Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 289



Chương 289: Cạm bẫy ngọt ngào

Hạ Tuấn Khải năm nay ba mươi chín tuổi, còn Nguyễn Thu Thu thì ba mươi lắm. Cơ thể của người nắm trong lòng rõ ràng không hề tỉnh tế, nhưng lại mềm mại lạ kỳ, Hạ Tuấn Khải cảm thấy có chút đê mê.

Mặc dù gã nuôi tình nhân ở bên ngoài, nhưng cảm giác kích thích ban đầu đã sớm phai nhạt, bởi vì trên vai còn đè nặng quá nhiều trách nhiệm. Thế nhưng giờ phút này vòng tay ôm lấy Nguyễn Thu Thu, cơ thể gã ta vậy mà lại chậm rãi có phản ứng…

Nguyễn Thu Thu cũng cảm thấy điều đó, ban đầu cô ta có hơi sửng sốt, sau đó dạ dày bắt đầu cuộn lên từng trận. Kể từ khi nghe bác sĩ gia đình thông báo rãng cô không thể sinh con, Nguyễn Thu Thu và Hạ Tuấn Khải không còn cùng chung chăn gối. Tình cảnh hiện tại khiến cho cô ta cảm thấy mỉa mai vô cùng.

“Khụ khụ!” Ông Hà từ trên lầu đi xuống, thấy thế bèn lớn tiếng ho khan hai tiếng.

Nguyễn Thu Thu tranh thủ đẩy chồng ra, cúi đầu đi vào phòng bếp.

Hạ Tuấn Khải lập tức cảm thấy hụt hãng, ngay cả chuyện của Gia Bình cũng quên béng đi.

Ông Hà tiến lên vỗ vai con trai, nhỏ giọng nói: “Vợ con vẫn còn được quá ấy chứ”

Bị nói như vậy, Hạ Tuấn Khải càng thêm vò đầu bứt tóc.

Đồ ăn dọn lên bàn, miệng gã lại thấy nhạt như nước ốc, chán chẳng buồn ăn, hầu như mỗi lần gắp một đũa đều liếc nhìn vợ mình một cái. Nhưng Nguyễn Thu Thu lại khiến cho Hạ Tuấn Khải ngột ngạt đến phát rồ, thậm chí còn âm thầm giơ chân cọ xát vào đùi gã ở dưới gầm bàn. Lúc đó Hạ Tuấn Khải đang ăn, tức thì phụt cơm ra khỏi miệng Ông Hà bất mãn hỏi: “Làm gì đấy?”

Hạ Tuấn Khải khoát khoát tay: “Bị sặc thôi ấy mà, xin lỗi cha”

Nói xong, gã đứng dậy, dùng khăn ăn trên bàn che đi nơi đáng xấu hổ nào đó, lại xoay sang dắt tay Nguyễn Thu Thu: “Anh vừa nhớ ra chuyện này rất quan trọng, muốn bàn với em một chút”

Mới đầu Nguyễn Thu Thu thoáng giật mình, nhưng ngay sau đó cô ta lại tự làm công tác tư tưởng. Sớm muộn gì cũng cần phải có một đứa con, mà nghiêm túc cân nhắc thì, người khác dĩ nhiên không chấp nhận được, nhìn tới ngó lui cũng chỉ có Hạ Tuấn Khải là phù hợp nhất.

Mặc dù Nguyễn Thu Thu không yêu người đàn ông này, nhưng hận đang còn đấy, Hạ Tuấn Khải không muốn cô ta mang thai, cô ta càng muốn mang thai

. Đợi sau khi sinh đứa trẻ ra rồi, Nguyễn Thu Thu sẽ không cho nó nhận gã đàn ông này làm cha, cô ta thật sự rất muốn nhìn thử, Hạ Tuấn Khải khóc lóc quy luy cầu xinh tha thứ là cảnh tượng như thế nào.

Về phần ả đàn bà phong trần với đứa con hoang kia, chờ sau khi cục tức trong ngực trôi đi rồi, danh phận này cô ta cứ đem bố thí cho bọn họ là được. Dù sao thì nhà họ Hạ cũng chỉ còn cái xác rỗng, cô ta đày đoạ thân mình ở nơi này đã đủ lâu rồi!

Sau một trận ân ái mặn nồng, Hạ Tuấn Khải nếm qua ngon ngọt, cộng thêm đao cũ chưa mòn, lại thèm thưồng lôi kéo Nguyễn Thu Thu dây dưa thêm lần nữa.

