Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 323



Chương 323: Nếu lần đầu gặp mặt sớm hơn.

Để đối phó với tình trạng của Hoàng Khánh Minh, Võ Hạ Uyên đã thức cả đêm, ngày hôm sau liền cảm thấy cả người cứng đờ. Từ trong tủ lấy ra một đoạn hương, thắp lên rồi dựa vào ghế sô pha, nửa giờ sau thì tỉnh thần cũng trở nên sảng khoái.

Trong phòng đóng kín, lúc cô mở rèm cửa liền ngạc nhiên.

Cô lấy điện thoại ra xem, đã tám giờ sáng rồi đúng không? Tại sao trời lại tối như vậy?

€ó người gõ nhẹ vào cửa phòng, sau đó nhẹ nhàng đẩy ra: “Cô Võ, cô tỉnh chưa?”

“Tỉnh rồi”

‘Võ Hạ Uyên quay đầu lại: “Vào đi”

Người giúp việc đẩy xe tiến vào, đồ ăn sáng đã được bày sẵn.

Võ Hạ Uyên hỏi cô ta: “Tại sao trời lại tối như vậy?”

“Hôm nay có nhật thực toàn phần”

Cô gái giúp việc giải thích: “Ở đất nước của chúng tôi, 300 năm mới xảy ra một lần.

Năm nay vừa tròn một chu kỳ”.

Võ Hạ Uyên gật đầu: “Hóa ra là như vậy”

Tống Nhiên đã đi ra ngoài, anh ta không yên tâm về đám người Khương Minh, ngày nào cũng tới kiểm tra. Đương nhiên cô biết anh ta đã thích cô gái từng băng bó vết thương cho mình vào ngày đó, cô gái ấy mới chỉ mười chín tuổi, vẫn tính là trẻ vị thành niên.

“Tình huống của cậu chủ nhà cô thế nào?”

‘Võ Hạ Uyên hỏi.

Vẻ mặt của người giúp việc trở nên ảm đạm: “Không được tốt lắm, tôi nghe dì nói, ngay cả bữa sáng cũng không ăn.”

Võ Hạ Uyên vội vàng đi rửa mặt, liền tìm Hoàng Khánh Minh. Cô đi dọc theo hành lang, có thể cảm nhận được đèn trong biệt thự hôm nay rất sáng, như ánh sáng ban ngày.

Hoàng Khánh Minh vẫn đang dựa vào đầu giường, trên người phủ một lớp chăn dày, giống như bây giờ là mùa đông.

“Tại sao không ăn?” Võ Hạ Uyên nhẹ giọng hỏi.

Hoàng Khánh Minh nghe xong thì từ từ mở mắt ra, trong mắt đầy vẻ mệt mỏi, chán nản.

“Cả đêm không ngủ à?”

“ừ Anh ta trả lời: “Thỉnh thoảng sẽ như vậy, tôi cũng quen rồi Võ Hạ Uyên chờ vài giây: “Anh muốn ăn cái gì?”

Ánh mắt Hoàng Minh Khánh sáng lên: “Ăn gì cũng được”

Võ Hạ Uyên vốn tưởng rằng anh ta sẽ rất kén chọn, không ngờ lại dễ dàng như vậy, nghĩ xong cô liền xoay người vào phòng bếp.

‘Võ Hạ Uyên cảm thấy tài nghệ nấu nướng của cô sẽ cải thiện nhờ những người này.

Nấu một ít cháo và hai món ăn kèm dễ ăn, Võ Hạ Uyên bưng lên. Hoàng Khánh Minh cầm chiếc đũa nhìn chằm chằm hồi lâu, có vẻ anh †a không muốn ăn nhưng vì không muốn cô khó xử nên liền nếm thử, cũng ăn hơn phân nửa.

“Anh để dành cho chim ăn à?” Cô nhìn thức ăn vẫn còn một ít trong bát.

“Đúng vậy” Một người giúp việc đứng phía sau lưng cô nói.

