Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 109: Ly biệt trong tuyệt vọng





“Rốt cuộc thì cô ta đã làm gì với cô?”

Trên vách núi lạnh lẽo, Lê Minh Khanh vừa nhíu mày vừa cởi áo khoác lên người Võ Hạ Uyên.

Thành thực mà nói, gã không hề ghét Võ Hạ Uyên, thậm chí còn hơi có chút hứng thú, gã làm nhiều việc như vậy cũng là muốn tách Trương Tấn Phong ra khỏi Võ Hạ Uyên.

“Anh Lê, người tới rồi” Thuộc hạ thân tín trầm giọng nói.

Lê Minh Khanh ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Đỗ Minh Châu Đáy lòng anh ta cảm thấy chán ghét, trên mặt lại treo nụ cười tà ác: “Hoan nghênh”

Đỗ Minh Châu có chút điên cuồng, hai ba bước đã chạy tới trước mặt của Lê Minh Khanh, lúc này mới chú ý tới trên mặt đất, Võ Hạ Uyên đang được bao quanh trong tầng tầng lớp lớp quần áo liền giận tái mặt, ánh mắt lộ vẻ ác độc hung hăng đá Võ Hạ Uyên, ột nhưng chân mới giơ ra được nửa đã bị cái chân khác cản lại.

Tia cười giả dối cuối cùng trong mắt Lê Minh Khanh biến mất, biểu cảm của gã khiến người khác sợ hãi: “Cô làm cái gì?”

“Anh đang che chở cô ta?” Đỗ Minh Châu mở to mắt nhìn, dưới chân đau nhói, cái gạt chân nhanh của Lê Minh Khanh đầy sự tức giận, nhưng cô ta không nghĩ ra… Rất nhanh, Đỗ Minh Châu liền hoảng sợ trừng mắt, sẽ không phải là Lê Minh Khanh có ý với Võ Hạ Uyên chứ…


“Xem ra cô cũng nhanh nhạy” Lê Minh Khanh khẽ nhướng mày, giọng điệu hạ thấp: “Vậy thì an phận một chút đi!”

“Anh điên rồi sao?” Đỗ Minh Châu cũng không rõ trong lòng là mùi vị gì, nực cười sao? Chua xót sao? Hay là… ghen ty? Dựa vào cái gì chứ? Những người đàn ông xuất sắc, một hai đều thích Võ Hạ Uyên!

“Cô ấy bị như vậy đều do cô làm sao?”

Lê Minh Khanh chỉ vào Võ Hạ Uyên: “Sau đó, để cô ấy trở lại bình thường, cô đến với Trương Tấn Phong, tôi mang Võ Hạ Uyên đi, hợp tác vui vẻ.”

“Gô ta nên chết đi!’ Trong lòng Đỗ Minh Châu kêu to, trên mặt lại không tình nguyện mà gật đầu.

Chờ đến khi Trương Tấn Phong đuổi tới, Võ Hạ Uyên cùng Đỗ Minh Châu đồng thời bị trói ở vách đá, Lê Minh Khanh vẻ mặt trông đợi, mà dưới vách núi là những tảng đá cứng và biển sâu.

Lúc này, Võ Hạ Uyên cũng tỉnh, nhanh chóng xem xét tình hình, khi nhìn thấy Trương Tấn Phong, trong mắt tràn đầy tín nhiệm.

“Không nghĩ đến phải không Tổng giám đốc Trương” Lê Minh Khanh chỉ vào Đỗ Minh Châu: “Chặn nửa đường cho anh một bất ngờ”

Trương Tấn Phong rất nhanh liếc qua Đỗ Minh Châu, lạnh lùng nói: “Thả người”

“Thả người?” Lê Minh Khanh giả bộ không hiểu mở to mắt: “Có hai người, Tổng giám đốc Trương muốn tôi thả ai đây?”

