Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 312



Chương 312: Có tức hay không?

Khi Võ Hạ Uyên và những người khác quay trở lại thì bầu không khí trong hội trường có chút kỳ quái, cô không nhìn thấy Kỷ Thần Nam và Trương Tấn Phong, ở đâu mà ngược lại chỉ thấy Công chúa Elle và Kỷ Ái Gia. Hai người họ đang đứng đối mặt, đều trừng mắt nhìn nhau.

Phạm Anh Thư lớn gan, năm lấy một cô gái bên cạnh hỏi: “Người đẹp, chuyện gì xảy ra vậy?”

Người phụ nữ che môi và nói nhỏ: “Công chúa Elle vô tình làm đổ đồ uống lên váy của cô Kỷ và hai người họ đã cãi nhau.”

Phạm Anh Thư có chút thất vọng: “Cãi nhau bằng miệng thì có ích lợi gì?”

Cứ như muốn tạo cho cô ấy chút bất ngờ, trong giây tiếp theo, Elle đột nhiên ra vẻ hung dữ, tát vào mặt Kỷ Ái Gia một cái. Phạm Anh Thư hít sâu một hơi, giây phút thú vị đã đến!

‘Võ Hạ Uyên quay đầu lại, phát hiện Phạm Anh Thư đã lôi hai cái ghế đẩu đi đến: “Chị làm gì vậy?”

“Ngồi xuống xem. Ngồi xuống xem-‘ Phạm Anh Thư nói nhỏ: “Đứng mệt rỉ “Tôi nghe nói mẹ cô chỉ là bảo mẫu của nhà họ Kỷ. Cô còn không biết cha cô là ai đúng không?” Elle khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu ngạo nhưng bởi vì cô ấy xinh đẹp nên biểu cảm cũng trở nên dễ thương mấy phần.

Kỷ Ái Gia vốn dĩ đang ôm mặt thì bỏ tay xuống ngẩng đầu lên khi nghe thấy những lời này: “Đúng vậy, thì sao nào?”

“Không sao, chỉ là nhắc nhở cô một chút.

Không phải cô lớn lên ở nhà họ Kỷ thì cô là thiên kim tiểu thư nhà họ Kỷ. Làm người thì phải nên hiểu rõ địa vị của bản thân, Kỷ Thần Nam muốn cưới vợ thì đầu tiên người đó phải có gia thế khổng lồ, cô có sao? Cô có thế giúp đỡ gì cho anh ấy?

Kỷ Ái Gia đột nhiên đỏ bừng mắt khi bị Elle chọc vào chỗ đau.

Võ Hạ Uyên thầm lắc đầu, tố chất tâm lý không tốt, nếu người phụ nữ khác nói những điều này trước mặt cô thì cô chỉ đáp lại: “Nhưng mà anh ấy yêu tôi.”

Cho dù người đó có tiền có quyền thế nào? Có tức hay không?

“Vậy tôi cũng nói cho công chúa biết” Kỷ Ái Gia hừ lạnh: “Cho dù Thần Nam không thích tôi thì anh ấy cũng không bao giờ để mắt đến côi Cô là đồ ngang ngược và tự cao tự đại!”

Phạm Anh Thư ngồi thẳng dậy, lúc này thật sự đã đến lúc đánh nhau rồi.

Nhưng cái tát của Elle lần này không kịp hạ xuống thì Kỷ Ái Gia đã đỡ lấy và hất mạnh.

Elle xấu hổ ngã về phía sau, sau đó cô ấn xuống một vật phía trong cố tay, chỉ trong vài giây đã có những vệ sĩ áo đen xông vào.

“Cô dám đánh tôi!” Elle chỉ vào Kỷ Ái Gia và hét lên.

Kỷ Ái Gia tái mặt vì sợ hãi, nhưng vẫn đứng thẳng với mái tóc đỏ rực như lửa “Đang ồn ào chuyện gì vậy?” Giọng cười từ tính lộ ra vẻ lạnh lùng khó giải thích.

Elle đột nhiên im lặng, được người phục vụ đỡ đứng vững vàng nói: “Thần Nam, con gái của bảo mẫu nhà anh thật là hung dữ.”

“Là cô ấy cố tình làm đổ rượu lên người em trước mà!” Kỷ Ái Gia cũng không chịu thua thiệt.

Võ Hạ Uyên chống cãm xem kịch, ai biết vừa ngẩng đầu đã đụng phải ánh mắt cười toe toét của Trương Tấn Phong. Sau đó cô mới nhận ra rằng mọi người đều nhìn về phía bên này, kể cả Elle và Kỷ Ái Gia.

Phạm Anh Thư sớm đã trốn vào trong đám người rồi, Võ Hạ Uyên xấu hổ đứng dậy, cười cười: “Có gì đâu, chân tôi hơi đau.”

Ý đồ xem náo nhiệt đã quá rõ ràng, lại thêm khuôn mặt xinh đẹp một cách hoàn mỹ của Võ Hạ Uyên khiến cho Elle bất mãn cùng ghen tị, tức giận hỏi: “Cô là ai?”

Kỷ Thần Nam bình tĩnh nói: “Công chúa vẫn nên khách sáo một chút.”

Trương Tấn Phong đi về phía Võ Hạ Uyên, anh và Kỷ Thuần dường như là hai thái cực, một bên giống như gió xuân, một bên giống như khiến cho người khác rơi xuống vực sâu, nhưng cả hai đều sở hữu sức hấp dẫn tàn khốc.

Trương Tấn Phong đứng ở trước mặt Võ Hạ Uyên cười mà như không: “Đau chân à?”

