Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 126: Tha thứ





Sống lưng Võ Hạ Uyên thẳng tắp cứng ngắc, tim đập như trống bỏi, trong nháy mắt trước mắt trở nên trống rỗng. Cô nghỉ ngờ bản thân mình đang năm mơ, mãi cho đến khi một hơi thở quen thuộc đến gần, viên mắt cô chợt đỏ lên.

Trương Tấn Phong mặc một bộ âu phục đơn giản, khí thế lạnh thấu xương lại vừa có cảm giác áp bách, đủ để khiến cho người khác không chú ý đến vẻ mặt tái nhợt đến cực điểm của anh.

“Tôi cũng không biết… Trương Tấn Phong nói tới đây, một bàn tay đặt lên bả vai của Võ Hạ Uyên, cho người phụ nữ ấy dũng khí vô tận: “Sau này sự sống chết của Phong Thiên, là do bốn người các người làm chủ đấy: Người trẻ tuổi nhất trong ba vị cổ đông kia, vừa nghe lời này thì lập tức đứng lên “hả” sau đó lắp bắp: “Tổng giám đốc Trương hiểu lầm rồi”

“Hiểu lầm?” Trương Tấn Phong đầy hứng thú lặp lại lần nữa: “Các người tin vào lời giật dây của Trương Văn Thanh, rồi tới đây ép.

cháu trai của tôi và vợ của tôi, bởi vì cho rằng Trương Tấn Phong tôi sẽ chết ở bệnh viện?”

Một câu sau cùng giọng điệu của anh chỉ có lạnh lẽo, xen lẫn uy thế làm cho da đầu của người ta run lên.

Võ Hạ Uyên nghe những lời này, cơ thể cũng run lên theo. Cô rất muốn che miệng của người đàn ông này lại, nói lung tung cái gì vậy chứt Lúc này hai người cổ đông khác cũng.

ngồi không yên nữa: “Tổng giám đốc Trương thật sự đã hiểu lầm rồi, chúng tôi cũng là vì lợi ích của tập đoàn chúng ta mà thôi, vẫn xin ngài thông cảm cho.”

“Tất nhiên là tôi sẽ thông cảm.” Trương Tấn Phong trầm giọng: “Sau khi trở về thì lập.

tức rút cổ phần đi, mấy năm nay ở Phong Thiên các người kiếm cũng tương đối rồi, tiện thể tôi cho các người nhìn xem, không có ba mươi phần trăm cổ phần này, Phong Thiên của tôi có thể dừng lại được hay không!”


“Không phải, Tổng giám đốc Trương, chuyện này…”

“Cút!”

Ai cũng rõ Trương Tấn Phong là người như thế nào, vẻ mặt ba cổ đông xanh xao, lúc quay đầu nhìn Trương Văn Thanh thì chỉ thiếu điều muốn ăn tươi nuốt sống ông ta, cuối cùng chỉ đành ngượng ngùng rời đi.

“Ông cũng cút đi” Trương Tấn Phong liếc qua Trương Văn Thanh, ánh mắt như đang nhìn cỏ dại hay hòn đá ven đường: “Hy vọng trước khi tôi trở về, ông có thể đã rời khỏi nhà họ Trương, nếu không thì tôi nhất định sẽ tặng ông một phần quà thật lớn đấy:’ Trương Văn Thanh cũng xem như là chú của Trương Tấn Phong, nhưng giờ phút này, phong thái đến đây của ông ta lại không ra xíu tư cách nào của một bậc cha chú, vào lúc đứng lên thì ông ta suýt chút nữa đã té ngã, lật đật chạy giống như bị ma đuổi vậy.

Từ đầu tới cuối, Võ Hạ Uyên vẫn bình tĩnh ngồi đó, cô lo lắng chỉ cần cô dùng sức, thì sẽ không thấy Trương Tấn Phong nữa “Không muốn nhìn thấy anh sao?”

Trương Tấn Phong nhẹ giọng hỏi.

Võ Hạ Uyên giật mình, trong lòng mừng như điên đến mức mãnh liệt!

“Tấn Phong…” Cô chỉ gọi một câu, thì liền nghẹn ngào đến nỗi khó mà thốt ra tiếng.

