Một con búp bê đã cũ mèn, liệu bạn còn giữ chúng lại, hay cũng giống như tôi không cẩn thận mà đánh mất?
Học kì hai năm lớp 12, kì học cuối cùng của những năm tháng trung học.
Điều may mắn nhất trong học kì ấy của Lam Nhiễm chính là, Tiểu Vũ không vứt bỏ cô vào thế giới u ám mà lập tức rời đi.
Lời tạm biệt của Tiểu Vũ được nói ra khi cả hai còn chưa tốt nghiệp cấp ba, nhưng thật may sau đó hai người họ vẫn có thể cùng nhau đi học rồi tan học, cùng về nhà mỗi dịp cuối tuần, cùng nhau đi ăn, cùng chem chúc nhau trên chiếc giường kí túc chật chội vào mùa đông rét mướt, cùng nhau bình thản đùa giỡn trong khoảng thời gian Trung học mệt mỏi ấy.
Hơn thế nữa trong học kì cuối cùng này, khi kì thi tốt nghiệp sắp đến gần, Lam Nhiễm còn phải chịu dày vò bởi những kì thi thử nặng nề, chúng cứ lặp đi lặp lại khiến Lam Nhiễm cảm thấy khó mà chịu đựng.
Trong những ngày mệt mỏi ấy, Lam Nhiễm cũng không quên lập lên một kế hoạch rong chơi đã đời, sau đó liền xin nghỉ rồi về phong thu thập ít hành lí giản đơn, đeo balo trên lưng, cô định nhảy tường trốn ra ngoài, nhưng ngay sau đó cô lại do dự, do dự đến mức đứng cạnh bức tường ấy tới nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng Lam Nhiễm thở dài một hơi rồi quay người trở về phòng.
Giây phút do dự ấy, cô nghĩ đến bố mẹ, còn có cả cô gái đáng ghét với biệt danh "Đầu Heo" thích lạnh lùng buông lời ác độc với mình.
Trong thế giới dù u ám đến mức nào, Lam Nhiễm vẫn giữ cho mình một tia hi vọng, vẫn vì một ai đó mà không nhẫn tâm vứt bỏ rời đi.
Thời gian ấy, Lam Nhiễm luôn mơ một giấc mơ, trong mơ cô thấy mình biến thành Quận Chúa của một vương quốc nhỏ, nhỏ bé tới mức yếu ớt, nghèo khổ lại hoang tàn, nhưng Lam Nhiễm lại rất yêu mến nơi ấy, cô thề chết để bảo vệ biên cương lãnh thổ, nhưng những vương quốc hùng mạnh láng giềng phát binh xâm chiếm mảnh đất mà cô trân trọng đến không màng mạng sống. Từng đoàn kị binh tiến đến, vó ngựa đạp lên lớp băng dày trên mặt sông giữa bầu trời rơi đầu bông tuyết, chúng giương cờ thắng lợi, đánh tan nát những thứ Lam Nhiễm muốn bảo vệ.
Mỗi bài thi được phát xuống, Lam Nhiễm nhìn điểm số rồi không đếm xỉa đến chúng, vo tròn lại rồi vất vào ngăn bàn. Nhưng sau đó Lam Nhiễm sẽ nhân lúc không ai để ý, chầm chậm mở bài thi ấy ra, nhìn điểm số được chấm bằng bút đỏ ấy rồi hung hăng cắn vào tay mình.
Mãi đến khi ấy, Tiểu Vũ vẫn mang bộ dạng nhẹ tựa lông hồng, chuyện gì cũng không vội không vàng, dường như mọi thứ xung quanh chẳng liên quan gì đến cậy ấy. Lam Nhiễm nhìn Tiểu Vũ như thế, cứ luôn miệng gọi Đầu Heo.
Sau đó Tiểu Vũ sẽ làm bộ bực tức đáp lại như thường lệ.
"Gì thế? Gì hả?"
Nghe được lời giận hờn của Tiểu Vũ khiến Lam Nhiễm cảm thấy tâm trạng bình tĩnh lại.
Ai nói ai là chất độc của ai. Ai nói là thuốc độc cũng là thuốc giải độc.
Tháng Tư của học kì cuối cùng, cũng là sinh nhật cuối cùng thời trung học của Lam Nhiễm.
Sinh nhật Lam Nhiễm trước nay không phải dịp đặc biệt gì cho cam, cũng chẳng mấy người nhớ tới, Lam Nhiễm cũng chưa từng chủ động mời bạn bè đón sinh nhật cùng mình.
Sinh nhật trong ba năm qua của Lam Nhiễm luôn có Tiểu Vũ kề bên, hai người bình thản ở cạnh nhau, sinh nhật của Tiểu Vũ cũng như thế, không có một cuộc dạo chơi điên cuồng nào, chỉ có những món quà nhỏ xinh dành tặng nhau, sau đó thì thầm câu "chúc mừng sinh nhật".
"Này Đầu Heo, cho cậu này, mình một cái cậu một cái." Một ngày trước sinh nhật mình, Lam Nhiễm dành chút thời gian chạy ra ngoài trường mua một đôi búp bê, sau đó đưa cho Tiểu Vũ đang xếp hàng gọi cơm cạnh mình.
"Cái gì thế? Sao đột nhiên lại tặng mình cái này?" Tiểu Vũ hoang mang vừa nhận quà vừa nói.
...
"À, không có gì, chỉ là lúc nhìn thấy nó thấy yêu quá nên mua thôi."