“Mang những cái này xuống đi” Hoàng Khánh Minh ra hiệu cho người giúp việc mang những thứ này ra ngoài, căn phòng nhanh chóng yên tĩnh trở lại “Anh cứ năm như vậy là không được”

Võ Hạ Uyên mở miệng: “Hương mà hôm qua tôi đốt không phải giúp anh giải độc, mà là để xem thử anh có trúng độc hay không. Tôi chưa từng nghĩ muốn…”

Cô dừng lại nhìn Hoàng Khánh Minh rồi nói tiếp: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng người đó lại ra tay tàn nhẫn như vậy”

Mái tóc dài của anh ta được buộc lên bằng một đoạn tấm vải lụa đen tuyền, rũ xuống trước ngực. Nếu đổi thành người khác.

khẳng định sẽ khiến người ta cảm thấy nữ tính, nhưng Hoàng Khánh Minh lại không giống như vậy. Anh ta mang theo vài phần mộc mạc, đẹp đẽ.

“Cô cứ nhìn tôi chảm chäm như vậy”

Hoàng Khánh Minh quay đầu nhìn về phía ‘Võ Hạ Uyên, ánh mắt lộ rõ ý cười: “Chẳng lẽ cô yêu tôi rồi sao?”

Cô sửng sốt một chút, sau đó mới bật cười: “Tỉnh lại đi!”

Đáy mắt Hoàng Khánh Minh xẹt qua một tia thất vọng khiến Võ Hạ Uyên cảm thấy khó hiểu. Người đàn ông thấp giọng nói: “Cô và Trương Tấn Phong chính là vừa gặp đã yêu à?”

“Sao tôi lại không biết anh còn thích xem phim truyền hình thần tượng?”

Võ Hạ Uyên cười khẽ: “Nghe tôi nói này, xem nhiều cái đấy không tốt cho sự phát triển của não bộ đâu”

Hoàng Khánh Mini “Tôi và anh ấy lúc đầu chính là kẻ thù không đội trời chung, như nước với lửa”

Võ Hạ Uyên nói xong, thấy Hoàng Khánh Minh nhướng mày tỏ vẻ không tin: “Ban đầu tôi không phải cô chủ nhà họ Võ, mà là một đứa trẻ mồ côi. Bạn trai cũ của tôi là cháu trai của Trương Tấn Phong, sau đó tôi tới dự hôn lễ của anh ấy thì ma xui quỷ khiến thế nào lại ngủ với Trương Tấn Phong. Sau đó anh ấy liền cảm thấy tôi là một người phụ nữ có tâm địa nguy hiểm thì làm sao chúng tôi có thể vừa gặp đã yêu được”

Hoàng Khánh Minh nghe xong tinh thần tỉnh táo: “Vậy mà cô còn ở cùng với anh ta?”

“Đã xảy ra rất nhiều chuyện”

‘Võ Hạ Uyên thản nhiên nói: “Nhưng mà anh ấy đối xử rất tốt với tôi, đủ để xoa dịu những vết thương ất Hoàng Khánh Minh trầm mặc một lúc: “Khi còn là trẻ mồ côi, cô ở trong cô nhỉ viện đúng không?”

“Ừ” Võ Hạ Uyên gật đầu.

Ai ngờ giây tiếp theo Hoàng Khánh Minh liền nói tiếp: “Cô nhi viện Ánh Dương ở Cần Thơ à?”

‘Võ Hạ Uyên cả kinh, cô vừa vào vài năm cô nhi viện đã được đổi tên, làm sao mà Hoàng Khánh Minh biết được?

“không cần ngạc nhiên như vậy: Hoàng Khánh Minh bình tĩnh nói: “Dựa vào thân phận của Trương Tấn Phong, tôi đương nhiên sẽ điều tra tất cả các mối quan hệ của anh ta”

Giải thích như vậy cũng hợp lý nhưng Võ Hạ Uyên cảm thấy có gì đó không đúng.