“ÚiI” Võ Đức Duy đứng cách Trương Tấn Phong gần nhất, thấy thân hình người đàn ông lắc lư, vội vàng tiến lên đỡ lấy.

“Tấn Phong!” Võ Hạ Uyên ôm lấy Trương Tấn Phong “Không có vấn đề gì…” Trương Tấn Phong từ từ ngồi xuống dựa vào Võ Hạ Uyên, nhíu mày nhảm mắt lại: “Đứng hơi lâu thôi.”

Anh bị thương nặng mới khỏi, đáng ra nên điều dưỡng cho tốt thì lại nghe tin Võ Hạ Uyên bị mấy lão già ở Phong Thiên kia bức bách, anh không dám chậm trễ lập tức đi tới.

Nếu anh còn sống, thì sẽ không để người phụ nữ của mình uất ức lần nữa.

“Choáng đầu phải không?” Võ Hạ Uyên sốt ruột hỏi.

“Ừm” Trương Tấn Phong trả lời, thật ra hơi thở còn có chút gấp gáp và khó khăn, miệng vết thương thì đau từng cơn từng cơn.

“Quay về bệnh viện” Võ Đức Duy dứt khoát nói, anh nhìn ra tình hình của Trương Tấn Phong không hề ổn.

Trên đường đi bệnh viện, Trương Tấn Phong tựa lên bả vai của Võ Hạ Uyên, đồng thời lấy lại những ý thức đã mất đi trước đó, trái tim dần dần an ổn lại. Anh tìm được đường sống trong chỗ chết, như vậy giữa việc của anh với Võ Hạ Uyên, có phải có thể lầu lại một lần nữa hay không?

“Muốn chết à!” Sau khi Bùi Thịnh kiểm tra với vẻ mặt không đồng ý, anh nói: “Bị thương nặng như vậy, trên người vẫn còn rất nhiều vấn đề nhỏ chưa ổn, anh mới nằm có nửa tháng mà cũng dám đứng dậy à?”

Trương Tấn Phong híp hờ mắt nhìn Bùi Thịnh, ấn tượng của anh đối với người này.

không tốt chút nào, dù sao theo cách nhìn của anh, thì tên này suýt chút nữa đã cướp đi Võ Hạ Uyên.


“Rất nghiêm trọng sao?” Võ Hạ Uyên vẫn luôn nằm chặt tay Trương Tấn Phong, chỉ cảm thấy tay anh lạnh như băng, nghe vậy lòng càng tràn đầy lo lắng.

“Không kém đến vậy đâu, nhưng mà cũng không tốt.” Bùi Thịnh thay đổi bản báo cáo kiểm tra.

Trương Tấn Phong trầm giọng nói thay lời của Bùi Thịnh: “Anh rất khoẻ.”

“Anh là Bác sĩ hay tôi là Bác sĩ hả?” Bùi Thịnh cười nhạt.

“Cơ thể của tôi thì bản thân tôi hiểu rõ nhất.”

Anh hiểu rõ cái quỷ gì! Dưới đáy lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây đều gào thét những lời này.

Võ Đức Duy có chút bất đắc dĩ: “Bùi Thịnh, cậu đi theo tôi đi, giao mọi chuyện còn lại cho em đấy, Hạ Uyên.”

Võ Hạ Uyên gật đầu thật mạnh: “Dạ”

Mãi cho đến khi trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong, ánh mắt cô mới nhìn lên người người đàn ông đó, đôi con ngươi tĩnh mịch thâm trầm giờ phút này đang lóe lên ánh sáng nhàn nhạt, một luồng sáng này, Võ Hạ Uyên đã lâu chưa thấy qua rồi, trước đây cô cho rằng không sao cả, nhưng bây giờ lòng lại chua xót đến kịch liệt.

“Có đau hay không?” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng xoa nhẹ lên chỗ miệng vết thương của người đàn ông.

“Không đau.” Trương Tấn Phong khẽ trả lời. nếu như phải trả giá thế này mới có thể đổi được Võ Hạ Uyên và con trai quay về, thì dù anh có chết chín lần cũng không hối hận.

