Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 2



Gặp gỡ chính là thứ chúng ta không thể ngờ tới, nó đến khiến ta trở tay không kịp, nhưng lại vô cùng tự nhiên như định mệnh đã sẵn an bài.

Đến trường học ngày thứ hai, Lam Nhiễm tỉnh dậy sau một giấc ngủ khiến cô mướt mát mồ hôi. Mẹ kiếp, mùa hè ở Trùng Khánh đúng là không thể đùa được, mở mắt nhìn mọi người trong phòng và cả cô bạn nhiệt tình quá mức còn đang say giấc, cô làm bộ lười biếng xuống giường, lấy quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh, đúng rồi, mùa hè nóng nực chỉ có làn nước mát lạnh mới có thể gột rửa tâm hồn.

Tắm rửa xong xuôi ra ngoài, mọi người cũng dần tỉnh ngủ hết.

Lam Nhiễm ngồi xuống mép giường của mình, bắt đầu lau tóc, khi ngẩng đầu lên cô suýt bị dọa mất hồn, cô nàng nhiệt tình không biết từ lúc nào đã đứng trước mặt cô, đang lấy tay dụi mắt, lười nhác nhìn mình.

"Hả, có chuyện gì sao?"

"Ồ, ha ha ha, không có gì, cậu đang lau tóc à, có cần mình lau giúp không?" Nói xong cô nàng liền mỉm cười với khuôn mặt vô hại nhìn Lam Nhiễm.

Trong khoảng khắc đó, Lam Nhiễm như chứng kiến một phân cảnh máu chó: sự dịu dàng cùng ánh nắng ban mai chiếc lên khuôn mặt cô gái kia, vừa ngủ dậy còn chưa kịp đeo kính, hai hàng lông mi dài đang chớp chớp với quầng sáng rực rỡ, khuôn mặt vẫn còn mang theo chút say ngủ, đôi môi anh đào nhẹ nhàng cử động, khuôn hàm mặt trái bỗng hiện ra một đường cong mê người. Cảnh tượng như thể phân đoạn nào đó trong bộ phim tình yêu khiến Lam Nhiễm có chút say mê, thế là cô dừng động tác của mình lại. Đợi Lam Nhiễm ý thức được, cô nàng nhiệt tình đã cầm chiếc khăn trong tay của Lam Nhiễm, giúp cô lau tóc. "Này, đừng dọa tôi được không cô gái. Tim đập nhanh muốn chết, bà nó chứ." Trong lòng Lam Nhiễm khóc thầm mà chẳng rơi nổi lệ.

Đó là sáng sớm ngày thứ hai ở trường học của Lam Nhiễm, trái tim nhỏ bé này như muốn vỡ ra rồi. Đợi cô nàng nhiệt tình gần nửa tiếng đồng hồ để cùng nhau đến nhà ăn thưởng thức bữa thứ hai ở trường, một chiếc bánh bao, một ly sữa đậu nành. Mới có 8 giờ 30 phút sáng, nhưng ánh nắng nóng rực đã chiếu tới đỉnh đầu, cả quãng đường lại phải nghe cô nàng nhiệt tình bô ba đủ thứ, Lam Nhiễm thấy chút phiền liền rảo bước đi về phía phòng học.

Kí túc xá nữ cách phòng học khoảng năm trăm mét, nhưng vừa đi được khoảng hơn trăm mét đã nghe thấy tiếng ồn ào bên tai, cô nàng nhiệt tình cũng đột nhiên yên tĩnh đến lạ, hai người ngây ra vài giây, sau đó lại là màn trở tay không kịp khi bị cô nàng nhiệt tình lôi đi xồng xộc về phía lớp học.

"Chà, xem cậu hưng phấn thế nào kìa, nhưng có phấn khích cũng phải điềm đạm chút chứ, phải không?" Lam Nhiễm vừa nghĩ vừa dành một cái trợn mắt bất đắc dĩ cho cô nàng kia.

Chạy một mạch tới khu phòng học, một trắm mét tuy không quá xa, nhưng đến khi dừng lại, hai người đều thở hổn hển không ra hơi, nhìn đám người xì xào như chim vỡ tổ bu quanh bảng thông báo, cô nàng nhiệt tình cũng kéo Lam Nhiễm vào góp vui. Nhìn lên mới biết đó là bảng thông báo xếp lớp cho học sinh mới, Lam Nhiễm tìm tìm, cũng thấy tên mình.

"Lam Nhiễm, ban 11-14." Cô nàng nhiệt tình dùng tay lướt dọc tờ thông báo, lúc này cô nàng cũng chẳng buông bỏ mà càng nắm chặt tay Lam Nhiễm hơn. Sau mấy giây, ngón tay cô nàng dừng lại ở cái tên "Trần Hạ Lệ."

"Trần Hạ Lệ, ban 11-13."

