“ Anh xin lỗi, nhưng anh phải đi rồi ” người đàn ông đang cố bỏ lại bàn tay nhỏ bé
“ Anh Đông anh đi thật sao? ”
“ Nếu trong tương lai gặp lại em, anh hi vọng sẽ không phải trong tình cảnh như này ” anh ta bỏ đi không nhìn lại phía sau
Mỹ Lệ nhớ lại dáng vẻ năm đó của anh Đông cô có chút buồn, anh Đông quen cô từ hồi còn đi học đến khi gia đình cô gặp chuyện, anh là người thứ hai để cô dựa vào cũng bỏ cô mà đi.
Mỹ Lệ hồi còn đi học cô không có bạn chơi cùng trong lớp chỉ có anh Đông là chịu chơi và làm quen với cô, đi đâu cũng đi với nhau. Giúp nhau làm bài tập hay cả khi mẹ cô mất anh ấy vẫn ở bên an ủi.
Sau khi mẹ mất chưa được bao lâu, anh Đông đến chào tạm biệt Mỹ Lệ anh ấy sẽ sang Mỹ du học và định cư bên đấy luôn.
…….
Dáng vẻ hôm nay của Lục An khiến cô nhớ đến anh Đông cô bất giác mỉm cười, Lục Minh lôi cổ đưa em trai ra ngoài “ Sao hôm nay em lại đến ”
“ Anh bảo em đến lấy đồ mà ” Lục An tròn mắt thắc mắc
“ Anh bảo em mấy hôm nữa hãy đến ” Lục Minh giải thích
“ Trời ơi cần gì phải lằng nhằng vậy, hôm nào chả được sớm hay muộn cũng không khác nhau mấy. Anh cứ làm quá nếu hôm nay em không đến sao thấy cảnh tượng đầy kịch tính như vậy ” Lục An nói xong chạy đi trước khi Lục Minh nghe hết câu.
Lục Minh đi vào “ Xin lỗi cô lúc nãy em trai tôi làm hơi quá ” anh ta gãi đầu che đi sự ngại ngùng.
“ Không sao đâu ”
Chiều đến dọn quán gần xong bóng dáng hồn nhiên của Lục An xuất hiện “ Anh đi ăn không? Cô Mỹ Lệ cô có đồng ý đi ăn với hai anh em tôi không? ”
Lục Minh bất ngờ cố lấy che che miệng trời đánh của đứa em trai
“ Tôi có làm phiền hai anh em không? ”
“ Không phiền đâu được ngày tôi được phép đến đây nên muốn mời cô đi cùng ”
“ Được thôi ” Mỹ Lệ hồn nhiên nói.
Đóng quán, cả ba cùng đi bộ lên trên phố “ Cô Mỹ Lệ cô muốn ăn gì? ”
“ Tôi ăn gì cũng được, các anh ăn gì tôi ăn cái đấy ”
“ Nếu vậy ….. ” Lục An suy nghĩ
Đến một cửa hàng cách chỗ quán không xa, bên ngoài trang trí một màu đen huyền bí. Bước vào trong không khí và cách trang trí lại khác xa ở ngoài, bên trong được sắp xếp một bầu không khí lãng mạng dành cho các cặp tình nhân.
Nhìn thấy bên trong Lục Minh liền nhìn Lục An với ánh mắt hơi trừng nhẹ và có chút biết tỏng cậu em đang nghĩ gì, cậu ta chỉ cười trừ rồi tiến lại phía Mỹ Lệ kéo tay cô. “ Cô yên tâm quán này đồ ăn rất ngon, rất dễ ăn nữa ”
Mỹ Lệ bị kéo đi cô thể hiện sự bất ngờ, anh ta kéo cô ngồi vào chiếc ghế chính giữa. Anh ta với Lục Minh sẽ ngồi hai bên.
Lục An gọi món vì cậu ấy là người dẫn đến “ Cậu từng ăn ở đây rồi sao? ” Mỹ Lệ hỏi han
“ Đúng vậy, hồi trước đây tôi rất hay ăn vì được người thương đưa đến. Nhưng từ khi người ấy có chuyện rất ít khi đưa tôi đến nữa ” Lục An nói bóng gió
Nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Lục Minh giọng nói cũng có chút châm chọc, anh ta tung tửng vui đùa nói chuyện thật sôi nổi làm sao! Khiến Mỹ Lệ không ngừng hóng mọi việc mà Lục An kể.
