Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 21: Vẫn bảo vệ cô ta





Trương Tấn Phong vội vàng chạy đến, cà vạt cũng bung ra, anh bước đến bên cạnh Võ Hạ Uyên nhíu mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Cô ấy bị một người đàn ông tên Phan Công Bảo bắt” Lê Thành Danh nói.

Trương Tấn Phong quay đầu nhìn anh ấy: “Tôi hỏi anh à?”

Lê Thành Danh cười ôn hòa: “Ý tôi là trong tình cảnh này thì anh nên lo cho cô ấy và đứa bé trước chứ nhỉ”

Bầu không khí trong thoáng chốc trở nên căng thẳng, khí thế trên người Trương Tấn Phong bộc lộ ra. Lê Thành Danh vẫn nhoẻn miệng cười, Võ Hạ Uyên thấy thế thì nhẹ giọng nói: “Anh Danh, cảm ơn anh, bây giờ có chồng tôi ở đây rồi, tôi rất an toàn”

“Vậy được rồi: Lê Thành Danh cảm thấy bất đắc dĩ: “Em hãy nghỉ ngơi cho tốt, khi nào rảnh anh lại đến thăm em”

“Anh đừng nên trở lại thì hơn” Trương Tấn Phong thô lỗ nói: “Muốn báo đáp cái gì thì cứ yêu cầu đi”

Lê Thành Danh nghe vậy thì nghiền ngẫm nhìn Trương Tấn Phong, nói: “Anh có thể đáp ứng yêu cầu của tôi à?”

“Ở Cần Thơ này, không có gì mà Trương Tấn Phong tôi không làm được”

Lê Thành Danh nghe thấy ba chữ “Trương Tấn Phong” thì sắc mặt chợt thay đổi, nhẹ nhàng gật đầu rồi sau đó quay đầu rời đi.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người, lúc này Võ Hạ Uyên mới nói hết những chuyện đã xảy ra cho anh biết.


Trương Tấn Phong yên lặng lắng nghe, sau khi cô nói xong thì mới hỏi: “Tôi biết rồi nhưng còn một vấn đề cuối cùng, người đàn ông vừa rồi kia là…

Ánh mắt anh sắc bén: “Sao hai người lại quen nhau?”

“Bảy năm trước tôi có bán một quả thận, mà trùng hợp quả thận ấy lại cứu bố anh ấy một mạng nên anh ấy nhận ra tôi.”

“Bán thận..” Trương Tấn Phong khẽ lẩm bẩm, trên mặt chợt toát lên vẻ mỉa mai quen thuộc: “Võ Hạ Uyên, có phải vì tiền nên cái gì cô cũng làm được đúng không?”

Cơ thể cô chợt cứng đờ, một lúc lâu sau mới cất tiếng: “Anh Phong, anh sinh ra đã cao quý, sao hiểu được những người cực khổ như chúng tôi chứ? Không có khoản tiền đó thì tôi sẽ bị nhà họ Phan gả cho một người đàn ông đáng tuổi cha chú mình, nếu anh là tôi thì anh sẽ lựa chọn như thế nào?”

Trong mắt Trương Tấn Phong toát lên vẻ kinh ngạc nhưng Võ Hạ Uyên lại không tranh cãi với anh, cô mệt mỏi nhắm mắt lại.

Bác sĩ nói Võ Hạ Uyên cần ở lại bệnh viện để quan sát, vì vậy trong một tuần tới đây cô sẽ ở trong đó.

Hôm nay Võ Hạ Uyên đang nói chuyện phiếm với bà lão phòng bên cạnh thì một bóng người chợt xuất hiện trước mặt cô. Võ Hạ Uyên nhìn sang, hóa ra là bà NgaI “Võ Hạ Uyên!” Bà Nga quỳ trên mặt đất, nắm quần Võ Hạ Uyên khóc khàn cả giọng: “Hãy xem như nhà họ Phan chúng tôi sai đi, cô hãy bỏ qua cho anh trai mình đi mà! Anh cô không có ác ý, nó chỉ muốn đến thăm cô một chút thôi, cô đừng vì thế mà sai người đánh nó chứt Tôi biết bây giờ cô có tiền nên không vừa mắt chúng tôi nhưng cô hãy niệm tình tôi nhận nuôi cô mấy năm qua mà giơ cao đánh khẽ có được không?”

