Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 15: Cố ý gây thương tích





Trong nhà hàng yên tĩnh, Vũ Tuyết Mai ngoan ngoãn ngồi đối diện Võ Hạ Uyên, đưa một túi tài liệu cho cô. Võ Hạ Uyên mở ra xem, cô vô cùng kinh ngạc, bởi vì trong đó đều là chứng cứ quan trọng về việc vợ chồng Phan Công Bảo dọa dẫm và bắt chẹt cô, thậm chí còn có cả ghi âm.

Nếu suy nghĩ kỹ càng thì sẽ thấy, người bảo.

Nguyễn Bảo Vân đến gây chuyện với cô chính là Vũ Tuyết Mai. Với mức độ cẩn thận của cô ta, đương nhiên sẽ phải để lại đường lui cho mình rồi.

Nhưng tại sao bây giờ Vũ Tuyết Mai lại đưa cô những thứ này? Vô số suy nghĩ lướt qua trong đầu Võ Hạ Uyên.


“Hôm đó, sau khi ăn cơm với bác Phúc xong, tôi luôn cảm thấy người phụ nữ tên Nguyễn Bảo Vân kia bụng dạ khó lường. Tôi tin lời chị, tôi cũng muốn chị và anh Tấn Phong hòa thuận nên đã nhờ người điều tra” Vũ Tuyết Mai vén sợi tóc bên tai lên, trông vô cùng gọn gàng: “Hy vọng có thể giúp được chị.”

Võ Hạ Uyên bình tĩnh đáp: “Cảm ơn.” Cho dù cô ta có mục đích gì, thứ này đúng là rất hữu ích với cô.

Võ Hạ Uyên không có gì để nói với Vũ Tuyết Mai, cô tránh cô ta còn chẳng kịp.

Hai người cùng rời khỏi nhà hàng, Vũ Tuyết Mai đi trước Võ Hạ Uyên. Khi bước xuống cầu thang, cô ta bỗng hét lên kinh hãi, người ngả về phía trước. Võ Hạ Uyên không kịp phản ứng, vừa đưa tay ra thì đã thấy Vũ Tuyết Mai ngã xuống cầu thang rồi.

Sau một tiếng rầm, Vũ Tuyết Mai nằm lăn ra đất, đau đớn kêu lên.

“Cứu mạng!” Trông thấy thế, nhân viên phục vụ ở bên cạnh vội vàng gọi người, đồng thời nhìn Võ Hạ Uyên bằng ánh mắt sợ hãi.

Lòng Võ Hạ Uyên lạnh toát, vội vàng rụt tay lại, nhưng cô đã quên, hành động này chẳng khác gì biểu hiện của sự chột dạ trong mắt người khác.


Vũ Tuyết Mai được đưa đến bệnh viện. Để đề phòng mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn, Võ Hạ Uyên bèn đi cùng cô ta. Vũ Tuyết Mai được đưa vào phòng cấp cứu, chẳng bao lâu sau, Trương Trúc Phương và Trương Tấn Phong cũng có mặt.

Dù cách nhau cả một đoạn hành lang, Võ Hạ Uyên vẫn cảm nhận được khí thế hung ác từ Trương Tấn Phong. Trương Trúc Phương đi nhanh nhất, bà ta chỉ vào Võ Hạ Uyên rồi quát: “Đồ đàn bà độc ác kia, sao cô có thể làm thế với Tuyết Mai chứ?”

“Tôi không làm.” Võ Hạ Uyên vừa mở miệng, bóng dáng cao lớn của Trương Tấn Phong đã bao phủ cô. Người đàn ông hơi cúi đầu, trong mắt tràn ngập vẻ âm u và lạnh lão.

“Chúng tôi đã hỏi nhân viên phục vụ của nhà hàng kia rồi, ai cũng nhìn thấy! Ai cũng bảo là cô đẩy! Cô còn già mồm nữa à?” Trương Trúc Phương tỏ ra đau khổ: “Tấn Phong, sao cháu lại giữ người phụ nữ này bên cạnh chứ? Cháu phải nghe cô, bỏ đứa bé rồi đuổi cô ta khỏi nhà họ Trương đi!”

Võ Hạ Uyên ôm bụng dưới, lùi ra sau hai bước, ngẩng đầu nhìn Trương Tấn Phong và kiên định nói: “Tôi không làm, nếu anh không tin thì có thể xem camera.”

“Võ Hạ Uyên” Giọng Trương Tấn Phong vô cùng lạnh lẽo, chữ nào cũng ẩn chứa kịch độc, gặp máu là phát tác ngay: “Tôi đã bảo cô là đừng động đến Tuyết Mai chưa?”

Lòng Võ Hạ Uyên chùng xuống, anh không hề tin cô!

“Tôi nói rồi, anh có thể xem cameral” Trước khí thế đáng sợ của Trương Tấn Phong, Võ Hạ Uyên dốc sức phản kháng. Đây không phải lỗi của cô, đừng hòng bắt cô nhận!


“Vậy tại sao cô lại gặp em ấy?” Trương Tấn Phong thấp giọng hỏi, bỗng phát hiện túi tài liệu trong tay Võ Hạ Uyên. Anh rút ra đọc, ánh mắt chợt trở nên u ám. Trương Tấn Phong ném túi tài liệu vào người cô rồi nói: “Tự làm tự chịu!”, sau đó quay người bỏ đi.

Võ Hạ Uyên nhìn theo bóng lưng Trương Tấn Phong, cảm thấy câu nói này có ý khác. Cô nhìn thoáng qua khuôn mặt đắc ý của Trương Trúc Phương, cơ thể đang ngẩn ra chợt có phản ứng lại. Có lẽ chuyện này chính là do Trương Trúc Phương và Vũ Tuyết Mai bày ra! Bọn họ định mượn tay cô để thoát khỏi vợ chồng Phan Công Bảo, thậm chí còn muốn cô gánh tội danh “cố ý gây thương tích”!

Mà điều khiến Võ Hạ Uyên tuyệt vọng hơn nữa chính là, không chừng vừa rồi chồng cô cũng hiểu rõ, nhưng anh chỉ để lại bốn chữ “Tự làm tự chịu!” mà thôi.

Nửa tiếng sau, bố mẹ Vũ Tuyết Mai chạy đến với khí thế hung hãn…