“Cả hai đều thả ra!” Trương Tấn Phong gẵn từng tiếng một, Võ Hạ Uyên đương nhiên không cần phải nói, Đỗ Minh Châu thì dù chết cũng không thể là bây giờ, trên người cô ta còn có thuốc giải độc, có thể cứu được Võ Hạ Uyên.

“Điều này e là khó làm được rồi” Lê Minh Khanh nhẹ phất tay, lập tức có người đưa Võ Hạ Uyên cùng Đỗ Minh Châu tới sát vách đá, Võ Hạ Uyên vẫn tốt, nhưng sắc mặt thì trắng bệch, ngược lại Đỗ Minh Châu kêu la náo loạn lên: “Tấn Phong! Tấn Phong mau cứu em với!”

Trương Tấn Phong khẩn trương nhìn về phía Đỗ Minh Châu, chỉ là cái nhìn này khiến lòng của Võ Hạ Uyên nhảy lên mạnh mẽ.

“Chỉ có thể chọn một trong hai” Lê Minh Khanh đắc ý cười, bày ra tư thế đẹp: “Tổng giám đốc Trương muốn trái ôm phải ấp sao?

Không có chuyện tốt thế đâu. Cho anh một phút đồng hồ, đến lúc ấy, tôi có thể ném cả hai xuống cho cá ăn đấy”


Trương Tấn Phong nhìn chằm chằm Lê Minh Khanh, trong đáy mắt là sự lạnh lẽo: “Lê Minh Khanh, tôi nhất định sẽ giết chết anh!”

Lê Minh Khanh bình tĩnh: “Tôi sẽ chờ”

Trương Tấn Phong biết người điên thì gì cũng có thể làm được, để cho anh chọn, chắc chắn anh sẽ chọn Võ Hạ Uyên! Nhưng thuốc giải phải làm sao giờ? Bác sĩ nói thân thể của Võ Hạ Uyên đang suy yếu rất nhanh, nếu không mau loại bỏ vi-rút, cả người lớn và đứa nhỏ đều sẽ chết!

Gió trên vách núi thổi đến lạnh cắt da cắt thịt, góc áo của Trương Tấn Phong bị thổi bay, anh hơi cúi đầu, không nhìn thấy được vẻ mặt.

Bỗng nhiên Võ Hạ Uyên cảm thấy lạnh đến tận xương tủy.

Tại sao phải do dự lâu như vậy? Chẳng lẽ… Vẫn còn luyến tiếc Đỗ Minh Châu sao?

Ánh mặt trời trong lòng đột nhiên mất đi ánh sáng, niềm tin tưởng vững chắc cũng xuất hiện vết nứt, Võ Hạ Uyên nghỉ ngờ, lâu nay có phải cô vẫn luôn hiểu lầm gì không Trương Tấn Phong từng đối xử tốt với Đỗ Minh Châu như vậy, giờ người xưa trở về, thật sự không dao động sao? Đàn ông giấu tâm tư quá sâu, do cô không cảm giác được mà.

thôi, cô là người sắp chết nhưng Đỗ Minh Châu thì vẫn khỏe mạnh, Võ Hạ Uyên không muốn tự chán ghét bản thân mình, nhưng mà ý nghĩ này vừa xuất hiện, liền gắt gao siết chặt lòng cô. Còn có âm thanh ngày đó cũng phát ra rất rõ ràng, Rốt cuộc thì đó là căn bệnh gì mà khiến cho Trương Tấn Phong phải tìm kiếm thuốc giải lâu vậy mà vẫn không có?

Võ Hạ Uyên nhẹ giọng tự hỏi, cô cảm thấy chân tay lạnh lẽo.

Một phút đồng hồ sắp hết, Trương Tấn Phong chuẩn bị nói tên Võ Hạ Uyên, ngẩng đầu liền thấy Phùng Bảo Đạt đang chăm chậm tới gần vị trí của Võ Hạ Uyên, bên đó có một thân cây che được người Phùng Bảo Đạt, ở đúng điểm mù so với tầm mắt của Lê Minh Khanh.

