Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 106: Thay đổi ngạc nhiên





“Anh..” Đỗ Minh Châu khóc thút thít, cô †a cầm chặt lấy ống tiêm trong tay, rất muốn dùng thứ này để làm Trương Tấn Phong ngậm miệng lại, nếu như vậy thì anh sẽ không nói những lời làm cô ta đau lòng nữa.

Cửa phòng bệnh được mở ra, Phùng Bảo Đạt không có biểu cảm gì đứng ở trước cửa: “Bác sĩ Đỗ, xin hỏi cô đã khám xong chưa?

Tổng giám đốc Trương còn phải nghỉ ngơi nữa”

Trong phòng bệnh này lắp đầy camera giám sát, trên người của Trương Tấn Phong cũng có đầu báo nhiệt.

Đỗ Minh Châu tưởng rằng ông chủ năm trong kia thì cô ta muốn làm gì thì làm sao?

Phùng Bảo Đạt thầm cười lạnh.

Đỗ Minh Châu vội vã lau vệt nước mắt còn trên mặt đi, cầm lấy khay của mình rồi đi ra ngoài.

“Tôi không tin Đỗ Minh Châu, tìm mấy chuyên gia đến đây” Trương Tấn Phong lạnh lùng dặn dò, anh không yên tâm Võ Hạ Uyên, anh không ở đó, Võ Hạ Uyên lại đang mang thai, nếu như thắt lưng bị đau thì phải làm thế nào?

Quan trọng hơn là Đỗ Minh Châu cứ quấn lấy anh, không biết rằng cô sẽ nghĩ thế nào.


Thật ra ban đầu Võ Hạ Uyên cũng rất rộng lượng, thế nhưng Đỗ Minh Châu lại không biết thân biết phận, hai ngày nay cứ gọi điện cho cô.

“Tấn Phong đã ngủ rồi, thế nhưng cơ thể vẫn chưa hồi phục cho lắm, phải ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian nữa.” Hai chữ “Tấn Phong” phát ra từ mồm cô ta càng trở nên dịu dàng, động lòng người

“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên nhíu mày: “Thế nhưng Phùng Bảo Đạt lại gọi điện nói với tôi rằng, tình hình đã trở nên ổn định rồi”

“Tôi mới là Bác sĩ!” Đỗ Minh Châu im lặng vài giây rồi nói vô cùng cứng rắn: “Cô Võ sao lại không tin tôi chứ, có phải là đang sợ cái gì không?”

Võ Hạ Uyên thản nhiên trả lời: “Người đang sợ hãi là cô, Đỗ Minh Châu, nếu thật sự cô đã đạt được mục đích thì không cần phải gọi điện cho tôi nhiều như thế này, hơn nữa tôi nhất định phải nói, tay nghề của cô vẫn còn non lắm.”

Dừng lại một lúc, bên kia đột nhiên cúp điện thoại.

Võ Hạ Uyên có thể tưởng tượng ra bộ dạng tức giận của Đỗ Minh Châu, thế nhưng cô cũng không cảm thấy dễ chịu, dù sao mấy ngày hôm nay đều là Đỗ Minh Châu ở bên cạnh chăm sóc cho Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên hiểu rằng, một trong hai người họ nghe thấy được âm thanh của đối phương thì có thể sẽ mất khống chế.

Bây giờ đang là thời kỳ đặc biệt, đành nhịn đi thôi.

May mà chính phủ đã có cơ cấu chữa bệnh kịp thời, bệnh UV tạm thời không còn truyền rộng nữa, đã xuất hiện thuốc chữa bệnh, ngoại trừ mấy người chết lúc đầu thì tất cả đều có thể sống tiếp.

Ngày Trương Tấn Phong trở về nhà đã là nửa tháng sau.

Lúc ấy Võ Hạ Uyên đang học cắm hoa.