Võ Hạ Uyên bị anh làm cho có chút ngượng ngùng: “Ừm…Em đi giày cao gót hơi lâu”

Trương Tấn Phong nghe vậy thì liền ôm Võ Hạ Uyên, Kỷ Thần Nam nén cảm xúc sang một bên: “Phòng cho khách ở lâu ba”

Trương Tấn Phong: “Cảm ơn”

Elle lẩm bấm: “Thì ra cô ấy là bà Hoa” Nói như vậy, không thể che giấu được sự ghen tị trong mắt cô ta, anh Trương thật sự rất tốt với vợ mình.

Lê Đình Cảnh đứng phía sau Kỷ Thần Nam, vẫn độc miệng như trước: “Anh Kỷ có thể ngồi hưởng phúc của thiên hạ, còn ghen tị với người khác.”

Kỷ Thần Nam hơi liếc anh ta: “Ồ? Loại hưởng phúc này anh Lê có muốn hay không?”

Lê Đình Cảnh: “Không, nó làm tổn thương cơ thế”

Kỷ Thần Nam: “…”

Kỷ Thần Nam không nói gì, nhưng khi bị anh ta nhìn như vậy khiến cho Elle và Kỷ Ái Gia không dám làm ầm ï nữa.

“Không hổ là vợ anh, em còn mang ghế đẩu ngồi xem kịch nữa” Vào phòng khách, anh gắt gao đặt Võ Hạ Uyên xuống giường, cởi giày, xoa bóp cổ chân cho cô.

Thật ra Võ Hạ Uyên không đau lắm, nhưng cô cảm thấy rất thoải mái khi được chồng mình chăm sóc.: “Ghế là do Phạm Anh Thư mang đến đó”

“Trông đẹp không?” Trương Tấn Phong cười hỏi.

Võ Hạ Uyên nghiêm túc nghĩ một chút rồi mở miệng nói: “Tạm được, chỉ là một chút rắc rối nhỏ, khi nào thì chúng ta trở về?”

“Sau khi thỏa thuận với Kỷ Thần Nam”

Trương Tấn Phong đứng dậy, đồng tử đột nhiên co lại nhìn điện thoại trên bàn đầu giường.

Võ Hạ Uyên nhìn theo ánh mắt của anh thì phát hiện một tia sáng nhẹ được che giấu rất kỹ Máy nghe trộm?

Bọn họ quyết định đến phòng khách trong nhất thời nên Kỷ Thần Nam không thể cho người lắp đặt thứ này chỉ trong vài phút, khả năng duy nhất là những thứ này luôn ở trong phòng khách.

Vậy mong muốn kiểm soát của Kỷ Thần Nam mạnh đến mức nào?

Trương Tấn Phong nheo mắt một cách nguy hiểm, muốn nghe đúng không? Anh quay đầu nâng cẫm Võ Hạ Uyên lên rồi hôn.

“Ưm ..” Võ Hạ Uyên giấy dụa tượng trưng hai lần, rất nhanh đã hiểu được ý định của Trương Tấn Phong, người đàn ông này … với đôi lông mày nhếch, cô rất tình nguyện hợp tác.

Tiếng nước bọt và tiếng kêu rên kì quái khiến cho người khác nghe mà tưởng tượng đỏ mặt Kỷ Thuần Nam ném đi tai nghe, cả khuôn mặt khuất trong bóng tối không thể phân biệt được biểu cảm.

Đến chiều, cả nhóm rời khỏi nhà họ Kỷ.

Theo như những gì mà Trương Tấn Phong đã nói với Kỷ Thần Nam thì Kỷ Thần Nam †ìm được người thủ lĩnh của đám thổ dân kia, rồi giao cho Trương tấn Phong thì đối lại Trương Tấn Phong sẽ ngừng tác động đến kinh tế của nước Nga.

“Làm sớm như vậy không tốt sao?” Ngồi vào trong xe, tiếng gõ bàn phím của Lê Đình Cảnh vang lên: “Từ chối thế lực của tôi và anh tiến vào nước Nga nhưng kết quả vẫn để chúng ta nắm được sơ hở”

Trương Tấn Phong dựa vào trên ghế xe, nhằm mắt dưỡng thần: “Kỷ Thần Nam tính toán rất kỹ lưỡng, nếu không sẽ không buông tha. Chúng ta thật sự không làm gì được hắn trong lúc nhất thời đâu”

“Vân là Tổng giám đốc Phong hào phóng”

Lê Đình Cảnh đóng máy tính: “Thật sự khiến tôi nghĩ rằng tiền của anh là do gió thổi đến đó”

Trương Tấn Phong nhướng mi: ‘Khóc than cái gì?”

Lê Đình Cảnh nói ngắn gọn: “Đợt đầu tư tiếp theo, hấy để tôi tham gia”

Võ Hạ Uyên: “…Hai người, giữ ý một chút đi”

Tối mấy ngày trước, Võ Hạ Uyên ngủ với Phạm Anh Thư, Trương Tấn Phong đã tràn đây cảm xúc tiêu cực. Đêm nay anh đã bắt người phụ nữ trở về phòng của họ. Nhìn dáng vẻ của Trương Tấn Phong, Phạm Anh Thư nuốt nước bọt, cảm thấy việc thăm dò nhà họ Kỷ vào buổi tối chỉ có thể đợi ngày khác.

Cũng do trời phật nế tình và chỉ trong vài ngày, Kỷ Thần Nam đã chuẩn bị đưa Công chúa Elle trở lại Anh Quốc và có một đêm anh ta không ở Nga.

Vào ban đêm, ngay khi chuông đồng hồ điểm không giờ vang lên, Võ Hạ Uyên đột nhiên mở mắt ra, bên cạnh là Trương Tấn Phong đã ngủ say.