Võ Hạ Uyên chầm chậm uống mấy ngụm trà, nói một câu lời ít ý nhiều: “Tôi không có tiền”
“Cô tìm được một người đàn ông nhiều tiên như thế, tại sao lại không có tiền chứ? Cô đúng là thấy chết không cứu mà, xem ra chuyện của anh cô cũng là do một tay cô sắp đặt đúng không? Đồ con đĩ độc ác này” Nguyễn Bảo Vân vẫn đang chửi bới.
“Vậy cô thì sao? Vũ Tuyết Mai cho cô nhiều tiền như vậy, cô chắc chắn là chưa cầm hết đúng không?” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói, sau đó cô nghe thấy bà Nga bên cạnh hỏi đó là tiền gì.
“Tôi không biết cô đang nói cái gì” Nguyễn Bảo Vân cố lãng sang chuyện khác: “Tóm lại trong vòng ba ngày cô phải đưa cho chúng tôi bảy trăm triệu triệu, nếu không tôi sẽ đến nhà cô âm ï một chuyến để xem cô còn có mặt mũi ở lại đó không”
“Ầmĩ” Võ Hạ Uyên chẳng hề để ý lời đe dọa của cô ta: “Thật sự khiến cho nhà họ Trương mất mặt, nếu như các người còn có thể bình an sống ở Cần Thơ thì tôi chắc chắn sẽ viết ngược tên mình cho mấy người xem. Đến lúc này rồi mà còn cho rằng hành động ấu trĩ của mấy người có hiệu quả sao?” Cuối cùng Võ Hạ Uyên cũng hài lòng khi thấy Nguyễn Bảo Vân yên tĩnh trở lại, cô chỉ đang phá thủng bộ mặt ghê gớm của bọn họ mà thôi: “Cùng lắm thì tôi bị nhà họ Trương đuổi ra khỏi nhà, mà cũng chẳng sao cả, dù sao thì từ nhỏ tôi cũng đã là đứa trẻ bạc mệnh rồi, đói cũng chẳng chết, nếu không được thì cùng kéo mấy người xuống nước thôi.”
Giọng nói của Nguyễn Bảo Vân bắt đầu run dần lên: “Ý của cô là gì?”
BI “Vũ Tuyết Mai đã giao chứng cứ vơ vét tài sản, tống tiền của mấy người cho tôi từ lâu rồi, có giỏi thì mấy người đối phó với cô ta đi” Võ Hạ Uyên lạnh lùng nói từng từ một: “Nếu như mấy người còn tiếp tục dây dưa với tôi, tôi sẽ giao toàn bộ chứng cứ đó cho tòa án. Tin tôi đi, với số tiền đó thì mấy người sẽ ngồi tù dài dài đấy”
“Cô là đồ đàn bà thối tha, độc ác. Tôi nguyên rủa con cô…”
Võ Hạ Uyên không thèm nghe mấy lời chửi rủa vô nghĩa của Nguyễn Bảo Vân, trực tiếp tắt máy.
Bọn họ thực sự không dám làm loạn tới đây, mà Võ Hạ Uyên cũng đã bắt đầu hiểu được ý tứ của Vũ Tuyết Mai. Nhà họ Phan là gia đình có lòng tham không đáy, cô lại không thể để cho Trương Tấn Phong biết được cho nên chỉ có thể mượn đao giết người.
Mặc kệ thế nào đi chăng nữa thì đối với Võ Hạ Uyên cũng đều là chuyện tốt. Mặc dù vị trí của cô ở nhà họ Trương thấp kém nhưng chỉ cần bắt được con ách chủ bài, chỉ cần có đứa bé thì Trương Tấn Phong ít nhiều gì cũng sẽ che chở cho cô.
Hôm nay Võ Hạ Uyên đến bệnh viện kiểm tra thai sản theo định kỳ. Bác sĩ nói cơ thể của cô quá yếu, đứa bé không được khỏe mạnh lắm. Võ Hạ Uyên cẩn thận nghe xong, đang lo lắng vừa suy nghĩ vừa bước xuống cầu thang thì đột nhiên có một bóng đen từ sau lưng xuất hiện bịt mắt cô lại, ngay lập tức, trước mắt cô tối sầm lại rồi lâm vào hôn mê bất tỉnh.
Khi tỉnh lại ở một căn phòng của một khách sạn nào đó, Phan Công Bảo xuất hiện trước mắt cô với vẻ mặt âm trầm, anh ta đang ngồi trên một chiếc ghế.
Võ Hạ Uyên bỗng nhiên kinh hãi tột độ, cô cử động một chút mới phát hiện tay chân cô đều bị trói chặt.
“Anh muốn làm gì?” Võ Hạ Uyên hung hăng trừng mắt nhìn Phan Công Bảo.
“Đồ đàn bà thối tha” Phan Công Bảo ném điếu thuốc trong tay, nghênh ngang đi đến trước mặt Võ Hạ Uyên. Anh ta dùng ánh mắt bẩn thỉu đánh giá cô, sau đó nở một nụ cười ghê rợn: “Không ngờ tôi sẽ xuất hiện đúng không? Làm sao lại muốn nhìn thấy tôi chết như thế hả? Nghe vợ tôi nói em đã cầm được chứng cứ trong tay nhưng cũng chẳng sao cả” Phan Công Bảo dùng một tay nắm lấy áo Võ Hạ Uyên, âm thầm thăm dò nói: “Tôi sẽ chụp cho em vài bộ ảnh giường chiếu, đến lúc đó mới biết rốt cuộc là ai sợ ai”
“Anh thả tôi ra đi” Võ Hạ Uyên cật lực muốn thoát ra nhưng Phan Công Bảo siết dây trói rất chặt, dây thừng cứa vào cổ tay và cổ chân cô.
Phan Công Bảo bắt đầu cởi quần áo của cô ra, chỉ còn lại nội y.
Võ Hạ Uyên hoàn toàn tuyệt vọng. Phan Công Bảo là một người không hề có điểm dừng, trừ phi dí súng vào đầu anh ta chứ nếu không thì chuyện gì anh ta cũng dám làm. Võ Hạ Uyên cố lấy lại bình tĩnh rồi lên tiếng dọa dẫm: “Tôi đang mang trong mình đứa bé của nhà họ Trương, nếu anh dám làm gì tôi thì nhà họ Trương chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu”
Phan Công Bảo cười “ha ha” một tiếng: “Cũng tốt, những bức ảnh này có thể bán cho nhà họ Trương kiếm một ít tiền” Anh ta không tự chủ được đưa tay lên sờ lên hai má của Võ Hạ Uyên: “Em gái ngoan của tôi ơi, có thế nào cũng vẫn là một người đẹp. Nào, đến đây nào, anh em chúng ra khó khăn lắm mới được hội ngộ, đến làm cho anh trai sướng một chút nào.”
Võ Hạ Uyên trừng mắt khiếp sợ, cô nhìn thấy Phan Công Bảo đã bắt đầu cởi quần áo.