Trương Tấn Phong không có ở đây, Võ Hạ Uyên luôn giữ cho tâm trạng mình được thoải mái, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa bé. Nghe được tiếng mở cửa, Võ Hạ Uyên tưởng là quản gia nên không quay đầu lại: “Không mua được xương về sao?”

“Muốn hầm cho anh ăn sao?” Trương Tấn Phong cười hỏi.

Ngón tay của Võ Hạ Uyên đột nhiên ngừng lại, cây kéo trong tay cô rơi xuống bàn, Trương Tấn Phong nhìn thấy thế thì chau mày lại: “Em cẩn thận một chút.”

Giây tiếp theo, Võ Hạ Uyên bổ nhào vào lòng của Trương Tấn Phong.

“Cẩn thận.” Trương Tấn Phong vững vàng ôm lấy Võ Hạ Uyên, ngửi hương thơm trên người cô, nhắm chặt mắt lại: “Nhớ em chết đi được.”

“Anh nhớ ở đâu hả!” Võ Hạ Uyên vừa khóc vừa than: “Anh còn chẳng thèm gọi điện cho em”


“Ngày nào Phùng Bảo Đạt cũng gọi cho em” Trương Tấn Phong nói: “Anh cũng sợ nếu như bệnh không khỏi, vậy thì em và con phải làm sao?”

“Bây giờ thì sao?” Vành mắt của Võ Hạ Uyên đỏ lên, cô đẩy anh ra, ôm lấy cánh tay của anh: “Còn có chỗ nào thấy khó chịu không?”

“Không có.” Trương Tấn Phong lắc đầu, anh đã kiểm tra ở bệnh viện năm lần rồi, sau khi chắc chắn không sao nữa thì anh mới dám về.

“Đừng rời xa em nữa.” Võ Hạ Uyên ôm chặt lấy Trương Tấn Phong: “Anh không ở đây, con cứ quấy em, lưng đau cũng không có ai xoa cho.”

“Được rồi được rồi, đừng nói nữa” Trái tim của Trương Tấn Phong sắp tan chảy ra rồi, anh cúi người ôm lấy Võ Hạ Uyên, bế cô về phòng ngủ.

“Ngoan ngoãn khai báo, ở bệnh viện đã nói gì với Đỗ Minh Châu rồi?’ Võ Hạ Uyên đè cổ anh ra, hung dữ hỏi.

“Có ông trời làm chứng.” Trương Tấn Phong giơ hai tay lên: “Trừ ba ngày đầu tiên phải truyền dịch, còn lại không nhìn thấy Đỗ Minh Châu một lần nào nữa.”

“Đúng vậy không?” Võ Hạ Uyên chán nản: “Phùng Bảo Đạt cũng không thèm nói với em: Trương Tấn Phong không nói dối, cũng chính vì như thế mà không thể không nhắc tới kế hoạch của Đỗ Minh Châu Hôm đó Trương Tấn Phong vừa mới tan làm, Võ Hạ Uyên hớn hở đón anh. Cô vừa mới cầm lấy áo khoác từ tay anh thì ngực bỗng nhiên cảm thấy đau nhức.

Võ Hạ Uyên bất giác ấn vào đó, Trương Tấn Phong nhìn thấy thì chau mày lại: “Sao vậy?”

Sau đó, Võ Hạ Uyên không nhịn được mà ho khan, ban đầu còn đỡ, thế nhưng dần dân cơn ho không thể kiềm chế lại nữa, cô đành phải che miệng lại, cảm thấy trong miệng mình có một mùi tanh, Võ Hạ Uyên không nhịn được mà nôn ra, may mà Trương Tấn Phong đỡ kịp, mặt anh biến sắc, sững sờ nhìn ngụm máu đỏ tươi ở trong tay.

Võ Hạ Uyên cũng kinh sợ, đầu ngón t cô run rẩy quẹt lên môi, đúng thật là máu r Trương Tấn Phong bỗng nhiên ôm Võ Hạ Uyên lên, quay người đá phăng cánh cửa ra, Phùng Bảo Đạt đứng sau anh cũng giật mình, thế nhưng không bị kích động như vậy.

