Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 277



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 277: Tôi muốn cô!

Trong bầu không khí im lặng chết người, trong lòng tất cả mọi người đều phát điên, anh ta nói một chữ rốt cuộc ai hiểu là có ý gì?

Đạt Minh Khuê nhìn đạo diễn thở dài: “Thật có lỗi”

Đây là điều mà không ai quan tâm.

Đạo diễn đi cùng gật đầu, không sao, ngoại trừ Trịnh Hân tương đối thảm, còn từ Đạt Minh Khuê về sau có vẻ cũng không bị mắng quá khó nghe, thế này thì cũng dễ giải thích với người hâm mộ trong nước.

Mọi người thất vọng cúi đầu chuẩn bị rời khỏi, thật tiếc số tiền thưởng mười bảy triệu năm trăm nghìn và một cơ hội không chừng có thể nổi tiếng.

Chu Nguyên nuốt không trôi được một hơi này, hừ lạnh một tiếng: “Tôi nghĩ là cố ý làm khó người khác, để ra vẻ mình không giống người bình thường thì phải?”

Không ngờ rãng Đạt Minh Khuê nói chuyện với người không tham gia quay quảng cáo lại dễ chịu. Anh ta không tức giận, ngược lại nhìn về phía Chu Nguyên cười: “Người trẻ tuổi giống như cậu tôi đã gặp quá nhiều, thế giới lớn như vậy, không bãng bình tĩnh lại, nhìn kĩ một chút”

Nếu Đạt Minh Khuê mắng người của Chu Nguyên thì còn có thể tìm được cớ trút giận, ai ngờ anh ta vậy mà lại làm một màn như thế, giống như người lớn tuổi đang cố gắng khuyên bảo thế hệ trẻ. Chu Nguyên bị chặn họng một chữ cũng không thể nói ra.

Đạt Minh Khuê ngây người nhìn chăm chằm bó hoa hồng kia, ánh mắt cô đơn đến vô hạn, thế giới tinh thần của anh ta, thứ anh ta muốn, càng ngày càng khó.

“Ừm…Tôi có thể thử một chút không?”

Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, khiến sự lo lắng trong lòng người ta được phủi nhẹ, Đạt Minh Khuê quay đầu, nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần.

Trương Tấn Phong gật đầu cười thích”

Khán giả mơ hồ lo lắng.

“Bà chủ Trương chưa được đào tạo chuyên môn, đúng không?”

“Này, dù sao cũng không có hy vọng, thử một chút có sao.”

Hôm nay Võ Hạ Uyên mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, lệch tông với nền đỏ thãm, nhưng dáng người cô uyển chuyển, rất cuốn hút người khác.

Võ Hạ Uyên thả tóc xuống, tùy tiện để bung xõa trên vai, sau đó hít một hơi thật sâu.

Trong phút chốc, phong cách cả người cô đều thay đổi, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, khóe mắt mang theo ý cười vừa như đùa cợt vừa như dịu dàng rất khó tưởng tượng.

Không ngờ có người có thể dung hợp hai thứ trái ngược này lại một cách tinh vi như vậy. Cô lười biếng đi lên sân khấu, dường như mới phát hiện gốc cây hoa hồng kia, đưa tay chạm vào một cái, nhưng chỉ trong giây lát, dường như cô cảm thấy nhàm chán, lạnh lùng thu tay lại.

Lúc này, cô chợt nhíu mày, đầu ngón tay bị đâm một lỗ rỉ máu, sương mù trong mắt cô lập tức tản ra, khóe miệng chậm rãi nhếch lên, dường như phát hiện ra một chuyện vô cùng thú vị.

Đột nhiên! Bàn tay trắng nõn mảnh khảnh bóp mạnh đóa hồng, dịch thể đậm đặc màu đỏ tràn ra khe hở ngón tay, hương hoa lập tức.

tràn ngập đến, Võ Hạ Uyên thả lỏng ngón tay ra, nhìn đóa hồng đã bị hủy hoại gần như không còn, vẻ mặt tuyệt vọng và bi thương.

Cô lấy chất lỏng đậm đặc dính trên tay nhẹ nhàng xoa lên môi, khẽ cười.

Cực đỏ, cực trắng hòa quyện vào nhau, nở rộ đến tuyệt mỹ không gì sánh nổi.

Khán giả im lặng hồi lâu, tất cả mọi người đều không khống chế nổi thở gấp, ánh mắt Trương Tấn Phong nặng tru, hận không thể “Nếu em đem Võ Hạ Uyên nhào nặn vào trong máu thịt giống như đóa hoa hồng bị bóp nát kia!

Anh hối hận! Sao có thể để người khác thấy vẻ mặt này của Võ Hạ Uyên chứ?

Bỗng Đạt Minh Khuê đứng dậy, vẻ mặt hưng phấn mà điên cưồng: “Tôi muốn côi”

Cơn tức giận của Trương Tấn Phong lập tức bùng phát, cảm giác ngột ngạt nặng nề truyền đến, vẻ mặt anh lạnh thấu xương: “Anh nói cái gì?”

Đạt Minh Khuê giật mình, lập tức giải thích: “Ý tôi là, tôi muốn cho cô ấy nhận quay quảng cáo nước hoa này!”

