Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 149



Chương 149: Hiệp sĩ vác nồi

Đúng vậy, chỉ chú ý đến việc lấy người ta về mà quên đi chuyện năng lực chiến đấu chênh lệch xa nhau rồi, Võ Đức Duy sờ cằm, mặc dù anh không cho rằng Trần Anh Thư sẽ ra tay nhưng vợ lại có thể nhảm vào anh để đánh như vậy, chuyện này ít nhiều cũng khiến anh cảm thấy có chút không thoải mái.

Khi quay lại anh phải tìm một võ sư để làm thầy dạy mình, Võ Đức Duy âm thầm hạ quyết tâm.

Đợi tiệc cưới gần kết thúc, chị em nhà họ Phan được mời ra phía sau.

Phan Minh Tú vừa nhìn thấy tình cảnh này thì lập tức hoảng hốt, không đợi Võ Đức Duy tra hỏi, cô ta đã thú nhận mọi tội lỗi, nói trắng ra chính là trong lòng cô ta nhất thời nảy sinh cảm giác đố kị, sau khi nói rõ mọi chuyện xong, Phan Minh Tú vẫn có chút không vui vẻ, nhìn chằm chẳm vào Trần Anh Thư mấy lần: “Cũng coi như là xinh đẹp nhưng nhìn vào có vẻ yếu đuối, anh Đức Duy, rốt cuộc anh thích điểm nào ở cô ta vậy chứ?”

Trần Anh Thư vô cùng kinh ngạc: “Tôi yếu đuối?” Nói đến đây cô liền cầm quả óc chó ở trên bàn lên, chỉ nghe thấy hai tiếng “Răng rắc răng rắc”, toàn bộ vỏ quả óc chó biến thành vụn nhỏ, thuận theo kế hở giữa những ngón tay của Trần Anh Thư mà lã chã rơi xuống.

Mọi người: “…

Trần Anh Thư cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một đối thủ thẳng thần như vậy, đột nhiên cảm thấy Phan Minh Tú có chút đáng yêu: “Cô tìm một người đàn ông như thế đến, chỉ vì muốn phá hoại đám cưới của chúng tôi sao?”

“Tôi biết tôi không thể phá hỏng được”

Phan Minh Tú cũng không hề che giấu: “Tôi chính là không cam lòng vậy thôi” Lúc cô ta nói những lời này, giọng điệu tràn đầy sự hờn dỗi của một cô gái nhỏ, nếu như không phải do tính chất tồi tệ của việc này, tất cả mọi người sẽ thực sự cho rằng cô ta chính là đang muốn đùa vui ầm ï một chút.

“Phan Minh Tú” Võ Đức Duy lạnh mặt nói: “Điều cô không nên làm nhất là để người đàn ông kia bôi nhọ danh dự của Trần Anh Thư: trước đám đôn: “Em không có!” Phan Minh Tú vội vàng nói: “Em không bảo anh ta nói như vậy, em chỉ dặn dò..”

“Được rồi” Đột nhiên Phan Minh Anh từ trước đến nay vẫn luôn ôn hòa trầm tĩnh lên tiếng, âm thanh của cô tinh tế mà dịu dàng ấm áp, vừa nhìn đã biết là một người con gái phú quý được nuôi dạy từ một gia đình giàu có, lúc mỉm cười hay cau mày đều rất đúng chuẩn mực: “Sự việc đã đến nước này, sai thì chính là sai rồi, nói nhiều như vậy có ích gì không?”

Nghe thấy lời quở trách của chị gái mình, Phan Minh Tú nén nước mắt lại, cúi đầu xuống nói: “Em biết sai rồi”

Võ Hạ Uyên bật cười, cô gái này, ngược lại thừa nhận mọi việc cũng rất mau lẹ đó.

Cuối cùng vẫn là nhà họ Phan đích thân đến đón người, người đến là mẹ của Phan Minh Tú, mẹ kế của Phan Minh Anh, một người phụ nữ ở độ tuổi ngoài bốn mươi thông minh tháo vát, trước hết bà ta xin lỗi Võ Đức.

Duy và Trần Anh Thư, đồng thời hứa rằng sau này nhất định sẽ dạy dõ tốt con gái của mình, suy cho cùng thì có chút nguồn gốc, lại nghĩ đến bản chất của Phan Minh Tú không xấu, Võ Đức Duy hỏi ý kiến của Trần Anh Thư, hai người đạt được sự đồng thuận liền để người rời đi.

