Cần Thơ đang ở trong thời điểm dịch cảm cúm cao trào, Trương Tấn Phong bất hạnh bị dính bệnh, chưa kể đã phát sốt, buổi trưa còn ho nhiêu đến mức phổi muốn bật ra ngoài. Võ Hạ Uyên nghe được, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Võ Hạ Uyên nói chuyện với bác sĩ một chút, sau đó quyết định đưa Trương Tấn Phong đến bệnh viện, ai ngờ người đàn ông này sống chết không đồng ý. Võ Hạ Uyên không còn cách nào khác đành phải ở nhà, trông coi anh không rời một bước.
Giày vò đến chạng vạng tôi, cuối cùng Trương Tấn Phong cũng ngừng ho, nhưng cả người vẫn mê man.
Võ Hạ Uyên đích thân xuống bếp nấu cháo, vừa định làm mấy món khai vị thì Lê Thành Danh gọi điện thoại tới.
Đầu dây bên kia, Lê Thành Danh hỏi cô tại sao tiệm cà phê lại đóng cửa, Võ Hạ Uyên ăn ngay nói thẳng, Lê Thành Danh im lặng vài giây rồi khẽ thở dài: “Em như vậy thì làm sao có thể ly hôn với anh ta đây?”
Võ Hạ Uyên khẽ nhíu mày, cách nói chuyện của Lê Thành Danh khiển cô có chút khó chịu.
“Tại sao lại không nói gì?” Lê Thành Danh hỏi.
“Anh Thành Danh” Giọng điệu của Võ Hạ Uyên trầm xuống: ‘Ít nhất thì bây giờ tôi vẫn là vợ của Trương Tấn Phong.”
“Em chăm sóc anh ta như vậy chỉ vì mối quan hệ này sao?” Lê Thành Danh nóng lòng xác minh.
Võ Hạ Uyên vừa há hốc mồm thì điện thoại lập tức bị người khác giật mất.
Không biết Trương Tấn Phong đã xuống dưới từ bao giờ, anh mặc một bộ âu phục, lười biếng dựa vào cửa, lạnh lùng nói vào điện thoại: ‘Lê Thành Danh, cả đời này Võ Hạ Uyên đều là vợ của tôi, nghe rõ chưa?”
Hai tai Võ Hạ Uyên nóng bừng lên một cách khó hiểu.
Ánh mắt Trương Tấn Phong rất lạnh lùng, anh đưa điện thoại di động cho Võ Hạ Uyên, sau đó liếc nhìn cháo nếp cẩm trong chiếc nồi sứ trắng, sắc mặt mới trở nên dễ nhìn hơn một chút.
“Tôi đói” Trương Tấn Phong mở miệng.
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Anh chờ tôi ở phòng khách là được rồi” Nói xong lại không nhịn được dặn dò: “Nhớ bảo quản gia mang chăn tới cho anh”
Vẻ lo lắng trên mặt Trương Tấn Phong hoàn toàn biến mất, anh nhếch miệng: “Xin tuân theo mệnh lệnh của vợ yêu.”
Lần này cả mặt Võ Hạ Uyên đều đỏ bừng lên.
Có vẻ như sau đêm hôm qua, quan hệ giữa hai người đột nhiên từ cách biệt ngàn trùng trở thành gân ngay trước mắt, chủ yếu là do thái độ của Trương Tấn Phong khiển Võ Hạ Uyên nhận ra mọi chuyện không tệ như những gì cô nghĩ.
Nhưng quan hệ tốt đẹp cũng không duy trì được bao lâu.
Ba ngày sau, tình trạng của Trương Tấn Phong chuyển biến khá hơn, anh lại đi làm ở công ty như trước, Võ Hạ Uyên cũng đến tiệm cà phê, nếu không mở cửa thì chủ mặt bằng sẽ có ý kiến.
Vào buổi tối, Lê Thành Danh tới tiệm cà phê, người đàn ông này có vẻ phờ phạc đi rất nhiều, đôi mắt sáng ngời của anh ấy dường như cũng bị sương mù bao phủ.
“Anh còn tưởng rằng hôm nay cũng đóng cửa đầy” Lê Thành Danh nặn ra một nụ cười.