Đêm khuya thanh vắng, Nguyễn Thu Thu ngơ ngác nhìn lên trần nhà, nghĩ lại kiếp này trôi qua quá vội vàng hèn mọn, hệt như một trò cười, chỉ mấy hôm gần đây cô ta mới coi như là được sống.

Nguyễn Thu Thu nhẹ nhàng xoa xoa bụng dưới, nghiêng đầu nhìn sang Hạ Tuấn Khải đang ngủ say, đáy mắt lên vô vàn chán ghét, sau đó cuốn lấy chăn mền xoay người ngủ mất.

Mấy ngày kế tiếp, lần đầu tiên Hạ Tuấn Khải ở lì trong nhà, thỉnh thoảng lại quấn lấy Giang Nguyệt đòi làm một lần. Loại cảm giác này đối với đàn ông trung niên như Hạ Tuấn Khải mà nói thật sự là quá tuyệt diệu!

Chỉ khổ cho Nguyễn Thu Thu, nếu không phải vì đứa bé, không biết cô ta đã giơ chân đạp gã đàn ông này xuống giường bao nhiêu lần. Hơn nữa bị Hạ Tuấn Khải dây dưa giày vò mãi như vậy, cô ta có muốn đi gặp Võ Hạ Uyên cũng rất khó.

“Được rồi, đã đến lúc anh nên đến công ty”

Nguyễn Thu Thu dịu dàng nói: “Đừng cho rằng những món hàng kia được gia tộc Charles thu mua là mọi chuyện sẽ yên ổn, đàn ông vẫn nên ưu tiên cho sự nghiệp thì hơn”

Lời này vô cùng chí lý, biết nặng biết nhẹ, nhưng Hạ Tuấn Khải lại không muốn rời đi. Có điều hắn cũng hiểu rõ vợ mình đã nói đúng, trợ lý cứ liên tục gọi điện thúc giục mấy lần.

Hạ Tuấn Khải mặc quần áo lại cho tử tế, đưa tay vỗ nhẹ gương mặt Nguyễn Thu Thu, cưng chiều dặn dò: “Chờ anh về”

Nguyễn Thu Thu cười nhẹ một tiếng, chờ sau khi Hạ Tuấn Khải rời đi thì lập tức trở mặt, nổi giận đùng đùng quay về phòng ngủ.

“Hạ Uyên, em có tưởng tượng ra cảnh gã †a dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với chị không? Oẹ!” Nguyễn Thu Thu giả bộ nôn khan, “Tối đêm qua ăn vào bao nhiêu suýt chút ói ra bấy nhiêu”

Võ Hạ Uyên cười ra tiếng: “Chuyện này cho thấy sức quyến rũ của chị Thu rất lớn”

“Cũng coi như an ủi” Nguyễn Thu Thu thoải mái phần nào, lại nhỏ giọng nói với Võ Hạ Uyên: “Chiều nay hẹn ở chỗ cũ”

Võ Hạ Uyên đáp: “Được.”

Đi đến điểm hẹn, Võ Hạ Uyên và Nguyễn Thu Thu bắt đầu vạch ra kế hoạch cho bước tiếp theo.

“Ưu thế của ả đàn bà kia năm ở đứa bé, nó là máu mủ nhà họ Hạ, chắc chẳn tấm bùa hộ mệnh cũng dày hơn chị một chút”

Võ Hạ Uyên ngồi đối diện Nguyễn Thu Thu, nói khẽ: “Ngoài việc nhanh chóng mang thai, chị còn phải nắm được quyền hành trong nhà. Dù sao đi nữa chị cũng là con dâu cả, nếu như công việc trên dưới trong nhà được thu xếp thoả đáng, chắc chắn Hạ Lam sẽ không còn chỗ để nhúng tay vào. Ngày nào chị cũng tiếp xúc với ông Hạ, hẳn là có rất nhiều cách”

Nguyễn Thu Thu gật đầu: “Chuyện này chị biết, gần đây ông ta đối xử với chị cũng rất tốt”

“Tốt thôi thì có ích gì” Võ Hạ Uyên nói tiếp: “Bất động sản, cổ phiếu, sổ sách, bất cứ cái gì chị cũng phải nằm trong tay. Coi như không vì chính mình, nhỡ đâu…”

Võ Hạ Uyên đưa mắt nhìn xuống bụng Nguyễn Thu Thu.

