Ngày hôm sau, Võ Hạ Uyên vẫn mở tiệm như thường lệ thì Huỳnh Tố Vân tìm đến.
Khi gặp Huỳnh Tố Vân, Võ Hạ Uyên đã không còn cái cảm giác giống như thấy bọ cạp như trước kia nữa.
Lúc đó, Võ Hạ Uyên đang chuẩn bị đóng cửa. Huỳnh Tố Vân mới cầm bình rượu Âu Mỹ tới, hất nhẹ căm về phía Võ Hạ Uyên: “Có thể uống ở đây không?”
Võ Hạ Uyên gật đầu: “Có thể”
Huỳnh Tố Vân cũng không khách sáo, tự mình tới quầy bar cầm một ly rượu, sau đó ngồi trong góc bắt đầu uống ừng ực. Võ Hạ Uyên liếc mắt nhìn tên chai rượu, rồi tốt bụng nhắc nhở: “Cô uống vậy dễ say lảm đấy”
“Uống không?” Huỳnh Tố Vân giơ nhẹ chiếc ly về phía Võ Hạ Uyên: “Mùi vị tạm được”
Võ Hạ Uyên vốn chỉ muốn nhấp bừa hai ngụm, tiện thể nghe xem những uất ức tích tụ trong lòng Huỳnh Tố Vân. Ai ngờ uống rồi lại uống, bản thân cũng lâng lâng luôn.
“Lúc cô còn ở bên Trương Thiên Định, có phải ngọt ngào lắm không?” Huỳnh Tố Vân chống cẵm hỏi.
Võ Hạ Uyên cẩn thận nhớ lại, cô khẽ lắc đầu: “Không đâu”
“Gạt người!”
“Thật sự không mà.” Võ Hạ Uyên cười khổ: “Tính tình của Trương Thiên Định không phải cô không biết, chơi đây chơi đó. Tôi biết quen anh ấy sẽ không được bao lâu, nhưng mà không ngờ rằng hai tháng đã xong rồi”
Võ Hạ Uyên chỉ Huỳnh Tố Vân: “Bởi vì hai người đính hôn.”
Huỳnh Tố Vân cười khoái trá, nhưng rồi rất mau nụ cười ấy lại thấm đảm niêm chua xót: “Có gì hữu dụng đâu? Lòng anh ấy đâu có tôi.”
“Chuyện kết hôn tính thế nào?” Võ Hạ Uyên hỏi.
“Người nhà tôi với ông Phúc đều không đồng ý hủy bỏ hôn ước, mệt mỏi lắm” Huỳnh Tố Vân nhìn Võ Hạ Uyên: “Cô thì sao? Ởbên Trương Tấn Phong có hạnh phúc không?”
Hạnh phúc không? Võ Hạ Uyên cũng tự hỏi mình. Hồi mới đầu, không thể chối cãi là cô thấy luống cuống và lo sợ, không ít lần Trương Tấn Phong làm chuyện như đâm dao.
vào tim cô vì người ngoài, sau đó con cũng mất luôn… Nghĩ đến con, Võ Hạ Uyên uống thêm một ngụm rượu lớn. Cô vốn tưởng rằng không có đứa con liên kết thì cô có thể cắt đứt sạch sẽ với nhà họ Trương, song ai biết được Trương Tấn Phong uống lộn thuốc gì, lại bắt đầu đối xử tốt với cô.
Chỉ có thể nói là biết ơn, cảm động, nhưng vẫn còn xa lắm mới tới hạnh phúc.
Dường như Huỳnh Tố Vân hiểu được điều gì đó, cô ta cụng ly với Võ Hạ Uyên: “Đều là người lưu lạc chân trời với nhau, cụng ly!”
Hai người kiên quyết uống cạn một chai rượu Âu Mỹ!
Trương Tấn Phong gọi điện cho Võ Hạ Uyên mà chẳng có ai bắt máy, thế nên vốn đã sắp về tới nhà, anh lại bảo tài xế quay xe đến tiệm cà phê. Đèn trong tiệm vẫn sáng, Võ Hạ Uyên chắc vẫn còn ở đây. Song khi đẩy cửa vào nhìn, Trương Tấn Phong thoáng chốc sững sờ.
Hai người phụ nữ đang uống rượu với nhau dưới gầm bàn.
