“Đừng mà… Đau…” Cơn đau như xé rách nơi thân dưới khiến Võ Hạ Uyên không chịu nổi mà nức nở, móng tay cô ghim xuống, để lại dấu vết trên tấm lưng người đàn ông.
“Thả lỏng.” Động tác của người đàn ông nhẹ nhàng hơn chút, mồ hôi theo xương quai hàm rắn chắc nhỏ xuống khuôn mặt cô.
“Ưm ” Võ Hạ Uyên nỉ non một tiếng. Cảm giác đau đớn nơi hạ thân đã biến mất, thay vào đó là một thức cảm giác vui sướng đến khó tả. Người đàn ông hơi dừng lại.
Khoảnh khắc tiếp theo, anh ta giữ chân cô, điên cuồng tấn công ra vào. Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp cũng bị anh chiếm đoạt đến thảm hại, vấn vương nơi đó là tiếng rên rỉ của cô gái.
Trên chiếc giường lớn của khách sạn, hai thân thể trần trụi hòa quyện vào nhau, không còn phân biệt, lưu luyến chẳng muốn rời.
Sáng hôm sau.
Võ Hạ Uyên mở mắt nhìn thấy người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.
Tuy ánh sáng trong phòng rất yếu nhưng Võ Hạ Uyên có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, người đàn ông giống như một con mãnh thú lười biếng nhìn cô chằm chằm, cả người tỏa ra khí chất cao ngạo.
Tuy ánh sáng trong phòng rất yếu nhưng Võ Hạ Uyên có thể lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh, người đàn ông giống như một con mãnh thú lười biếng nhìn cô chằm chằm, cả người tỏa ra khí chất cao ngạo.
Trên cánh tay của Võ Hạ Uyên đầy những dấu vết xanh tím, xương cốt gần như rã rời, tối qua đã xảy ra chuyện gì thì hẳn là không cần nói cũng biết.
Võ Hạ Uyên vội vàng nhặt bộ quần áo nhăn nhúm mặc lên người, thế nhưng người đàn ông kia vẫn im lặng ngồi đó hút thuốc.
Lúc Võ Hạ Uyên chuẩn bị mở cửa xông ra ngoài thì đối phương mới ấn tàn thuốc lên trên tủ đầu giường, thấp giọng nói: “Đứng lại.“ Giọng nói trầm thấp hấp dẫn của người đàn ông khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy như có chiếc đỉnh đang đâm dưới chân mình.
“Cầm cái này đi.“ Người đàn ông đưa cho Võ Hạ Uyên một tờ giấy.
Võ Hạ Uyên cúi đầu nhận lấy rồi chạy nhanh ra khỏi khách sạn, lúc mở ra thì thấy đó là một tờ chỉ phiếu năm mươi triệu.
Võ Hạ Uyên chớp chớp mắt, cảm giác chua xót, cô đã bán mình chỉ với giá năm mươi triệu.
Đúng lúc này, bỗng có một loạt tiếng bước chân vang lên sau lưng cô.
Cưới ngay kẻo lð “Thiên Định, lát nữa em muốn đến “Vinh Gia” ăn sáng, đồ ăn ở đó thật sự rất ngon” Giọng nói hờn dỗi của một cô gái vang lên, có thể nhận ra sự hạnh phúc ngập tràn qua giọng nói của cô ta.
“Được.” Người đàn ông cười cười đáp lại, giọng điệu cưng chiều quen thuộc thật dễ khiến người ta mê đắm: “Cục cưng, xem ra tối hôm qua anh chưa cho em ăn đủ Sống lưng Võ Hạ Uyên lập tức cứng đờ.
Người đàn ông này là bạn trai cũ của cô, Trương Thiên Định.
Cô biết Trương Thiên Định là một tên đào hoa nhưng không biết anh ta còn có thể lưu manh trước mặt người phụ nữ khác như vậy.
Võ Hạ Uyên và Trương Thiên Định gặp nhau trong tiệm cà phê của cô, Trương Thiên Định là một cao thủ tình trường, có vô số thủ đoạn để dụ dỗ các cô gái, ngay cả cô cũng không cưỡng lại được, chỉ là quan hệ người yêu của họ chỉ kéo dài được ba tháng.
Võ Hạ Uyên nhớ tới lúc chia tay, Trương Thiên Định đã nói với cô: “Cô có biết cô rất nhạt nhẽo không? Như đầu gỗ vậy.” Võ Hạ Uyên bừng tỉnh, thì ra anh ta thích loại con gái như vậy, dù sao lúc hai người yêu nhau thì số lần hôn môi cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Sau khi chia tay Trương Thiên Định, Hạ Uyên nhận được thông báo đính hôn của anh ta và con gái nhà họ Huỳnh. Hôm qua, cô đến tham dự lễ đính hôn, nhưng alij say khướt, cuối cùng còn làm chuyện kia, thật không muốn nhớ! “Võ Hạ Uyên?” Trương Thiên Định vô cùng kinh ngạc.
Võ Hạ Uyên sửng sốt, cô hít sâu một hơi rồi xoay người lại: “Thật trùng hợp.” Khuôn mặt đẹp trai của Trương Thiên Định ˆ càng thêm nổi bật trong nắng sớm, anh ta cảnh giác hỏi: “Cô tới đây làm gì?“ Võ Hạ Uyên nghĩ thầm hình như anh ta cho rằng mình đến đây để gây phiền phức, vì thế cô nhanh chóng bình tĩnh lại: “Tối qua tôi ở đây, bây giờ chuẩn bì về nhà” Trương Thiên Định nghe vậy thì nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên với vẻ mặt kì lạ, anh ta đang định nói gì đó thì bỗng nhiên con ngươi co rút lại, tràn tức giận.
Uyên nhìn theo tầm mắt của Trương Thiên Định thì thấy những dấu vết rõ ràng trên đầu vai và cánh tay mình…
Võ Ha Uyên kéo áo khoác lên rồi mỉm cười nói: “Chúc anh và cô Bạch trăm năm hạnh phúc, tôi đi trước ” “Đứng lại!“ Trương Thiên Định lạnh giọng (Cưới ngay kẻo lỡ) Chương 1: Đầ…choáng váng quát lớn.
“Thiên Định, hai người quen nhau sao?” Huỳnh Tố Vân không hiểu hỏi.
“Ừm.” Trương Thiên Bì lạnh lùng nhếch khóe miệng lên: “Là một người bạn cũ của anh, San San, chờ anh một chút, anh sẽ quay lại ngay.“ Trương Thiên Định nói xong thì cúi người hôn lên má Huỳnh Tố Vân, ánh mắt ẩn chứa sự diu dàng mà Võ Hạ Uyên chưa từng thấy.