“Còn nữa, mười ngày sau bên phía họ Nguyễn sẽ tổ chức sự kiện thử nghiệm nước hoa” Võ Hạ Uyên tiếp tục nói: “Chị có thể thử sức một chút, nếu không được thì chúng ta làm lại, đừng đặt nặng quá”

Nguyễn Thu Thu siết chặt ngón tay: “m”

Hai người đang trò chuyện thì có người gọi video tới, Võ Hạ Uyên ra hiệu cho Nguyễn Thu Thu giữ im lặng, sau đó ấn nghe.

“Đang làm gì vậy?”

Khuôn mặt anh tuấn của Trương Tấn Phong xuất hiện trên màn hình, góc độ vừa khéo lọt vào tầm mắt Nguyễn Thu Thu. Cô ta kinh ngạc đưa tay che miệng, vốn dĩ cho rằng chồng của Võ Hạ Uyên phải tầm trung niên, thậm chí là già khọm, nào ngờ đối phương lại anh tuấn đến như thế.

Cũng không trách được Nguyễn Thu Thu, trước đây thế giới của cô ta quá nhỏ.

“Em đi uống trà chiều với một người chị”

Võ Hạ Uyên nháy mắt mấy cái.

Trương Tấn Phong thấy thế liền biết vợ mình chắc chắn lại đang ủ mưu gì, cũng ko hỏi thêm, chỉ bế Đức Minh lên rồi cầm cái tay nhỏ của nhóc lắc lắc.

“Nhìn xem là ai kìa?”

Đức Minh vừa nhìn thấy Võ Hạ Uyên liền bật cười khanh khách, gọi mẹ liên thanh.

“Mẹ, mẹ, bế!”

Đứa trẻ này đáng yêu quá đổi, Nguyễn Thu Thu quả thật ghen tị vô cùng.

Giờ này bên kia đang là ban đêm, Trương Tấn Phong chỉ nói với Võ Hạ Uyên thêm vài câu rồi dẫn con đi ngủ.

Võ Hạ Uyên ngẩng đầu, vừa hay trông thấy biểu cảm trên mặt Nguyễn Thu Thu, bèn cười nói: “Có rất nhiều người cảm thấy gia đình em cực kỳ hạnh phúc.”

Nguyễn Thu Thu dùng sức gật đầu: “Là đặc biệt hạnh phúc mới đúng!”

“Nhưng không ai biết, niềm hạnh phúc này suýt chút nữa đã đứt gánh giữa đường”

Võ Hạ Uyên thuận tiện nói rõ nguồn cơn cho Nguyễn Thu Thu nghe: “Hạ Lam từng đi theo ông Đàm đến nhà bọn em, còn bị người †a sai khiến ra tay hạ độc con trai em”

Nguyễn Thu Thu trừng to mắt.

“Cho nên, chị cũng hiểu rồi đấy” Võ Hạ Uyên nhàn nhạt nói tiếp: “Thu Thu, hai ta có cùng chung mục đích, làm gì đi nữa em cũng không bỏ qua cho Hạ Lam đâu”

Lời này nói ra nghĩa là Võ Hạ Uyên đã gián tiếp thừa nhận việc Hạ Quang Bảo bị lật đổ có lên quan tới cô, nhưng Nguyễn Thu Thu lại cảm thấy như vậy âu cũng là lẽ phải. Một đứa trẻ đáng yêu như vậy, làm sao Hạ Lam có thể tàn nhãn ra tay?

Quả nhiên, ả đàn bà tỉ tiện đó là kẻ không có trái tim!

Thời gian gần đây Hạ Tuấn Khải nhiệt tình thái quá, nhiệt tình đến mức Nguyễn Thu Thu có hơi chống đỡ không kham. Mà gã ta dường như cũng quên mất sự thật rằng vợ mình có thể sinh nở, mỗi lân đều không dùng biện pháp tránh thai.

Nguyễn Thu Thu nghĩ thầm, như thế cũng tốt, đỡ nhọc công vắt óc nghĩ kế.

Hôm nay Hạ Lam lại đến nhà lần nữa, ánh mắt Nguyễn Thu Thu bỗng chốc loé lên. Võ Hạ Uyên từng nói, thời hạn tạm giam đã hết, Hạ Lam cũng nộp đủ tiền bảo lãnh, cho nên mấy hôm nữa Hạ Quang Bảo sẽ được thả ra.

Lại muốn đến để lót đường sẵn cho Hạ Quang Bảo ư? Nguyễn Thu Thu cười lạnh.