Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 258



Chương 258: Ngày đầu tiên

Nói gì thì nói Chung Sở Kiều cũng là một trong bốn đại hoa đán hot nhất bây giờ, bị Trịnh Hoài Lan đối đãi như vậy sắc mặt ngay lập tức trở nên khó coi.

Khi Trịnh Hoài Lan thấy Chung Sở Kiều không nói gì, liền nhìn sang Đỗ Minh Thông ở bên cạnh đầy ẩn ý, ‘Sở Kiều sẽ không phải vì ảnh đế Minh Thông ở bên cạnh, nên không nỡ bỏ căn phòng này đấy chứ? “

Vừa nhắc tới Đỗ Minh Thông, biểu cảm của Chung Sở Kiều có chút thay đổi. Sự nghiệp của Đỗ Minh Thông đang trong thời kỳ đỉnh cao, không thích hợp để truyền ra những thông tin yêu đương vào thời điểm này. Cho.

nên sợ rằng Đỗ Minh Thông hết lần này đến lần khác yêu cầu Chung Sở Kiều đều từ chối, Trịnh Hoài Lan rõ ràng đã nghe nói được điều gì rồi, Chung Sở Kiều không muốn thuận theo ý cô ta, nhưng để không gây phiền phức cho Đỗ Minh Thông, Chung Sở Kiều đành mang theo đồ đạc rời đi, sắc mặt Đỗ Minh Thông liền đen lại Võ Hạ Uyên rất tán thưởng hành động này của Chung Sở vậy liền lên tiếng:”Sở Kiều, phòng của tôi ở tầng 1, cô ở bên cạnh tôi, còn có Đỗ Minh Thông, cậu cũng theo cùng tôi ở tầng 1 đi, phòng này nhường cho Lâm Hàm Khúc?Võ Hạ Uyên nói rồi quay người gọi Lâm Hàm Khúc: “Trai đẹp, cậu ở phòng này có được không?”

Lâm Hàm Khúc tự cảm thấy mình còn đẹp trai hơn cả từ “trai đẹp”, được Võ Hạ Uyên gọi như vậy trong lòng liền mềm nhũn ra, khua tay múa chân ra dấu “OkK”

Trịnh Hoài Lan vốn là muốn ở bên cạnh Đỗ Minh Thông, thời dịp tống hợp nghệ thuật lần này phát triển vài thứ gì đó, cho dù không thể, truyền ra được mấy scandal với Đỗ Minh Thông để gây chú ý của mọi người cũng được, ai mà biết được Võ Hạ Uyên tự nhiên lại đề xuất như vậi Trịnh Hoài Lan cắn răng:”Chị Uyên vì sao lại kéo theo ảnh đế Minh Thông vậy?”

‘Võ Hạ Uyên vẻ mặt không hiểu tại sao cô ta lại hỏi như vậy:”Nghệ sĩ của tôi tất nhiên sẽ nghe theo sự sắp xếp của tôi, thêm nữa tôi còn có rất nhiều việc liên quan đến công việc phải nói với Đỗ Minh Thông, ở bên cạnh thì thuận tiện hơn, làm sao?”

Trịnh Hoài Lna không còn lời nào để nói.

Đỗ Minh Thông lặng lẽ nháy mắt với Chung Sở Kiều mấy cái, cuối cùng bọn họ cũng được ở cạnh nhau, Võ Hạ Uyên thực sự đã tiếp thêm năng lượng!

Lâm Hàm Khúc kéo theo hành lý chào hỏi Trịnh Hoài LanjXin chào, hàng xóm.”

Trịnh Hoài Lan quay đầu vào phòng, mắng một câu; “Thằng đàn bà”

Lâm Hàm Khúc sờ sờ mũi, hừm nhẹ một tiếng, cũng không để trong lòng.

Còn người quay phim đã nhạy bén chộp được điểm nóng, ngay từ khi Trịnh Hoài Lan cướp phòng đã sớm bắt đầu ghi hình lại rồi.

Một góc đưa lưng về phía ban công, ba phòng trái, giữa, phải, thì Võ Hạ Uyên ở giữa, bên trái là Đỗ Minh Thông, bên phải là Chung Sở Kiều.