Từ nhỏ Trương Tấn Phong đã sống trong nhung lụa, nhưng anh không phải là cái loại ăn chơi trác táng. Bởi vì chuyện của mẹ anh nên bố đã vô cùng nghiêm khắc với anh. Anh hiểu rõ, trọng trách của toàn bộ Phong Thiên trong tương lai, bây giờ Trương Thiên Định chưa đủ khả năng để tiếp nhận, thì anh phải đón lấy. Cho nên mọi chuyện anh đều phải cẩn thận, kiêu căng ngang ngược trước mắt người khác, đều là dựa vào từng giờ từng khắc tính toán tỉnh vi mới có thể. Anh vẫn luôn vượt qua như thế, khắc chế đến hờ hững Mãi đến khi Võ Hạ Uyên xuất hiện, lấy những tín ngưỡng ấy của anh đập tan từng cái một.

Mỗi lần nhìn thấy tin tức của những cặp yêu nhau tự tử vì tình, anh đều phải cảm thán một câu “tuổi trẻ”, hơn nữa còn xì mũi coi thường. Với anh mà nói, trên đời này vật hấp lẫn người còn nhiều lắm, cũng không có điều gì anh muốn mà không chiếm được.

Những tình cảm yêu mến đó thì có gì tốt?

Vậy mà còn có người vì nó mà trả giá bằng cả mạng sống, phải biết rằng mạng thì chỉ có một, mất rồi thì không thể có lại được.

Nhưng một năm trước vào khoảnh khắc mất đi Võ Hạ Uyên, thế giới của anh thoáng chốc trời long đất lở, mặt trăng mặt trời cũng không còn rực sáng nữa, hoàn toàn bị bóng tối và khói lửa bao phủ khó mà xua tan đi được.

Gặp lại Võ Hạ Uyên, anh đã đem cả trái tim tùy cho đối phương xử lý theo thái độ mà cô thích, nhưng Võ Hạ Uyên không chấp nhận. Trương Tấn Phong hiểu rõ, không phải tất cả sai lầm đều có thể được tha thứ. Cho dù anh có thủ đoạn thông Trời đi nữa.

Lúc anh đỡ một phát súng kia cho Bào Ngư, Trương Tấn Phong cũng không hề hối hận, mà còn rất thoải mái. Anh biết có lẽ bản thân mình sẽ không sống được, nhưng ít ra có thể bù đắp hy vọng trong lòng Võ Hạ Uyên, cái này là đủ rồi. Chứ càng đừng nói là vì con trai Bào Ngư hay là bản thân anh.

Sau những bước ngoặt sẽ mở ra một con đường mới, Trương Tấn Phong không muốn điều gì hơn điều này. Dù cho sau này anh không có tư cách ở bên cạnh Võ Hạ Uyên được nữa, hay cho dù từ nay về sau mắt anh phải khép lại.


Trên đời này, có hàng ngàn con đường để lựa chọn đi tới con đường đẹp đẽ nhất.

Mà với Trương Tấn Phong mà nói, anh chỉ có một con đường là Võ Hạ Uyên này.

“Khụ khụ khu…” Trương Tấn Phong nhìn Võ Hạ Uyên một lúc lâu, anh không nhịn được mà đè miệng vết thương lại rồi cúi đầu ho khan.

Võ Hạ Uyên nhất thời căng thẳng, đầu quả tim cũng run lên theo, cực kỳ đau lòng: “Anh khó chịu sao?”

“Không có.” Vâng sáng trong đáy mắt Trương Tấn Phong bắt đầu biến mất, dần dần bị mệt mỏi thay thế.

Võ Hạ Uyên chú ý tới điểm này: “Anh ngủ đi nhé.”

Trương Tấn Phong cố giữ một tia trấn tĩnh cuối cùng: “Nếu như anh tỉnh lại, em còn có thể ở đây không?”

“Em sẽ ở đây”

“Hạ Uyên…”

“Dạ?”

“Em tha thứ cho anh được không?”

Trương Tấn Phong nhìn cô thật sâu.

Võ Hạ Uyên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên mặt mũi của người đàn ông: “Em tha thứ cho anh”

Một tiếng “loảng xoảng” vang lên, Trương Tấn Phong nghe được âm thanh xiềng xích trói buộc anh một năm nay cuối cùng cũng vỡ vụn. Anh nặng nề nhắm mắt lại, suy nghĩ chờ đến lúc tỉnh lại, nhất định phải đem những lời cất kỹ trong lòng này, từng lời từng lời nói cho Võ Hạ Uyên nghe.