừ...ừ đi thôi

Cô kéo tay anh đi

- À này để tôi lấy xe đã

- Thôi, hai chúng ta đi bộ đi, lúc ăn xong đi bộ cho dễ tiêu hóa hơn

Anh chẳng còn cách nào khác ngoài đi bộ theo lời cô, ai bảo cô ấy là " bà xã đại nhân " của anh chứ?

Anh và cô đi được một lúc thì cô sực nhớ ra một việc quan trọng, cô lôi từ túi xách mình ra một chiếc khẩu trang trắng và một chiếc mũ đen

- Anh đeo vào đi, cẩn thận không bị người ta nhận ra đấy, rồi ngày mai tôi lại được lên báo thì khổ cái thân già này của tôi lắm

Anh phì cười vì câu nói của cô rồi cũng nhận lấy mũ và khẩu trang đeo vào

- Hoàn hảo, đi thôi

Bữa tối giữa cô và anh diễn ra thuận lợi, cũng may là lúc ăn không có ai phát hiện ra anh

Hai người đi dạo công viên một lúc thì đột nhiên có pháo hoa, hình như hôm nay là Valentine thì phải, chắc có ai đó bắn pháo hoa để chúc mừng các cặp tình nhân đang ở công viên. Cô ngước mắt lên trời nhìn pháo hoa. Còn anh thì lại quay sang nhìn cô

- Hạ Linh, anh yêu em

- Hả, anh nói cái gì cơ? _ cô nói to lên sợ anh không nghe thấy

- Không có gì