Nguyễn Bảo Vân đứng sau lưng bà Nga cũng lau nước mắt: “Đúng đó, làm người thì không nên lấy oán trả ơn đâu!”

Xung quanh vang lên tiếng bàn tán xôn xao, dường như có thể nghe thấy mấy câu đại loại như “không có lương tâm”. Nghe thấy những lời này, Võ Hạ Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy Nguyễn Bảo Vân đang che miệng cười trộm.

Võ Hạ Uyên lạnh lùng nheo mắt lại, bọn họ đúng là giỏi mồm mép, chỉ vài câu ngắn ngủn mà biến cô trở thành một người cặn bã.

“Cô gái à.” Bà lão nói chuyện với cô khi nấy cũng hơi kinh ngạc, cẩn thận hỏi: “Chuyện này…

rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì đâu ạ” Võ Hạ Uyên đứng dậy: “Bà cứ chậm rãi ngồi xuống đây đi, bụng con không được thoải mái cho lắm, con trở về phòng trước đây.”

Bà Nga nhìn thấy Võ Hạ Uyên không đoái hoài gì tới mình thì lập tức quỳ rạp xuống, khóc la oai oái: “Sao cô lại nhẫn tâm như vậy chứ, tôi nuôi cô cực khổ như thế mài”

“Vậy sao?” Võ Hạ Uyên liếc mắt nhìn bà ta.

“Bà nuôi tôi vì muốn gả tôi cho một người đáng tuổi cha tuổi chú, lấy sính lễ lo đám cưới cho con trai bà. Tôi bán thận được gần bảy trăm triệu bà cũng lấy đi hết, còn đuổi tôi ra khỏi nhà họ Phan. Sau khi thấy tôi gả cho một người tốt hơn thì lập tức tìm tới tận cửa, vơ vét của tôi hơn ba trăm triệu nữa. Còn Phan Công Bảo, anh tôi làm những chuyện như thế với tôi và con tôi, dù sao đi nữa thì tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh †a đâu!”

“Ôi!” Bà lão kia cảm thấy khiếp sợ.

Nguyễn Bảo Vân không chịu đựng nổi, cô ta tiến lên rồi lạnh lùng nói: “Cô đừng có đổ thừa bậy bạ cho người khác!”

“Xem ra mấy người chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà” Võ Hạ Uyên cười lạnh.

“Vậy hẹn gặp ở tòa án đi, hay là bây giờ tôi lập †ức công bố chứng cứ ra để mọi người nhìn xem mấy người đã làm những chuyện gì!”


“Đúng là ác độc thật, nhưng nói đi cũng phải nói lại, con nuôi thì sao có thể so với con trai ruột của mình được chứ?”

“Nhưng cũng hơi quá đáng rồi đó, đúng là không có nhân tính mài!”

Nghe những lời bàn tán này, bà Nga bối rối khoát tay: “Không phải, không phải như thế đâu”

Nguyễn Bảo Vân không chịu nổi, tức đến mức bốc khói, cô ta chống nạnh mắng to: “Nhìn cái gì?

Biết khỉ gì mà nhìn! Tôi hỏi mấy người đó, mấy người dòm ngó cái gì hả?” Dáng vẻ người phụ nữ chanh chua của cô ta lộ ra nguyên hình.

“Mấy người cầu xin cũng vô ích thôi, mọi chuyện cứ theo luật pháp mà xử lý đi” Võ Hạ Uyên nói xong thì xoay người định rời đi.

“Ai cho cô đi hả?” Nguyễn Bảo Vân xông lên nắm bả vai của Võ Hạ Uyên, nói đến mức nước miếng văng tứ tung: “Hôm nay cô không thả anh cô ra thì chúng tôi sẽ không để yên cho cô đâu, cái đồ đê tiện!”

Đột nhiên bà lão đứng lên kéo Nguyễn Bảo.

Vân ra: “Cô buông cô gái này ral”

“Cút ngay, cái đồ bà già chết tiệt!” Nguyễn Bảo Vân hung hăng đẩy bà lão đó một cái, bà ấy té trên mặt đất nằm yên bất động!