Võ Hạ Uyên nghe vậy thì nhìn về phía anh ấy: “Mấy ngày nay anh đều đến đây sao?”
“Rảnh rỗi không có gì làm nên đến dạo chơi thôi. Lê Thành Danh thờ ơ nói.
Nhưng anh ấy trông có vẻ rất mệt mỏi, không giống như đang rảnh rỗi không có gì làm, ngược lại trông anh ấy như bị cái gì đó giày vò. Võ Hạ Uyên có hỏi Lê Thành Danh như thế nào thì anh ấy vẫn lắc đầu, cuối cùng Lê Thành Danh nhận được một cuộc điện thoại, Võ Hạ Uyên nhạy cảm nghe được vài chữ “cổ phần lại tiếp tục giảm”, “Phong Thiên”, “Trương Tấn Phong” và những từ khác. Cô đột nhiên nghĩ đến tính tình của Trương Tấn Phong, Lê Thành Danh đã nhiều lần tìm đến cửa khiêu khích anh, chắc chắn anh sẽ không bỏ qua cho anh ấy.
Nhà họ Lê cũng được coi như một gia đình giàu có nổi tiếng ở Cần Thơ, nhưng trứng chọi đá, nếu thực sự so sánh Lê Thành Danh với Trương Tấn Phong thì một nửa cũng không sánh bằng.
Chờ Lê Thành Danh cúp điện thoại, Võ Hạ Uyên ngập ngừng thăm dò: “Trương Tấn Phong gây phiền phức cho anh sao?”
Lê Thành Danh im lặng một chút: “Là do anh không có tài bằng người ta”
“Tối về tôi sẽ nói chuyện với Trương Tấn Phong” Võ Hạ Uyên mở miệng nói: “Anh không liên quan gì đến chuyện của chúng tôi.”
Không ngờ, mặt Lê Thành Danh lập tức biến sắc, vẻ mặt vừa tức giận vừa đau lòng: “Sao lại không liên quan gì? Võ Hạ Uyên, Trương Tấn Phong làm gì anh cũng có thể đối phó được, anh không sợ.”
“Nhưng sự nghiệp của An Phú có thể tùy anh quyết định sao?” Võ Hạ Uyên hỏi.
Lê Thành Danh khó chịu nhíu mày lại: “Tất cả là tại anh, nếu anh mạnh hơn một chút thì em sẽ không…”
Võ Hạ Uyên không nhịn được ngắt lời anh ấy: “Tất cả mọi chuyện bây giờ đều là lựa chọn của †ôi, anh không cần tự trách đâu”
“Hạ Uyên.” Ánh mắt Lê Thành Danh đột nhiên tối sầm lại: “Có thể em không tin, nhưng lúc đó em đã hiến thận cho bố anh, lần đầu tiên nhìn thấy tài liệu của em thì anh đã thích em rồi.’ Nói xong sợ Võ Hạ Uyên không tin, anh ấy lo lắng nói tiếp: “Anh thích em lâu rồi.”
Không ngờ, trái tim của Võ Hạ Uyên lại không cảm thấy rung động nhiều, cô rất biết ơn tất cả những gì Lê Thành Danh đã làm cho mình, nhưng cô chỉ có thể làm bạn bè với anh ấy mà thôi.
“Cảm ơn anh” Võ Hạ Uyên nhẹ nhàng mở miệng nói: “Anh là người tốt, nhưng tôi không còn cách nào nữa”
Ánh mắt Lê Thành Danh vô cùng ảm đạm, nhưng anh lập tức vực dậy tinh thần: “Anh được phát thẻ người tốt sao? Không sao cả, anh sẽ đợi em!”
Trước khi chia tay, Võ Hạ Uyên khuyên Lê Thành Danh đừng đến đây vào khoảng thời gian này nữa, người đàn ông chỉ mơ hồ đáp lại rồi bối rối rời đi.
Buổi tối trở về, Võ Hạ Uyên suy nghĩ thật lâu mới đến gõ cửa phòng làm việc.
