Mùa đông lại đến trong niềm mong đợi, đông ở Trùng Khánh cũng không quá lạnh.
Mỗi người đều có tật xấu của riêng mình, để rồi sau đó sẽ có người đến bao dung họ, khiến họ thấy hạnh phúc.
"Những ai không đạt yêu cầu bài kiểm tra mời đứng lên bục giảng, sau đó hô to: Xin lỗi cha mẹ, xin lỗi bản thân."
Đây là giáo viên chủ nhiệm lớp Lam Nhiễm, được học trò đặt cho biệt hiệu "Sơn Ca", trong vai đại ca giang hồ tính tình vô cùng khó chịu.
Lam Nhiễm thân là lớp trưởng (đừng hỏi tại sao Lam Nhiễm lại giữ chức lớp trưởng, đến bản thân cô cũng sớm quên mất lí do, tóm lại trong cuộc bình bầu bỏ phiếu nào đó cô bị bầu làm chức vụ ấy), mà Sơn Ca lại là giáo viên môn Toán, môn mà cô ghét nhất. Trong thảm kịch này, Lam Nhiễm chỉ có thể buông tay nhận thua. Lam Nhiễm cùng các bạn học khác muốn tránh cũng không nổi, chỉ đành tự cầu phúc cho mình. Vốn bởi những người bị Sơn Ca chỉ mặt đặt tên đều sẽ thân bại danh liệt dưới bàn tay ấy, ví như nếu như có ai đó ngủ trong tiết học của thầy, Sơn Ca sẽ lặng lẽ đứng trước mặt ai đó và có thể một hơi nhấc bổng ai đó lên không trung.
Nhưng sau này, thầy lại là người mà Lam Nhiễm kính trọng nhất trong những năm tháng trung học. Sơn Ca là thầy giáo rất bao bọc học trò. Câu chuyện bắt đầu từ việc một nam sinh trong lớp bị người ban 4 đánh, Sơn Ca không nhiều lời liền giáo huấn cậu học trò kia ngay trước mặt giáo viên chủ nhiệm ban 4, còn bắt cậu học trò đó xin lỗi học sinh lớp mình, sau đó chuyện này trở thành giai thoại. Chuyện đã qua đi nhưng càng khiến Lam Nhiễm và cả lớp thêm kính trọng thầy. Suốt một năm thầy làm chủ nhiệm, Lam Nhiễm luôn cảm thấy thầy giống như một người cha, luôn giáo dục từng học sinh trong lớp như những đứa con của mình, không để người ngoài bắt nạt, thế nên đến lúc phân lại lớp, Lam Nhiễm tiếc nuối tới hơn một tháng trời.
Thời tiết giao mùa, tháng 12 cũng đang trên đường về. Ngôi trường này luôn có một hoạt động vào ngày 12 tháng 5 mỗi năm, chính là cuộc thi dàn đồng ca. Cũng giống bao cuộc thi khác, dàn đồng ca sẽ hát những bài với vài ba chủ đề loanh quanh như ngợi ca tổ quốc hay kích lệ tinh thần này kia.
Đây có lẽ là hoạt động chung đầu tiên khi vào cấp ba của lớp, các lớp ai cũng tích cực, Sơn Ca cũng rất coi trọng cuộc thi này, vì thế nó khiến vị lớp trưởng tên Lam Nhiễm bận rộn từ giữa tháng Mười Một, hết lựa chọn bài hát đến luyện tập, không lúc nào ngơi.
Giữa tháng 11, từ lúc tiết tự học bắt đầu đến khi kết thúc, cả trường ngập tràn những tiếng hát líu lo, có lớp chọn hát bài hát của trường, những âm thanh ấy như thúc giục mỗi người khiến ai ai cũng đều dốc lòng luyện tập. Trong những phút giây thanh xuân rực rỡ, không ai không hừng hực khí thế.
Cuộc bỏ phiếu lựa chọn bài hát tiến hành suôn sẻ, những gương mặt trong lớp ai cũng thích thú, sau đó luyện tập hết mình chờ đến ngày cuộc thi diễn ra.
Sơn Ca ngay đến cơm tối cũng không thèm ăn, giả làm gián điệp trà trộn vào các lớp khác, trộm nhìn thành quả luyện tập của người khác rồi về lớp chỉnh sửa đội hình. Những mười bốn lớp luyện tập đến lúc tắt đèn, sau đó lại trộm đốt nến tiếp tục luyện tập, hoặc tranh thủ những giờ giải lao ra sân trường tập tiếp, tập đến lúc cả lớp bị mất tiếng hết mới thôi.