Từ khóe mắt anh ta nhìn thấy người phụ nữ trung niên đang ngồi dưới đất, ánh mắt đờ đẫn.

Trên đường tới bệnh viện, Võ Hạ Uyên không còn ho ra máu nữa, chỉ có điều cô cảm thấy khó thở, vô thức năm chặt lấy phần áo trước ngực của Trương Tấn Phong, cứ như là đang nắm chặt lấy trái tim của anh.

“Cố chịu một chút nữa, không sao đâu.”

Trương Tấn Phong nói khẽ, như là đang nói với chính mình.

Võ Hạ Uyên miệng thì đồng ý, thế nhưng ý thức của cô đã trượt sâu xuống vực thẳm.

Trong phòng làm việc của Bác sĩ chính, hầu như tất cả đồ vật đều bị đập vỡ, cứ như là vừa có một cơn bão lớn quét qua, thế nhưng ngọn nguồn của cơn bão này lại đang đứng ở chính giữa.


Ánh mắt của Trương Tấn Phong vô cùng lạnh lùng, mặt anh không có một biểu cảm dư thừa nào, anh dùng một cước đá bay ấm trà ở trên bàn, chậm rãi đi tới trước mặt bác sĩ “Vừa nấy tôi chưa nghe rõ, ông nhắc lại một lần nữa đi.”

Bác sĩ sợ hãi trước cơn thịnh nộ của.

Trương Tấn Phong, nhưng dù sao ông ta cũng là một giáo sư nổi tiếng trong giới, ông †a miễn cưỡng đè nén sự sợ hãi của mình lại, nghĩ một lúc rồi nói thẳng ra: “Tổng giám đốc Trương, bà chủ không bị mắc UV mà một loại bệnh truyền nhiễm còn hiếm gặp hơn” Ông ta lau đi mồ hôi trên trán: “Đã ẩn nấp trong cơ thể được một thời gian rồi, theo phán đoán ban đầu của tôi, nó đã đi vào cơ thể qua thức ăn.”

“Qua thức ăn?” Trương Tấn Phong gật đầu tỏ ý đã hiểu: “Phùng Bảo Đạt”

“Tổng giám đốc Trương!”

“Bắt tất cả những người đã chăm sóc cho bà chủ trong thời gian gần đây lại, một người cũng không được bỏ sót”” Trương Tấn Phong nói xong rồi xoay người đi, đi đến cửa bỗng dưng quay lại: “Đúng rồi. Gọi Trần Anh Thư đến đây gặp tôi.”

Trong phòng bệnh, Võ Hạ Uyên đã tỉnh rồi, cô nhìn Trương Tấn Phong, nở một nụ cười, cô phải thở bằng máy thở thế nên hơi thở ra tụ lại thành một lớp khí mờ mờ.

“Bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, em nghỉ ngơi cho tốt, anh ra ngoài một chuyến, một lúc thôi là sẽ quay lại.” Trương Tấn Phong cầm chặt tay của Võ Hạ Uyên, nhìn có vẻ ung dung và bình tĩnh, nhưng thật ra chỉ có anh mới biết anh sắp phát điên rồi.

Võ Hạ Uyên không biết được tính nghiêm trọng của vấn đề, vậy nên cô chỉ có thể dùng cách của mình để an ủi anh: “Được.. Mau lên nhé, em nhớ anh…”

“Được” Trương Tấn Phong dịu dàng hôn lên trán của Võ Hạ Uyên.

Bước ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt của Trương Tấn Phong đột nhiên trầm xuống, cả người anh đều là mùi vị mạnh mẽ của người từng trải.

Dì Hà không phải là một người sắc sảo, Trương Tấn Phong vừa mới xuất hiện, bà ấy đã khóc và thừa nhận, là do bà ấy nhận tiền, cả một tháng nay đều cho đồ vào thức ăn của Võ Hạ Uyên.