Trong giây lát, Lam Nhiễm thấy vui mừng, nhưng rồi lại có chút hụt hẫng. "Người quen biết đầu tiên cũng coi như bạn bè, dù cho cô nàng thường dọa mình đến suýt chút thì tè dầm." Lam Nhiễm trong lòng đắn đo suy nghĩ, còn cô nàng nhiệt tình lại bình tĩnh đến lạ,

"Ôi, không chung lớp, nhưng không sao, chúng ta còn gặp nhau mà." Lúc đó cô nàng lại bày ra một nụ cười vô hại, vẻ mặt bình tĩnh ấy khiến Lam Nhiễm cảm thấy quái lạ.

Xem xong tờ thông báo phân lớp, học sinh mới liền nhanh chóng tìm lớp của mình, đợi giáo viên chủ nhiệm đến.

Trường Trung học Số 2 của huyện có một điểm rất đặc sắc, đó là khu giảng đường được xây dựng theo kiến trúc tứ hợp viện của Bắc Kinh, bước vào tầng một khu giảng đường là có thể nhìn thấy từng tầng, từng phòng liền kề, mười mấy bậc cầu thang bộ, hai bên còn trồng loại hoa sơn trà khá phổ biến ở Trùng Khánh. Phía trên cầu thang là một vườn hoa rộng gần hai trăm mét vuông, gọi là vườn hoa nhưng thực tế chỉ có mấy khóm hoa theo mùa. Thứ khiến người ta chú ý nhất chính là ở giữa vườn có một cây sung xanh đã cao quá tầng bốn, tán lá xanh mướt vươn dài. Lớp mười học ở tầng cao nhất, sau này mới biết, nhà trường cảm thấy các lớp trên bận bịu bài vở nên không cần lãng phí thời gian và sức lực để leo cầu thang. Mẹ nó chứ, chỉ khổ những đứa lớp mười. Trèo thẳng lên tầng bốn, Trần Hạ Lệ tìm thấp lớp của mình ở phòng thứ hai bên trái, đương nhiên Lam Nhiễm đang ở cạnh cô nàng.

Trần Hạ Lệ đã vào lớp nhưng Lam Nhiễm vẫn đứng ngoài, cô cảm thấy những tiếng ồn ào trong lớp khiến mình khó chịu, đành đứng ngây ngốc nhìn cây sung giữa vườn. Một lúc sau đó cảm nhận được có người vỗ vai mình, rồi nghe được giọng nói trưởng thành của một người đàn ông khoảng bốn chục tuổi,

"Học trò, vào lớp thôi, họp rồi đó." Lam Nhiễm quay đầu lại, ra sức mỉm cười nói,

"Thầy chủ nhiệm? Chào thầy ạ." Người đàn ông kia cũng mỉm cười, tỏ ý bảo cô vào lớp. Lam Nhiễm cùng người đàn ông đó tiến vào, cả lớp nhìn thấy giáo viên bước vào bỗng nhiên trở nên yên tĩnh chỉ trong nhát mắt.

Cuộc họp học sinh mới, đại khá là, giáo viên giới thiệu trường học, giới thiệu bản thân sau đó để học sinh tự giới thiệu miình.

Chiếc quạt trần trên đầu kêu ong ong, mỗi người ngồi đây đều bị cái nóng 38 độ làm cho mồ hôi thấm đẫm lưng chiếc áo thun màu trắng. Sau phần giới thiệu của Lam Nhiễm kết thúc, cô nghe thấy những tiếng không kiên nhẫn của một số bạn học. Đột nhiên, cô nghe thấy một âm thanh vừa ngại ngùng vừa nhút nhát, âm thanh mỏng manh ấy như bay lượn trong gió, rồi lại trở nên mềm nhũn, dường như nó khiến Lam Nhiễm đang bức bối bình tĩnh lại đôi phần. Lam Nhiễm thuận theo âm thanh kia, từ từ quay đầu lại, cô nhìn thấy một cô gái khuất ở góc lớp.

Cô gái có chút lùn lùn, tròn tròn, buộc tóc đuôi ngựa, dù thế những lọn tóc vẫn vương ra tứ phía, đôi mắt to to trên khuôn mặt mũm mĩm, chiếc miệng nhỏ nhắn đến đáng yêu đang khẽ cử động, trên người mặc chiếc áo thun dài tay rất chỉn chu trên cơ thể, ống tay áo cũng không xắn lên, chiếc áo ấy có màu trắng tinh như được giặt rất kĩ.

Lam Nhiễm không giải thích được vì sao ánh mắt đột nhiên bị cô gái ấy hút trọn, tròng lòng thầm nghĩ, "ngày hè nóng nực đến thế, mặc áo dài tay không khó chịu sao, sao không xắn tay áo lên? Mà khi cô gái ấy nói chuyện, đôi môi ấy nhìn thật đẹp." Suy nghĩ vớ vẩn một hồi, Lam Nhiễm lúc này mới phát hiện bản thân căn bản không nghe thấy cậu ấy nói gì, cũng không biết cậu ấy tên gì.

Sau đó Lam Nhiễm lại nghĩ, "Ồ, thì ra ban 11-14, cất giấu một cô gái phía góc lớp."