Tháng Mười Hai đến rồi, Lam Nhiễm cùng Sơn Ca cho cả lớp tạm ngừng tập hát để cổ họng của các bạn được nghỉ ngơi.
Lam Nhiễm rất thích thời gian cùng nhau luyện hát ấy, bởi nó là nơi cô đặt nhiệt huyết và những giọt mồ hôi của tuổi trẻ trong đó, và còn có thể cùng Tiểu Vũ, Phong Xa Xa dạo bộ trong khoảng trời cao rộng của sân trường để trở về kí túc mỗi đêm. Sân trường vào đông có chút lạnh, nhưng đông của thành phố lại không hề lạnh. Mùa đông khiến tay Tiểu Vũ lạnh toát, mỗi lần Lam Nhiễm nắm tay cậu ấy đều nghĩ, phải chăng cậu ấy cảm thấy rất lạnh, nhưng đến khi hỏi Tiểu Vũluôn đáp lại ngắn gọn rằng, không lạnh.
Mỗi lần luyện hát đều rất khuya mới tan, ba người họ bàn luận náo nhiệt,
"Này, cậu có thấy lúc hát đồng ca, giọng lớp chúng ta hòa âm không tốt cho lắm, hình như giọng nam quá to khiến tôi có cảm giác không nghe được giọng nữ." Lam Nhiễm nói.
"Ừ, có chút đấy, ngày mai trong lúc luyện tập cậu phát biểu ý kiến nhé, tôi thấy cổ họng tôi giờ đau quá rồi."
"Phong Xa Xa, như cậu nói thì cổ họng ai chẳng đau, phải không Tiểu Vũ?"
"Ừ, lúc về mấy đứa nên uống nhiều nước một chút, ngủ một mạch để ngày mai còn có sức mà tập."
Thời gian bên nhau khá lâu khiến một người kiệm lời như Tiểu Vũ cũng dần nói nhiều hơn, Lam Nhiễm rất tự hào vì việc này, cô cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể kéo Tiểu Vũ khỏi cái thế giới lạnh lẽo trước kia.
"Này, đoạn dẫn của cậu tập đến đâu rồi Lam Nhiễm?" Tiểu Vũ đột nhiên hỏi.
"À, cái đó hả, không thành vấn đề, mình học thuộc rồi." Lam Nhiễm theo thói quen nói xong liền cười ngốc.
Lam Nhiễm thường đi bên trái Tiểu Vũ, còn Phong Xa Xa đi bên phải.
Cả đoạn đường, Lam Nhiễm nắm lấy bàn tay lành lạnh của Tiểu Vũ, lần này cô không hỏi cậu ấy có lạnh hay không, chỉ cẩn thận nắm lấy bàn tay cậu ấy đút vào túi áo khoác của mình. Tiểu Vũ khi ấy run lên một cái, nhưng cũng không nói gì.
Từ ấy về sau, nó như trở thành thói quen, cô luôn nắm lấy tay nàng đặt trong túi áo khoác sau mỗi buổi tối tập hát trở về, hai bàn tay một nóng một lạnh nắm chặt lấy nhau trong túi áo, dần dần cùng trở nên ấm áp hơn.
Ngày mồng 5 tháng 12 cũng gần kề.
Lam Nhiễm nhờ một giáo viên nữ ở lớp đến phòng tí túc trang điểm giúp lớp mình, đó là lần đầu tiên Lam Nhiễm nhìn thấy Tiểu Vũ trang điểm, cô nàng thấp thấp tròn tròn thường ngày được phủ qua một lớp trang điểm nhẹ nhàng nhìn trông rất vừa vặn, ít nhất cậu ấy như hào quang tỏa sáng với Lam Nhiễm lúc này.Ánh mắt Lam Nhiễm luôn hướng về Tiểu Vũ, ngoài cậu ấy ra không còn gì khác. Cảm giác dịu dàng ấy, bình đạm ấy chẳng mất đi sự đặc sắc vốn có, như ôm lấy suốt quãng đời tuổi trẻ, mang theo chút nước hoa phảng phất trong gió, khiến con người ta thư thái tận hưởng, rồi chỉ muốn ôm vào lòng mà ngủ một giấc an yên chẳng cần tỉnh lại.
Cuộc thi dàn đồng ca chính thức vén màn, hai bạn dẫn chương trình một nam một nữ nói lời khai mạc, rồi sau đó là từng tiếp mục của các lớp.
"Kha kha, nhìn xem, cô bạn chỉ huy ban 8 thật cuồng nhiệt."
"Á, cái giọng nghe chói tai kia mà cũng được chọn là sao chứ?"