“Không thế” Trương Tấn Phong lạnh lùng, để Võ Hạ Uyên trở thành người đại diện là tôn trọng lựa chọn của cô ấy, nhưng gia nhập làng giải trí lại là chuyện khác.

Đạt Minh Khuê vội nói: “Tôi có thể đưa ra mức giá cao nhất!”

Trương Tấn Phong cười nhạo: “Anh mua không nổi”

Cái giá của bà chủ Trương, ai có thể mua được chứ?

‘Võ Hạ Uyên bước xuống sân khấu, lấy lại dáng vẻ dịu dàng thường ngày, cười với Đạt Minh Khuê: “Tôi sẽ không quay quảng cáo, nhưng cảm hứng này có thể truyền cho anh”

Đạt Minh Khuê nhìn Võ Hạ Uyên thật sâu: “Vi này là gì của cô?”

“Chồng tôi” Võ Hạ Uyên trả lời.

“Cũng được” Đạt Minh Khuê vô cùng thất vọng.

Võ Hạ Uyên định hỏi thử: “Vậy cái này có vừa mắt anh không?”

“Đương nhiên!”

‘Võ Hạ Uyên hài lòng gật đầu, đúng rồi, đúng rồi, giải thưởng đã năm trong tay.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, trong lòng Đỗ.

Minh Thông và những người khác chỉ còn lại một ý nghĩ: “Chúng tôi là rác rưởi”

“Tổng giám đốc Trương nổi giậ một số từ khoá được tìm kiếm sôi nổi Đối mặt với sức mạnh tuyệt đối, bất kỳ cuộc tấn công bằng lời nói nào cũng có vẻ vô nghĩa, thi thoảng cũng có một hoặc hai vết đen xuất hiện, nhưng tất cả mọi người đều đang thảo luận cái quảng cáo kia, không ai quan tâm đến nó.

“Anh còn giận sao?” Võ Hạ Uyên ôm lấy Trương Tấn Phong từ phía sau, chống căm lên vai anh.

Trương Tấn Phong dừng gõ bàn phím, kéo.

‘Võ Hạ Uyên ngồi lên chân mình: “Anh nói với em một chuyện”

“Được.”

Chờ “Căn hộ nhở” quay xong, em hãy rời khỏi giới giải trí đi” Trương Tấn Phong cau mày, anh không muốn yêu cầu Võ Hạ Uyên như thế, nhưng không thể chịu được, giống như bảo bối của anh đột nhiên bị phát hiện, bị một đám sói hoang hổ báo vây bắt, chỉ cần người khác liếc mắt một cái, anh đã thô bạo không ngừng.

“Được” Võ Hạ Uyên không chút do dự.

Khóe mắt Trương Tấn Phong tràn ra một chút ý cười: “Trả lời nhanh như vậy, không suy nghĩ kĩ một chút sao?”

“Không cần nghĩ” Võ Hạ Uyên nắm lấy cổ áo Trương Tấn Phong: “Lúc đầu, em vào Thiên Thần là để giúp anh san sẻ một chút, nếu anh cảm thấy không tốt, em sẽ không làm”

Trương Tấn Phong ôm chặt Võ Hạ Uyên: “Bà xã của anh thật tốt”

Người phụ nữ này là của anh, ai cũng đừng hòng nghĩ đến.

“Căn hộ nhỏ” đạt được tiến độ xưa nay chưa từng có, lần này nhất định là tiền đầy túi, trở thành công ty giải trí hàng đầu.

Có người nói, Thiên Thần ET, ông chủ và bà chủ đích thân ra trận, làm sao không có lý do?

Đàm Thu Linh đợi trong phòng, hiếm khi chán chường, thực sự cô ta không thể so sánh với Võ Hạ Uyên, dù là bất kì mặt nào.

Trưa ngày thứ ba, Đàm Thu Linh nghiến răng làm tất cả món ăn, trong lòng cô ta kìm nén một cơn tức giận, càng bị so với lúc trước của Võ Hạ Uyên thì trong lòng càng khó chịu.

Cô ta rất muốn chứng minh điều gì đó, Đàm Thu Linh không tin Trương Tấn Phong sẽ không ăn.

Không ngờ, sau khi các món ăn được bày lên bàn, Trương Tấn Phong đều không động đũa, mà nói với Võ Hạ Uyên: “Không đúng khẩu vị, anh muốn ăn món canh trứng do em làm”

Đàm Thu Linh chợt đứng lên: “Tôi đi đây”

Mọi người ngạc nhiên nhìn cô ta, tổng giám đốc Trương chỉ đích danh muốn ăn món ‘Võ Hạ Uyên làm, vì sao lại phải kích động như: vậy? Một vài người tinh ý như Đỗ Minh Thông và Lâm Ngạo đã lờ mờ phát hiện điều kỳ lạ.

Sau khi Đàm Thu Linh nhận ra, cô ta lúng túng ngồi trở lại, cố gắng giữ bình tĩnh: “Tôi thấy Võ Hạ Uyên mệt mỏi như vậy nên muốn cô ấy thư giãn một chút”

Không ai nói chuyện, bầu không khí có chút kỳ quái.