Thu xếp ổn thoả tất cả đã là mười một giờ trưa, tổ đạo diễn chính thức bắt đầu ghi hình, đầu tiên kiểm tra hết toàn bộ tiền mặt và thẻ ngân hàng mà sáu vị khách quý mang trên người, sau đó đưa cho mỗi người 7 triệu, chính vào lúc này phó đạo diễn có chút suy nghĩ nhìn về Võ Hạ Uyên, cúi đầu nói với tổ đạo diễn điều gì đó, trong lòng Võ Hạ Uyên xuất hiện nhiều dự cảm không lành.

Ngay sau đó đạo diễn đứng dậy, đến trước mặt Võ Hạ Uyên, một người đàn ông trung niên gần bốn mươi tuổi, nụ cười như hoa nở rực rỡ, “Trương… không phải, Võ Hạ Uyên, người đại diện của các người nếu đã muốn ở bên với nghệ sĩ của mình, vậy thì cũng phải tôn trọng quy tắc, cô xem…..

Võ Hạ Uyên tự giác giao ra ví tiền: “Không vấn đề gì”

Võ Hạ Uyên giao ra rồi, người đại diện của Trịnh Hoài Lan cũng giao ra.

Đạo diễn cười tươi:’Vậy thì, chúc mọi người sinh hoạt vui vẻ.”

Trịnh Hoài Lan đói đến không chịu được, túm lấy người đại diện:”Đi đi đi, đói chết tôi rỉ nghe nói bít tết ở đây rất ngon, chúng ta đi ăn đi”

Người đại diện gương mặt liền bối rối:’Nhưng tiền của chúng ta không đủ Trịnh Hoài Lan không vui/Vậy thì đi rồi nói sau đi”

Mấy người khác vẻ mặt không đồng tình nhìn về phía Trịnh Hoài Lan, có một chút tiền như vậy, phải tiêu trong ba tháng, tham ăn tục uống nhất thời, tiếp theo đây không còn chỗ cho mà khóc nữa, nhưng mọi người đều biết Trịnh Hoài Lan sẽ không nghe lời khuyên, cho nên cũng không có ai đứng ra ngăn cản lại.

Chung Sở Kiều trong cuộc sống cũng là một tiểu thư được cơm bưng nước rót, lại không dám thể hiện quá thân mật với Đỗ Minh Thông, vì thế trong tiềm thức dựa vào Võ Hạ Uyên:”Chị Uyên, chúng ta phải làm sao?”

Võ Hạ Uyên cầm lấy tiềm nghĩ đi nghĩ lại”Đi, đi ra chợ xem xem, mua đồ ăn chắc chắn không hiện thực, theo tôi được biết thì giá đồ ở đây cũng khá là đắt.”

Cũng may là ở trấn nhỏ này cái gì cũng có, siêu thị ngồi hai trạm xe bus là có thể đến, Võ Hạ Uyên đưa mọi người đi thăm thú, mua một ít rau củ rẻ, cùng với hai con gà, một con cá một túi gạo, tiêu chưa hết 1 triệu 4, dùng tiền của cô, cũng không để ai phải góp tiền vào, lại trở lại đường cũ trở về, mọi người chưa ăn sáng đói vô cùng, Võ Hạ Uyên không dám chậm trễ, để Chung Sở Kiều trợ giúp, bận rộn làm việc trong bếp.

Làm được một nửa Trịnh Hoài Lam đã về rồi, cô ta hiếu kỳ quan sát mọi người:”Mấy người vẫn chưa ăn sao?”

Kiều Nhật Linh cùng với Triệu Nhất Long co quắp ngồi trên ghế sô pha, cảm thấy cách hỏi này của Trịnh Hoài Lan khá là khiến người khác oán hận.

Trịnh Hoài Lan nghe thấy động tĩnh ở trong phòng bếp, không nhịn được mà cười ra tiếng:”Các người thực sự cảm thấy đồ cô ta làm có thể ăn được sao?”