"Ờ."
"Về kí túc đi, mình giúp cậu treo vào thẻ cơm, cậu một cái, mình một cái, búp bê này là một đôi đó, ha ha." Lam Nhiễm bỏ con búp bê vào trong túi áo Tiểu Vũ rồi nói.
"Ờ."
Cứ như thế, thẻ cơm của Lam Nhiễm và Tiểu Vũ đều treo một con búp bê mặc đồ màu xanh giống hệt nhau.
Mỗi lần Lam Nhiễm nhìn thấy nó liền không tự chủ được cười đến ngoác mồm, Tiểu Vũ đứng cạnh mắng mỏ Lam Nhiễm là đồ thần kinh, Lam Nhiễm nghe xong lại càng vui vẻ.
Sau này Lam Nhiễm nghĩ, có lẽ Tiểu Vũ không phát hiện ra rằng hai chữ cái "Y&L" phía dưới con búp bê của cậu ấy, chúng được cô tỉ mẩn trổ tài thêu thùa sau mỗi giờ tan học, còn phía dưới con búp bê của cô là hai chữ "L&Y".
Khi tặng con búp bê ấy, Lam Nhiễm có đôi chút thất vọng, cô nghĩ phải chăng Tiểu Vũ đã quên mất sinh nhật của cô rồi.
Đúng ngày sinh nhật, cô nhận được một chiếc cốc hình ngựa vằn rất đáng yêu từ Trần Cương lão đệ, cùng rất nhiều quà từ Tiểu Hà, A Lệ, A Anh muội muội. Buổi trưa Lam Nhiễm ôm bọc lớn bọc nhỏ quà về kí túc, Tiểu Vũ đúng lúc qua phòng gọi Lam Nhiễm đi ăn cơm, nhìn thấy quà trong tay Lam Nhiễm nhưng không nói gì, Lam Nhiễm nghĩ, "à, quả thực là quên rồi."
Ngày sinh nhật sắp qua đi, Lam Nhiễm càng nghĩ càng nóng lòng, nhưng chỉ đơn thuần là nóng lòng. Lam Nhiễm cũng không nghĩ đến mình phải tức giận hay nổi nóng, thậm chí là không quan tâm đến cậu ấy khi mà chính cậu ấy lại quên mất sinh nhật mình.
Cho dù có như thế thì Lam Nhiễm cũng chắc chắn là người chủ động làm lành với Tiểu Vũ. Đột nhiên Lam Nhiễm nghĩ, tại sao bản thân lại không tức giận.
"Này Chết Dẫm, cho cậu này, về phòng hẵng mở." Tiết tự học buổi tối kết thúc, hai người cùng sách bước về kí túc, Tiểu Vũ chầm chậm lấy ra một món quà đưa cho Lam Nhiễm đang làm bộ mặt thất vọng đến chấp niệm kia.
"Hi hi, cái gì đây? Còn thần bí đến mức bắt mình về phòng mới được mở, chà, là thư tình hả, yên tâm, mình cũng yêu cậu, ha ha." Lam Nhiễm nhận quà, nói xong cười hi hi gian ác.
Giây phút đó Lam Nhiễm hạnh phúc tới không thể diễn tả thành lời, hạnh phúc quả là cảm giác kì lạ, chẳng có tiêu chuẩn gì để cân đo đong đếm, chỉ là trong một giây phút nào đó trái tim bỗng hân hoan như có hàng trăm con bướm bay lượn, đó có lẽ là hạnh phúc. Sau này lam Nhiễm có xem qua một bộ phim, lúc ấy cô mới biết, thật ra, hạnh phúc bắt nguồn từ một chữ "yêu" thuần khiết.
"Cút đi đồ chết dẫm kia, cậu nghiêm túc được không hả." Tiểu Vũ là bộ mặt khinh bỉ nói.
Vừa về phòng, Lam Nhiễm ngồi xuống giường, chăm chú đọc đi đọc lại bức thư ấy đến mức thuộc lòng, mãi đến khi vành mắt cô ươn ướt.
"Chết Dẫm,
Lâu rồi không viết thư nên quên mất phải viết thế nào rồi.
Tóm lại là mình muốn gửi lời cảm ơn đến cậu, cảm ơn cậu đã chăm sóc mình, cảm ơn cậu đã mang mình rời đi thế giới u ám tuyệt vọng ấy, cảm ơn cậu đã đến bên mình, cảm ơn cậu vì tất cả.
Cậu từng nói với mình, cậu không thích thành phố này, cậu thích cuộc sống mười mấy năm qua ở Tân Cương hơn, cậu nói không muốn trở về đâu. Mình của hiện tại đang nghĩ, nếu lúc đầu cậu không trở về nơi này, có lẽ mình đã không gặp được cậu, cuộc sống của mình sẽ khác hiện tại rất nhiều, ích kỉ mà nói, mình cảm thấy vui khi cậu trở lại để mình được gặp cậu.
Sau này mới phát hiện, mình thích dựa dẫm vào cậu. Cậu xem, sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp, cuộc sống của mình sẽ không có cậu nữa, mình phải làm sau đây, lẽ ra mình nên gọi cậu một tiếng "chị" mới đúng.
Tóm lại là, chúc mừng sinh nhật cậu Chết Dẫm."
...
Đó là bức thư đầu tiên Tiểu Vũ viết cho Lam Nhiễm, cũng là bức thư cuối cùng tính đến thời điểm năm 2014.