Hoàng Khánh Minh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa liền bước xuống giường: “Tôi nghe lời cô, ra ngoài đi dạo”

Hoàng Khánh Minh mặc một chiếc áo khoác dày ở phía ngoài, khiến Võ Hạ Uyên nhìn thấy thôi cũng đã cảm thấy nóng nực.

Mấy ngày trước hai người họ vẫn còn đối chọi gay gắt vậy mà hôm nay lại cùng nhau tán gầu. Nhưng vừa mới ra khỏi phòng, định đi ra phòng khách, vừa bước chân tới cầu thang thì đèn trong biệt thự đột nhiên tắt hết.

Trước mắt là một mảng tối đen.

Trong khoảng khắc im lặng ngắn ngủi, Võ Hạ Uyên nghe rõ tiếng thở dốc ở bên cạnh.

Trong giây tiếp theo, vạt áo trong tay lập tức bị tuột đi. Trái tim Võ Hạ Uyên lập tức nhảy dựng, cô vươn tay nắm lấy cánh tay Hoàng Khánh Minh kéo lại. Người đàn ông này đúng là sắp ngã xuống.

Hoàng Khánh Minh dường như không còn sức lực, ngã nhào về phía cô, sau đó hai người cùng nhau ngồi xuống đất.

“Anh không muốn sống nữa à?” Võ Hạ Uyên mắng Hoàng Khánh Minh không đáp lại, thay vào đó lại sợ hãi tiến gần đến chỗ Võ Hạ Uyên, hô hấp cũng theo đó mà trở nên nặng nề hơn.

Võ Hạ Uyên đột nhiên nhớ ra rằng Hoàng Khánh Minh sợ bóng tối!

Không chỉ vậy, tư thế vừa rồi Hoàng Khánh Minh ngã xuống rò ràng là đã mất đi ý thức, quên mất phía trước có cầu thang.

Trong đầu nảy ra một ý nghĩ: thần kinh nhất thời mất đi tỉnh táo, Hoáng Khánh Minh không thể nhìn thấy, kèm theo đó chính là phòng tuyến tâm lý của anh ta cũng trở nên sụp đổ “Đừng sợ”

‘Võ Hạ Uyên đè vai người đàn ông, ghé lại gần tai anh ta nói: “Nhảm mắi lại, đừng nghĩ gì hết, xung quanh chúng ta có rất nhiều người.”

“Không có ai cả”

Đây là lần đầu tiên Võ Hạ Uyên thấy giọng nói của Hoàng Khánh Minh sợ tới mức như vậy: “Tất cả đều là nhện.”

Võ Hạ Uyên hỏi lại: “Anh nói cái gì?”

“Có nhện, rết và cả sâu nữa”

Nghe những gì Hoàng Khánh Minh nói, cánh tay Võ Hạ Uyên nhanh chóng nổi da gà.

Cô lập tức hiểu ra. Khi còn nhỏ Hoàng Khánh Minh đã từng bị nhốt trong một căn phòng nhỏ, không chỉ đối mặc với không gian tối đen mà còn những thứ khác nữa.

“Cô có cảm nhận được không? Chúng nó đang bò trên bàn tay của tôi”

Võ Hạ Uyên bất chấp không nghĩ ni trực tiếp sờ soạng tay Hoàng Khánh Minh: “Con bọ ở đâu? Đừng tự dọa mình, đây là tay của tôi”

Lòng bàn tay mềm mại, ấm áp lập tức xua ta sự sợ hãi. Bóng ma lập tức rút đi hơn nửa Hoàng Khánh Minh hơi khôi phục thần trí, anh †a mơ hồ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng rất đặc biệt và cũng rất dễ chịu, là mùi hương trên người Võ Hạ Uyên.

Sao Trương Tấn Phong lại may mắn như vậy?

Trong thâm tâm Hoàng Khánh Minh nghĩ nếu anh ta gặp Võ Hạ Uyên trước, nếu là anh ta… Trong bóng tối người đàn ông khẽ nhếch môi, anh ta nhất định phải có được cô.