“Vào đi” Bệnh tình của Trương Tấn Phong vẫn chưa khỏi hẳn, giọng nói của anh hơi khàn khàn, khi thấy người tới là Võ Hạ Uyên thì ánh mắt của người đàn ông lập tức sáng lên.
“Uống một chút canh này đi.’ Võ Hạ Uyên đặt một chiếc chén nhỏ xuống trước mặt Trương Tấn Phong.
Trương Tấn Phong mỉm cười uống một hơi cạn sạch, rồi nhận xét: “Ngon lắm”
Võ Hạ Uyên hít sâu một hơi: “Tôi có thể nói với anh một chuyện không?”
Trương Tấn Phong gật đầu: “Nói đi”
“Bên Lê Thành Danh…” Võ Hạ Uyên nhìn vẻ mặt biến sắc của người đàn ông, kiên nhẫn nói: “Đừng làm khó anh ấy nữa”
“Tôi làm khó anh ta sao?” Trương Tấn Phong híp híp mắt: “Ai nói với cô là tôi làm khó anh ta?”
Anh nói xong thì cười lạnh một tiếng: “Sao? Anh ta đến chỗ cô nói vậy à? Vậy mà là đàn ông sao!”
“Tôi tình cờ nghe được thôi.” Võ Hạ Uyên giải thích cho Lê Thành Danh: “Anh ấy đã từng cứu tôi, anh ấy không có ác ý gì với tôi cả.”
“Không có ác ý?” Trương Tấn Phong đứng dậy, lẳng lặng nhìn chằm chằm Võ Hạ Uyên: “Chẳng lẽ cô không biết tâm tư của anh ta đối với mình sao?”
“Tôi từ chối rồi” Võ Hạ Uyên nói tiếp.
“Bỏ qua lời cảnh cáo của tôi, đến tìm cô hết lần này tới lần khác, tôi phải tìm người đánh gãy chân anh ta mới đúng!” Sắc mặt của Trương Tấn Phong khá lạnh lùng.
Võ Hạ Uyên cảm thấy người này nói chuyện hơi vô lý: “Tại sao anh lại hống hách như vậy? Dù sao đi nữa thì anh ấy cũng đã cứu tôi và con chúng ta.”
“Nhưng bây giờ đứa bé đã mất rồi!” Trương Tấn Phong quát lên, thật ra sau khi nói xong câu đó anh lập tức cảm thấy rất hối hận.
Quả nhiên, ánh sáng trong mắt Võ Hạ Uyên lập tức tắt ngấm, giống như đang quay lại thời điểm muốn ly hôn với Trương Tấn Phong, cô mỉa mai nói: “Đúng vậy, đứa bé mất rồi, là do ai? Lê Thành Danh đã cứu đứa bé, anh lại lấy oán trả ơn, Vũ Tuyết Mai giết đứa bé xong vẫn tiếp tục sống tốt. Trương Tấn Phong, anh luôn nói người khác không xứng, vậy anh thì sao? Anh xứng đáng làm bố sao?”
“Cô thử nói lại lần nữa xem!” Trương Tấn Phong tức giận quát lớn, vẻ mặt vô cùng đáng sợ.
Võ Hạ Uyên cố nén nỗi sợ hãi trong lòng và nhìn chằm chằm anh, và cuối cùng cô cũng nhận ra rằng mối quan hệ giữa cô và Trương Tấn Phong có thể bị xóa bỏ chỉ vì một sự hiểu lầm nhỏ.
Trương Tấn Phong gầm lên: “Ra ngoài!”
Võ Hạ Uyên không nhịn nổi nữa, cô bước nhanh đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại đã nghe thấy tiếng vỡ của chén sứ rơi xuống đất.
“Cô chủ, cô cãi nhau với cậu chủ sao?” Quản gia tình cờ đi ngang qua, liếc mắt nhìn cửa phòng làm việc, nhỏ giọng hỏi thăm Võ Hạ Uyên.
“Không có.” Võ Hạ Uyên miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Vậy thì tốt rồi, tôi còn tưởng rằng việc cậu chủ mang những đồ dùng trẻ con kia về khiến cô chủ không vui”
Võ Hạ Uyên sững sờ: “Ông nói cái gì?”