Phùng Bảo Đạt khẽ gật đầu với Trương Tấn Phong.

Ánh mắt Trương Tấn Phong sáng lên, trái lại nhìn về phía Lê Minh Khanh, nắm chặt tay lại, cực kỳ gian nan, nhưng kiên định nói “Đỗ Minh Châu”

Đỗ Minh Châu kích động đến nở nụ cười.

Ánh sáng trong mắt Võ Hạ Uyên bị mấy chữ này dập tắt. Ngoại trừ tiếng gió lạnh thấu xương, cô không còn nghe thấy gì Thì ra là vậy, Võ Hạ Uyên nghĩ, có lẽ Trương Tấn Phong cũng yêu cô nhưng anh lại yêu Đỗ Minh Châu nhiều hơn, cô chỉ là người thừa, ngăn chở giữa hai người.

Vì sao đến bây giờ mới hiểu rỡ? Trong lòng Võ Hạ Uyên tràn đầy tuyệt vọng, cô lắng lặng nhìn Trương Tấn Phong, trong mắt trống rỗng.


Trương Tấn Phong cũng không dám nhìn Võ Hạ Uyên, anh lo lắng chỉ một thoáng không đành lòng của mình sẽ khiến cô gặp nguy hiểm! Không sao, chờ anh lấy được thuốc giải, cứu được Võ Hạ Uyên, đến lúc đó sẽ giải thích rõ ràng!

Sau khi nghe Trương Tấn Phong nói Lê Minh Khanh cũng sửng sốt, chính gã cũng không nghĩ tới sẽ là đáp án này, lập tức nở nụ cười đắc ý vì tâm nguyện hoàn thành, gã túm lấy Đỗ Minh Châu giao cho Trương Tấn Phong nói: “Giao cho anh.”

Trương Tấn Phong đón được Đỗ Minh Châu liền đem người đẩy sang bên cạnh, sau đó mạnh mẽ nhìn về phía Phùng Bảo Đạt, Phùng Bảo Đạt hiểu ý, cực kỳ nhanh tiến về phía Võ Hạ Uyên!

Lê Minh Khanh cũng phản ứng nhanh, gã đưa tay cầm lấy cánh tay của Võ Hạ Uyên, đồng thời Trương Tấn Phong cũng di chuyển.

Giữa ánh chớp của đá lửa, thân hình Võ Hạ Uyên hơi ngửa ra sau, động tác chầm chậm, Trương Tấn Phong hoảng sợ mở to mắt nhìn.

Cô giống như học được chim bay, ánh mắt mê man mờ mịt, trong lòng cô hiểu được những người này đang cứu mình, nhưng vì sao chứ? Một hai người đều coi cô như món hời, bởi vì bọn họ muốn mà cô sẽ để mặc người ta đối xử với mình thế nào cũng được sao?

Võ Hạ Uyên rất mệt mỏi, cô biết bản thân sống không được lâu nữa nhưng vẫn cố gắng, vậy mà niềm khát khao của cô trở thành trò cười khi cái tên Đỗ Minh Châu được phát ra Giống như đèn lồng xoay trong gió, trong ít phút ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên nhớ tới rất nhiều chuyện cũ, nửa đời của cô rất khổ sở, cô đã bị người làm tổn thương, nhớ tới lúc ngọt ngào cũng chỉ có mặt của Trương Tấn Phong, nên dừng lại ở đây.

Cô cảm thấy oán hận.

Dường như mọi chuyện tương lai đều không còn quan trọng, có thể ở cùng với con của mình, cô đã thấy mãn nguyện “Không!” Tiếng ai đó thét lên thê lương, kêu gào trong gió, tràn ngập bi ai cùng tuyệt vọng.

Góc áo của Võ Hạ Uyên xẹt qua đầu ngón tay của Trương Tấn Phong, nhanh chóng rơi vào biển rộng.