Mỹ Lệ nghe Lục An nói vậy liền dừng lại, cô biết giọng nói như vậy là đang có ý gì nhưng chỉ là cô không biết anh ta đang nói ai. Đồ ăn được bê ra mấy món đều được trang trí rất đẹp, trang trịa với bày biện trông rất bắt mắt. Mùi hương cũng thơm bay qua làm cho Mỹ Lệ nhìn chằm chằm vào đấy.
……..
Mỹ Lệ nhận được tin nhắn “ Có chuyện rồi Mỹ Lệ ” là tin nhắn của chị Thanh
Cô mở chiếc điện thoại ra xem vội ……
“ Ông ta về nước rồi! Mọi chuyện trên này cũng đã được dẹp sạch đi. Em tốt nhất cứ ở yên đấy cẩn thận chị sợ ông ta sẽ cho người đi tìm em ” chị Thanh dặn dò
Đọc xong dòng tin nhắn được gửi đến Mỹ Lệ im lặng cơ thể bỗng chốc run lên, đôi mắt bắt đầu hoảng sợ. Khuôn mặt thể hiện sự lo lắng, đôi tay run bần bật khiến đồ ăn cũng bị rời khỏi chiếc thìa đang cầm. Cô dường như không còn tâm trạng ăn uống gì nữa.
“ Mỹ Lệ cô sao vậy? ” Lục Minh thấy biểu hiện lạ thường lại hỏi.
Cô như bị Lục Minh làm tỉnh trong suy nghĩ mình tự chìm đắm “ Hả, không …. Tôi không sao ” cô vội vàng xua tay
……….
Ăn xong Lục Minh nhắn với Lục An về nhà trước đợi anh ấy, thấy Mỹ Lệ như vậy anh ta không yên tâm.
“ Tôi với cô cùng về ” giọng nói nhẹ nhàng ấm áp thốt ra
“ Anh không phải là có việc với em anh sao? ” Mỹ Lệ ngạc nhiên
“ Không sao cậu ta bận việc khác rồi, tôi đưa cô về nhìn cô như này tôi không yên tâm ” Lục Minh thể hiện sự lo lắng ra mặt
“ À không sao đâu, chỉ tôi hiện đang suy nghĩ việc thành ra không tập chung lắm ”
“ Không sao tôi cũng cùng đường ”
Không thể từ chối Lục Minh cô đành cùng anh ấy đi bộ về nhà.
“ Em trai anh thật vui tính, làm tôi nhớ đến một người bạn ” Mỹ Lệ nói ra
“ Một người bạn sao? ”
“ Đúng, một người bạn lâu lắm rồi không gặp, anh ấy cũng đã định cư bên nước ngoài rồi ”
Lục Minh chỉ “ Ừ ” một tiếng
Mỹ Lêk say đắm kể lại “ Ngừoi anh đó là một người bạn tôi sẽ không bao giờ quên ”
“ Anh ta đặc biệt với cô như vậy sao? ” Lục Minh dò hỏi
“ Đúng, anh ấy có thể gọi là mối tình đơn phương của tôi ” Cô kể hồn nhiên
Lục Minh nghe thấy vậy khuôn mặt có chút nhăn lại, anh ta không nói gì chỉ chăm chú nghe cô nói.
Kết thúc cuộc nói chuyện cũng đã về đến nhà Mỹ Lệ, bỗng cô đứng sững người lại, trước cửa nhà đang có một người đàn ông nhìn chăm chú vào cửa.
Cô cảnh giác nhưng rồi dáng vẻ của người ấy khiến cô nhận ra, cô đi lại gần “ A…..anh Đông ” giọng nói cất lên.
Người đàn ông quay lại nhìn cô, Lục Minh chưa hiểu chuyện gì người đàn ông đứng trước cửa dáng vẻ cao to, làm da trắng sống mũi cao. Nếu không nhầm chắc anh ta là minh tinh nổi tiếng trong nghành với cô Mỹ Lệ, Lục Minh nghĩ trong lòng.
Mỹ Lệ chạy lại gần ôm chặt anh ta “ Lý Hoằng Đông sao giờ anh mới về ” cô khóc lên như đứa trẻ ôm chặt lấy người đó như chưa bao giờ rời xa.