Võ Hạ Uyên nhìn thấy người phụ nữ này vốn là đang nghiêm khắc chỉ trích Phan Minh Tú mấy câu, nhưng trên trán bà ta lộ rõ ra vẻ vô cùng không nð, đợi đến khi ánh mắt dừng lại trên người Phan Minh Anh, ngay lập tức trở nên nguội lạnh.

Quả là thú vị.

Võ Hạ Uyên nhớ đến mấy câu nói còn đang dang dở của Phan Minh Tú, nếu đã không phải là do cô ta dặn dò trước, vậy thì tại sao người đàn ông kia lại nói những lời lẽ bẩn thỉu đó? Là nhất thời nảy sinh lòng tham hay là sau lưng ông ta còn có người khác chỉ đạo?

Bộ dạng kia của Phan Minh Tú, e răng cho dù có bị người khác xem như là một quân cờ thì cô ta cũng không tự mình biết được.

Xử lý xong chuyện này, Võ Đức Duy đi hưởng tuần trăng mật cùng với Trần Anh Thư rồi “Bố, bố..” Cuối cùng Bào Ngư cũng thức dậy, nói ra câu đầu tiên trong ngày hôm nay.

Võ Hạ Uyên liếc nhìn hai bố con ở bên cạnh, trong lòng bắt đầu tràn đầy cảm giác ghen ghét “Bố, Bào Ngư… Muốn… Huyên thuyên.

Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn, nghiêm túc lắng nghe, xong xuôi gật đầu nói: “Được rồi, ba đưa con đi”

Võ Hạ Uyên: “…” Anh nghe hiểu hả?

Du Dương ở bên cạnh gõ Võ Hạ Uyên: “Không đúng lúc rồi”

Suy nghĩ đến tình hình sức khoẻ của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên dự định sẽ nán lại An Giang vài ngày, dù sao thì hai nơi đều có nhà, cô ở đâu cũng như nhau cả mà thôi.

Hôm nay sau khi đợi hai bố con đều đi ngủ rồi, Võ Hạ Uyên một mình đi ra ngoài, lái xe đến trung tâm thành phố, cô định mua sắm thêm một ít đồ đạc, thực ra những chuyện này bảo Phùng Bảo Đạt chuẩn bị là được rồi, nhưng cô lại nghĩ đến dạo gần đây Phùng Bảo.

Đạt bận đến mức chân không chạm đất, mặc dù cô có thể gọi “Tổng giám đốc Trương”

nhưng Võ Hạ Uyên cũng không hề xấu hổ, cô tự mình giải quyết chuyện này, có một loại cảm giác hạnh phúc khó mà diễn tả bằng lời được.

Đợi đến khu vực của mẹ và trẻ sơ sinh, Võ Hạ Uyên làm thế nào cũng không đi tiếp được.

Đồ đạc của trẻ con thật sự quá đáng yêu.

rồi! Ngoài ra còn có quần áo gia đình, có mấy bộ có hình vẽ hoạt hình rất đặc biệt, trong đầu Võ Hạ Uyên đã mường tượng ra dáng vẻ trông như thế nào của Trương Tấn Phong và Bào Ngư khi mặc chúng lên .

Nói mua là mua! Võ Hạ Uyên liền một mạch chọn ra ba bộ, sau đó lúc thanh toán cô gặp được Phan Minh Tú.

Mặc dù Phan Minh Tú và Võ Hạ Uyên chưa nói với nhau được mấy lời, nhưng hai bên đều quen biết nhau.

Phan Minh Tú: “Tại sao cô lại ở đây vậy?”

Võ Hạ Uyên chỉ vào mấy bộ quần áo gia đình: “Tôi nhìn thấy mấy bộ quần áo này nên thích, cô thì sao?”

Phan Minh Tú mỉm cười: “Con gái của nhà anh họ tôi đầy tháng, tôi mua mấy bộ quần áo và đồ chơi nhỏ dành cho trẻ sơ sinh cho nó”

Nhìn thấy những đồ đạc được lựa chọn cẩn thận, Võ Hạ Uyên lại một lần nữa khẳng định, Phan Minh Tú không phải là người bất trị như vậy.

Phan Minh Tú thấy đột nhiên Võ Hạ Uyên rơi vào trầm lặng, bĩu môi lấy toàn bộ những đồ đã mua xong thu vào: “Tôi biết các người ghét tôi, tôi đi trước đây”

“Này chờ đã!” Võ Hạ Uyên không biết phải làm sao, nói: “Làm sao cô có thể nhìn ra vậy?”

Phan Minh Tú vô cùng ngạc nhiên: “Không phải sao?”