“Bà Hoa ơi!” Võ Hạ Uyên khiếp sợ kêu lên.

Nguyễn Bảo Vân lại càng hoảng loạn hơn, nhanh chóng lui về phía sau mấy bước: “Không phải tôi, chuyện này không liên quan đến tôi!”

Thấy bà Nga và Nguyễn Bảo Vân muốn chạy thì không biết người nào đó đã la lên: “Đừng để bọn họ chạy trốn!”

Một đám người vây hai người kia lại, Võ Hạ Uyên và những người khác nhanh chóng đỡ bà lão dậy rồi chờ bác sĩ đến.

“Chúng tôi không làm gì hết, mau thả chúng tôi ra!” Bà Nga chắp tay trước ngực cầu xin.

Nguyễn Bảo Vân thì to mồm lớn lối nói: “Đến đây đi, để tôi xem hôm nay ai dám động đến tôi, trời ơi!”

Nguyễn Bảo Vân khóc lóc om sòm nằm trên mặt đất: “Đúng là không có thiên lý mà, trong bệnh viện mà hùa vào đánh người nè!”

Tất cả mọi người đều bày ra vẻ khinh thường.

Bác sĩ nhanh chóng chạy tới nên Võ Hạ Uyên cũng yên tâm hơn, sau đó cô chợt nghe một tiếng thét vang lên phía sau: “Đi chết đi!”

Nguyễn Bảo Vân nhào lên đẩy Võ Hạ Uyên một cái! Lúc bụng cô sắp va vào tường, không biết Võ Hạ Uyên đã lấy sức mạnh từ đâu ra mà cố sức xoay một vòng, mắt cá chân nhói lên một cái, sau đó vùng lưng đập mạnh vào trên tường, trước mắt cô đột nhiên tối sầm lại.

Võ Hạ Uyên có thể cảm giác được một dòng nước ấm đang chảy xuống chân… đứa bé… Võ Hạ Uyên cố gắng mở to mắt ra, lại bất ngờ khi phát hiện một bóng dáng đứng cách đó không xa – người nọ là Vũ Tuyết Mai, cô ta đang hưng phấn.

Vũ Tuyết Mai nhìn thấy ánh mắt của Võ Hạ Uyên thì nhanh chóng hòa vào đám người.


Lúc bị đẩy vào phòng cấp cứu, Võ Hạ Uyên chợt nghĩ, nếu như cô có thể còn sống mà ra khỏi đây thì nhất định phải khiến những người đó trả giá thật đắt!

Trong ánh đèn mờ, Võ Hạ Uyên nghe thấy giọng nói mơ hồ của bác sĩ.

“Máu đã ngừng chảy”

“Huyết áp trở lại bình thường.”

“Đứa bé cũng không sao.”

Sau khi nghe thấy đứa bé không sao thì Võ Hạ Uyên thả lỏng, chìm vào giấc ngủ sâu.

Sau khi Võ Hạ Uyên tỉnh lại, xung quanh cô rất yên tĩnh, cô vừa giật giật đầu ngón tay thì có một bàn tay lớn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, người đó là Trương Tấn Phong.

“Đã tỉnh rồi à?” Võ Hạ Uyên khó khăn gật đầu, ý thức cũng dần quay trở lại: “Mấy người Nguyễn Bảo Vân…”

“Đừng nghĩ nhiều nữa” Trương Tấn Phong lạnh mặt: “Tôi sẽ xử lý bọn họ”

“Còn có Vũ Tuyết Mai nữa” Võ Hạ Uyên nhấn mạnh từng chữ một, Trương Tấn Phong thấy vậy thì sửng sốt chớp mắt.

Cô tiếp tục nói: “Là cô ta xúi giục Nguyễn Bảo.

Vân: “Võ Hạ Uyên” Trương Tấn Phong nghiêm mặt nói: “Cô mệt rồi.”

Vì sao… anh không tin mình?

“Anh có thể kiểm tra camera giám sát!” Võ Hạ Uyên hơi kích động: “Chỉ cần anh muốn thì dấu vết gì cũng..”

“Tôi nói cô mệt mỏi rồi” Trương Tấn Phong đứng dậy nhìn xuống Võ Hạ Uyên, ánh mắt anh sâu không thấy đáy.