"Không phải chứ, cái cậu trai đứng thứ tư hàng hai bên trái đẹp trai ghê, nghe nói cậu ta học cũng rất cừ." Đợi đến lượt biểu diễn nhưng tai Lam Nhiễm bấy giờ chỉ có những tiếng ong ong không ngừng.
"Tiếp theo đây, mời tiết mục lớp 11 ban 11-14." Nghe giọng bạn nữ dẫn chương trình vang lên mới khiến Lam Nhiễm tỉnh táo lại, cùng cả lớp lên sân khấu. Vì đảm nhận đoạn dẫn nên Lam Nhiễm đứng ở giữa hàng đầu tiên, mặc chiếc áo lông màu hồng khác biệt với các bạn mặc áo trắng bên cạnh, nhìn vô cùng nổi bật. Sơn Ca đứng bên trái dưới khán đài, lặng lẽ nhìn cả lớp, Lam Nhiễm biết, có lẽ thầy như đang bảo cả lớp đừng lo lắng, chuẩn bị xong liền bắt đầu. Lam Nhiễm thở ra một hơi thật dài, chậm rãi di chuyển lên phía micro trước mặt.
"Một con đường, khúc khuỷu, trập trùng, chiến đấu vì hạnh phúc nhân dân
Một con đường, hiến đang, hi sinh, đấu tranh giải phóng dân tộc
Là ai nguyện rời bỏ cha mẹ, vợ con cùng quê hương
Tình nguyện vác súng ra xa trường
Một Trung Quốc mới, ước mơ còn quan trọng hơn cả sinh mệnh!
Tiễn một đoạn đường, rồi lại một đoạn, không nỡ rời xa gia đình
Nước mắt đẫm vạt áo, tim kề tim, mặt khẽ cười vẫy bàn tay
Gạo trắng, canh bí đều do nhân dân nuôi chiến sĩ
Chiếc giày mây, cờ hồng quân
Tiến lên, tiến lên, tiến về phía thắng lợi."
Lam Nhiễm không biết mình đã đọc đoạn dẫn này bao nhiêu lần đến thuộc lòng, nhưng khi đứng trên sân khấu, với bao nhiêu ánh nhìn từ khía khán giả, với sự kì vọng của Sơn Ca, cô vẫn rất lo lắng, còn quên cả lời, cuối cùng chỉ đành trộm đọc tờ giấy trong tâm trạng run rẩy đến toát cả mồ hôi hột. Sau đó, Lam Nhiễm chẳng còn nhớ lời bài hát, chỉ đành nhép môi theo nhạc.
Lam Nhiễm biết, chỉ vì sự ích kỉ của bản thân mà hủy đi tất cả cố gắng cũng như thành quả của lớp. Đoạn dẫn đó có thể đọc cùng cả lớp, nhưng trong một phút nghĩ rằng cách đó sẽ hiệu quả hơn, cô ích kỉ kiên quyết đọc đoạn dẫn một mình, cuối cùng thì sao, kết quả lại thảm hại đến mất mặt.
Lam Nhiễm cứ lặng lẽ cúi đầu, đôi vai run lên như thế giữa dòng người nhộn nhịp, đột nhiên tay trái bị một ai đó nắm lấy, một bàn tay ấm áp còn vương chút mồ hôi. Lam Nhiễm dùng tay phải lau nước mắt, nhìn về bên trái, cũng chẳng rõ Tiểu Vũ đã ngồi cạnh mình từ lúc nào. Tiểu Vũ mỉm cười nhìn cô, chỉ nhìn một mình cô, chẳng nói gì, chỉ đến khi Lam Nhiễm nhìn về phía nàng, Lam Nhiễm cảm nhận được lòng bàn tay mình như càng được nắm chặt.
Lam Nhiễm cũng vì thế mà mỉm cười.
Cuối cùng lớp Lam Nhiễm giành hạng hai chung cuộc, sau đó Sơn Ca cũng tìm Lam Nhiễm trò chuyện, khuyên cô đừng tự trách bản thân, cả lớp đều biết cô rất cố gắng, không ai trách cô cả.
Lam Nhiễm biết mình có rất nhiều tật xấu, cô cũng ghét chúng, nhưng bên cạnh cô lại có những người chịu đựng được những điều chẳng mấy vui vẻ do chúng mang lại, mỉm cười bao dung cô, cùng cô tự hào, điên cuồng, ích kỉ, tham lam, cùng cô đi qua nhân sinh chông gai. Lam Nhiễm cảm thấy mình rất hạnh phúc, một hạnh phúc đích thực.