Chào các bạn độc giả, mình rất xin lỗi vì sự chậm trễ của chương truyện. Vì có khá ít người đọc cho đến hiện nay nên khiến mình không còn động lực để viết TT
Nhưng vì bộ truyện này cũng sắp đến hồi kết rồi, mong rằng mình sẽ có thể được các bạn đón nhận vào những chương cuối. Hãy thông cảm vì sự chậm trễ của mình, xin lỗi các bạn rất nhiều T T
Giờ mời các bạn vào đọc chương hôm nay!!!
…………….
Thiệp mời online được gửi đi, chiếc điện thoại kêu lên “ Tinh Tinh ” Mộng Điệp đặt cây bút trên tay xuống bàn, cầm điện thoại mở phần tin nhắn, là tấm thiệp mời của anh ấy
Đáng lẽ khi nhận được tấm thiệp này trong lòng cô phải cảm thấy ấm ức vì tủi thân nhưng giờ… cô chỉ cảm thấy nhẹ lòng. Lục Minh và Mộng Điệp không chỉ đơn giản là mối quan hệ, còn là người bạn từ nhỏ cùng nhau lớn lên, anh ấy tính tình có chút ngang bướng nhưng rất hay ghi hận có thù tất báo.
Cô hơi lắc đầu gạt đi các suy nghĩ lung tung, thời điểm Lục Minh suy sụp nhất cô là người ở bên an ủi cũng từ đó hai người nảy sinh tình cảm tuy nhiên khi bên cạnh nhau, cảm xúc Mộng Điệp dành cho anh khổng còn mãnh liệt như trước.
Mỗi người có một lý tưởng riêng, ngày hôm đó chính cô là người nói chia tay không có lý do. Cô tránh mặt Lục Minh một thời gian dài, nhưng sau đó cô cảm thấy bản thân đã tìm sai cách.
Để quên đi Mộng Điệp, anh đã chấp nhận với bố lên thành phố sinh sống học tập và làm việc …..
Chính Mộng Điệp đã lựa chọn đi theo đam mê của bản thân, khi sự nghiệp thành công cô chỉ cảm thấy bản thân đã chọn sai cách khi đối xử với Lục Minh như vậy! Tuy nhiên giờ đây cô cảm thấy nhẹ nhõm vì không còn khúc mắc trong lòng nữa ……..
…..
Hoằng Đông đã chấp nhận việc Mỹ Lệ và Lục Minh bên nhau. Mỹ Lệ thì vui vẻ nhìn anh “ Anh sao vậy? ”
Anh thật sự đã đánh mất em rồi! Điều khiến Hoằng Đông nuối tiếc nhất chính là đã không đủ Dũng cảm chống lại sự ngăn cản để có được cô, đến khi anh có Dũng khí thì người bên em khổng phải anh nữa rồi. Nụ cười chua chát phát ra như đang tự mỉa mai chính mình.
“ Cuối cùng anh cũng có được cơ hội nhìn em mặc váy cưới rồi ” cười mỉm nhìn cô.
Đúng là lâu lắm rồi mới có thể nhìn thấy nụ cười tự nhiên và tràn ngập hạnh phúc từ em ấy, Nhưng giờ đây vẫn có thể bên em, bảo vệ em có lẽ đã là điều tốt nhất với anh.
Hoằng Đông đã chấp nhận sự thật, thời điểm mà em cần anh nhất, anh đã rời bỏ em mà đi. Giờ người có thể bảo vệ em, bên cạnh em lại là cậu ta, chỉ mong em mãi mãi hạnh phúc giữ được nụ cười như này đến mãi về sau.
…….
“ Điều tra đến đâu rồi? ” Lục Minh giọng nghiêm nghiêm nói
Lục An lên tiếng “ Nhẫn Linh đã thoát khỏi sự tạm giam ông ta chính là nguyên nhân của các vụ việc vừa qua ”
“ Chắc chắn là ông ta, Lý Mục chưa bao giờ có đủ đầu óc mà nghĩ ra kế hoạch và vụ tai nạn xe mà không để lại dấu vết như vậy ” Lục Minh nheo mắt suy nghĩ
Từ giờ tới lúc hôn lễ diễn ra Lục Minh phải cẩn thận tính toán nếu không chính anh sẽ đưa tất cả mọi người vào thế bí và sự sụp đổ, Lục Minh không muốn nhìn thấy Mỹ Lệ phải rơi lệ vì những chuyện này nữa!