Đỗ Minh Thông không nhịn được: Là chị Uyên làm”

“Được rồi!”Trịnh Hoài Lan cũng không đôi co với Đỗ Minh Thông, nên lại ngồi trên ghế sô pha chờ xem chương trình, Lâm Hàm Khúc từ sau ghế sô pha lấy ra một cây đàn guitar ra, giọng hát trầm trầm hát một đoạn.

Cửa bếp mở ra, hương thơm lập tức xông vào không khí Triệu Nhật Long và Kiều Nhật Linh đồng thời đứng thẳng dậy, hai mắt sáng lên, tiếng hát của Lâm Hàm Khúc dừng lại.

“Chị Uyên, tay nghề vẫn chưa bị mai một đi chút gì” Đỗ Minh Thông vào bếp phụ giúp, cười tán dương.

Chung Sở Kiều lại càng trở thành fan ruột của Võ Hạ Uyên:”Wow, chị Uyên khi chị nấu cơm cả người đều phát quang! Lúc về cũng cũng phải đi đăng ký lớp, cũng phải học!”

‘Võ Hạ Uyên cười như không cười nhìn Đỗ Minh Thông một cái, sau đó nhìn Chung Sở Kiều, thấp giọng nói: “Cũng nên học”

Chung Sở Kiều lập tức đỏ mặt.

Hai con gà một con để làm canh, một con xào cùng với khoai tây, kết hợp với cá nấu và ba món chay, cũng đủ để mọi người ăn rồi.

Khi mọi người quây quần bên nhau, nước lọc cũng trở thành có mùi vị, bữa trưa khi đang quá đói lại càng trân quý.

Trịnh Hoài Lan vô cùng không ăn ý với người đại diện của cô ta, vì bọn họ đã ăn xong rồi nên Võ Hạ Uyên không thể mời ăn thêm một lần nữa.

Trịnh Hoài Lan không tức giận, khuôn mặt của cô ta bình tĩnh, nhưng có ai sẽ quan tâm đến cô ta cơ chứ?

“Chị Uyên” Sau khi làm quen, Triệu Nhất Long cũng thoải mái hơn, một thanh niên chừng hai mươi tuổi, thân hình chuẩn, với một nụ thật thà, “Bữa ăn này chúng ta nên đưa chị bao nhiêu tiên đây?”

Không cần đưa tiền” Võ Hạ Uyên thấp giọng nói: “Mọi người. nghĩ cách kiếm tiền đi.”

“Vậy làm sao mà được?” Kiều Nhất Linh là người nhỏ tuổi nhất, mang theo sự ngây ngô chưa trải sự đời.

“Thật sự không cần” Võ Hạ Uyên cười nói: “Mọi người không tiêu tiền lung tung, là tôi đã cảm tạ trời đất lắm rồi.”

Những người bình thường tiêu xài phung phí nghe xong đều có chút xấu hổ.

Lâm Hàm Khúc ăn hết bát canh gà, nhấc tay lên: “Em có thể đi hát rong, cầm bát đặt giữa đường, người đi đường có lòng cũng cho thêm chút tiền!”

“Tôi có thể đi làm!” Kiều Nhật Linh giơ tay theo.

Võ Hạ Uyên liếc nhìn Đỗ Minh Thông và Triệu Nhất Long, “Hai người có thể đi làm khuân vác, mấy thứ như xi măng, gạch vụn…đều thử đi”

Mọi người đều cười lớn.

Trịnh Hoài Lan nghe thấy tiếng động ở tầng dưới, răng cẳn sắp vỡ ra r “Chị Uyên, em nghĩ chị có thể làm một quầy ăn sáng” Đỗ Minh Thông đề nghị, “Tay nghề này thật tuyệt vời”

Võ Hạ Uyên gật đầu, im lặng cân nhắc điều này.

Bởi vì là ngày đầu tiên, mọi người sinh hoạt bị lệch thời gian ngược lại cũng tốt, cho nên trong nhà trọ đã yên tĩnh, hầu như mọi người đều đã ngủ.

Võ Hạ Uyên một mình ra khỏi nhà, người quay phim liền đi theo sau.