Võ Hạ Uyên thanh toán tiền một cách có trật tự, nhìn về phía cửa hàng đồ uống lạnh ở phía xa: “Có khát không? Tôi mời cô uống trà sữa”

“Nghiêm túc” Sau khi Phan Minh Tú ngồi xuống, lại bắt đầu cảm thấy khó xử: “Trần Anh Thư không sao chứ?”

“Hối hận rồi sao?” Võ Hạ Uyên quan sát vẻ mặt của cô ta: “Lúc đó không thành công, tôi thấy cô vẫn có vẻ rất không vui cơ mà”

“Tôi không vui bởi vì người đàn ông kia nói năng bậy bại” Phan Minh Tú sửa chữa ‘Võ Hạ Uyên do dự một chút: “Cái cách ngu ngốc kia là do cô tự nghĩ ra à?”

“Cho là như vậy đi” Nụ cười trên mặt của Phan Minh Tú nhạt đi, có chút xấu hổ nói: “Tôi chính là muốn làm cho Trần Anh Thư khó xử, khiến bầu không khí căng thẳng để cô ta thuận theo, cô cũng biết tôi theo đuổi anh cô bao lâu như vậy, chị gái tôi cũng cảm thấy cách này không có vấn đề gì hết, ai mà biết được rằng người đàn ông kia lại nói năng xăng bậy tất cả chứ”

Quả nhiên Trong lòng Võ Hạ Uyên nghĩ cách này không hề có vấn đề nhưng cuối cùng những gì xảy ra lại khác xa so với những dự tính ban đầu của Phan Minh Tú, ở giữa nhất định đã trải qua rất nhiều bước ngoằn ngoèo, nếu như nói Võ Đức Duy là một người đàn ông vô cùng nam tính, là một người quá để tâm đến danh dự, vậy thì sau khi người đàn ông kia nói ra những lời đó đã đủ khiến anh ta phán quyết cho Trần Anh Thư tội chết rồi Mục đích thực sự của người sắp đặt kế hoạch chính là ở đây.

“Chị gái cô không tham gia sao?” Võ Hạ Uyên lại hỏi “Người là do chị ấy tìm” Phan Minh Tú khó chịu vò đầu bứt tóc: “Sau khi trở về, chị ấy đã xin lỗi tôi rồi, chị ấy nói bản thân không ngờ rằng người đàn ông đó chắc lại muốn lấy nhiều tiền hơn.”

Võ Hạ Uyên: “..” Ông trời ơi, chuyện này hoàn toàn là một sự ngu ngốc.

“Tôi thấy ngày hôm đó mẹ cô có vẻ rất bực tức” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng khách sáo nói.

“Mẹ sẽ không quở trách tôi đâu, từ trước đến nay nếu bà ấy có nổi nóng bất cứ chuyện gì thì sẽ đều trút giận lên người chị gái” Phan Minh Tú cau mày: “Thật ra chị gái tôi cũng rất tốt ‘Võ Hạ Uyên gật đầu, trong lòng cô nghĩ quả là rất tốt, cho dù có bán cô đi thì cô vẫn sẽ đếm tiền cho cô ta.

“Suy cho cùng thì chị cô cũng không phải do mẹ cô sinh ra, không thân thiết với nhau cũng là chuyện bình thường thôi” Võ Hạ Uyên thanh toán xong rồi nói: “Tôi nghỉ ngơi ổn rồi, cô thì sao?”

“Ừừ, cùng nhau đi đi”

Trong lúc đợi tạm biệt nhau, đột nhiên Phan Minh Tú nhét cho Võ Hạ Uyên một con vịt nhỏ màu vàng, tỏ vẻ ngạo mạn nói: “Cầm lấy đi, con vịt này biết hát, cậu bé nhà cô nhất định sẽ thích nó”

Đột nhiên tâm trạng của Võ Hạ Uyên có chút phức tạp, cô nhìn vẻ mặt hờn dỗi của Phan Minh Tú, cười nói: “Cám ơn.”

Trước mắt xem ra thì khả năng lớn người sắp xếp kế hoạch quấy nhiễu đám cưới ngày hôm đó chính là Phan Minh Anh, Phan Minh Tú là một hiệp sĩ vác nồi cái gì cũng không biết, nhưng mà chỉ số thông minh của cô ta cũng không được kết nối, Võ Hạ Uyên thở dài một hơi, chỉ có thể thay cô gái này uất ức một chút, sau đó ngẩng đầu lên nhìn, lại chạm phải một đôi mắt cười đẹp đẽ.