“ Anh cần cánh nhà báo ” nói đúng lăm chữ Lục An hơi nghi ngờ nhưng vẫn quyết định làm theo.
Chỉ có cách này khiến ông ta tự xuất đầu lộ diện ……Lục Minh nghĩ trong lòng, bỗng bên ngoài cửa có tiếng động Lục An vội vàng ra mở thấy bóng lưng của người mặc đồ lao công chạy vội.
Lục Minh dường như đã hiểu ra vấn đề “ Lục An ” anh gọi lớn.
“ Có chuyện gì vậy? ” Lục An chạy lại chỗ anh đang ngồi
“ Anh có việc cho cậu làm ” ánh mắt nham hiểm hướng về phía Lục An.
Hai người bắt đầu thì thầm to nhỏ ……..
Tiểu An sau vụ ở khách sạn anh đã cầu hôn Minh Ngọc, ngày hôm đó khi hoàng hôn buông xuống tỏa màu sắc đen ngớt trời ra mặt kính cửa sổ. Tiểu An lưỡng lự đi qua đi lại, trên tay cầm hộp nhẫn run run.
Minh Ngọc mải đọc tài liệu mở cửa bước vào “ Cạch ” đôi mắt cô tập trung đọc tệp tài liệu, không để ý rằng trong phòng đang có chàng trai đang đau đầu suy nghĩ.
Thấy cô bước vào vội vàng tiến đến không cẩn thành vấp ngã, Tiểu An đè lên người cô. Hai người tròn mắt nhìn nhau.
“ Xin lỗi em ” Giọng bất ngờ cất lên
Minh Ngọc hơi lắc đầu “ Không sao, anh vào phòng em có chuyện gì không? ”
Tiểu An quỳ một chân, chân còn lại đỡ lấy cánh tay run rẩy “ Minh Ngọc, anh biết bản thân đã quên mất em từng là ai? Từng xảy ra chuyện gì? Nhưng vào đêm hôm ở khách sạn em tỏ tình với anh, một loại cảm xúc khó tả chứ rạo rực chạy loạn trong anh ”
Minh Ngọc sững người nhìn hành động cùng lời nói của anh, đôi mắt cô cứ dưng dưng.
“ Hôm nay anh muốn hỏi em một câu, em có đồng ý lấy anh không? ” giọng nói run rẩy cất ra, kèm theo thái độ với gương mặt ủng đỏ trông anh thật đáng yêu.
“ Anh không dám nói trước tương lai nhưng hiện tại trong khoảnh khắc này anh thật sự chỉ muốn em thuộc về anh. Liệu anh có được cơ hội đấy không? ”
Tất cả những câu Tiểu An nói ra cô đều cảm thấy trân thành và từ tận đáy lòng của anh. “ Em….em đồng ý ”
Tiểu An đeo chiếc nhẫn vào tay cô, không ngần ngại đứng dậy đặt lên đôi môi cô một nụ hôn thật sâu. Cảm ơn em, dù trước đây anh đã quên mất em từng là ai? Từng là gì nhưng giờ đây anh biết rằng em là của anh.
Ông Minh vì nhận được điện thoại từ Lục Minh họp bàn bạc dự án của công ty, cả hai người cùng Lục An đi đến phòng của Minh Ngọc.
Khi cánh cửa mở toang ra, khung cảnh trước mắt khi tất cả đều ái ngại. Ông Minh sững người tròn mắt nhìn con gái mình và trợ lý An của Lục Minh đang ….
Minh Ngọc và Tiểu An nghe thấy tiếng mở cửa bất ngờ xoay ra nhìn “ Bố? ” cô kêu bé tý tẹo.
“ À không có gì đâu, hai người tự nhiên có gì tý nói ” Lục An giải thích.
Lục An vội vàng đóng cửa, Lục Minh thì nhanh chóng kéo ông Minh lui ra “ À ông Minh, có muốn đi uống tách cà phê trong thời gian chờ đợi không? ” Lục Minh cất giọng như giễu cợt
Ông Minh quá thừa hiểu câu nói ấy, ông liếc ánh nhìn yêu thương về phía Lục Minh “ Hi vọng rằng cậu không có hàm ý gì hơn trong câu nói ấy ” ông gật gật ra hiệu.
Lục Minh cười mỉm “ Tất nhiên là không có ” lắc lắc đầu