Trương Tấn Phong trầm mặt đỡ Võ Hạ Uyên dậy, rồi liếc nhìn Huỳnh Tố Vân đang quỳ một chân xuống đất. Anh gọi cho Trương “Thiên Định một cú điện thoại, sau đó dặn Phùng Bảo Đạt chờ ở đây, đợi Trương Thiên Định đón Huỳnh Tố Vân rồi đóng cửa tiệm lại.
Võ Hạ Uyên uống say, nhưng ý thức vẫn còn. Cô biết người đang ôm mình là Trương Tấn Phong, thế là chút ít tình cảm kiềm chế đã lâu bắt đầu dâng trào dưới tác dụng của cồn.
“Võ Hạ Uyên” Trương Tấn Phong cẩn thận đặt người con gái ấy lên giường. Anh nhìn vào đôi con ngươi như ngập trong nước mà nhịp tim chậm rãi tăng lên.
‘Võ Hạ Uyên lại vùi đầu vào trong chăn.
Cô “hừ” một tiếng, hành động y hệt đứa trẻ giận dỗi. Trương Tấn Phong như thấy được của quý, anh thích Võ Hạ Uyên thế này, có máu thịt có sức sống. Anh khẽ đẩy cánh tay của người con gái ấy xuống: “Làm sao?”
Võ Hạ Uyên vẫn không nói chuyện. Mãi cho đến khi Trương Tấn Phong tưởng cô đã ngủ rồi, người con gái ấy bỗng nhiên giữ anh lại, cô đưa tay lần mò trong chăn, sau đó nhẹ nhàng ấn lên bụng dưới.
Trương Tấn Phong hơi sững sờ, anh biết Võ Hạ Uyên có ý gì.
“Đau lắm hả?” Trương Tấn Phong hỏi Võ Hạ Uyên lộ ra đôi mắt chớp nhẹ: “Tại sao anh không bảo vệ tốt cho con?”
Những lời này luôn bị đè nén trong lòng Võ Hạ Uyên. Trương Tấn Phong mạnh mẽ, toàn năng như thế tại sao không thể bảo vệ được một đứa trẻ? Suy nghĩ này gần như đã thành hình, sự tủi thân trong lòng đã mở rộng gấp mười gấp trăm và nỗi chua xót dường như cũng nhuốm đầy trái tim cô rồi: “Lúc ấy, bác sĩ nói với em là không đến hai tháng nữa, em có thể cảm nhận được thai động.”
Trái tìm Trương Tấn Phong run rẩy, anh cầm chặt tay Võ Hạ Uyên: “Xin lỗi…”
Khóe mắt Võ Hạ Uyên chảy lệ: “Anh có thật sự từng mong đợi đứa con này không?”
Trương Tấn Phong cúi người hôn lên nước mắt của cô. Anh trịnh trọng nói: “Từng mong đợi, rất mong đợi”
Võ Hạ Uyên bỗng nhìn về phía Trương Tấn Phong, một lát sau nước mắt tuôn ra ào ạt: “Vậy sao anh còn làm tổn thương con như thế…”
Trương Tấn Phong ôm Võ Hạ Uyên vào lòng, mặc cho người phụ nữ ấy giấy dụa. Sau đó, cô yên tĩnh dần, cuối cùng đau đớn khóc thành tiếng.
Trương Tấn Phong cảm thấy cối lòng như sắp tan nát. Anh tự phụ, tung hoành gần nửa đời, cho tới bây giờ chưa từng ngờ rằng có lúc bản thân lại thất bại, bất lực như vậy: “Khóc đi” Anh hôn lên mái tóc của cô.
Trương Tấn Phong có cảm giác, qua tối hôm nay, nỗi ám ảnh mờ nhạt về đứa bé ở trong lòng Võ Hạ Uyên sẽ hoàn toàn tan biến Chờ Võ Hạ Uyên khóc mệt, hai người ôm nhau ngủ.
Cuộc sống trở lại bình thường, đến cả mọi người trong biệt thự cũng cảm thấy cậu chủ và cô chủ… không còn giống trước kia.
Mặc dù vẫn sinh hoạt như vậy, nhưng ánh mắt hai người nhìn nhau đã thay đổi ít nhiều.
“Anh có buổi họp sáng nên đi trước nhé”
Trương Tấn Phong ăn được một nửa thì đứng dậy. Võ Hạ Uyên vội cầm chai sữa đưa cho anh: “Uống trên đường đi”
Trương Tấn Phong nhận lấy, cười tửm tỉm, thử ước chừng trọng lượng của vật trong tay: “Được, nghe lời vợ.”
Phùng Bảo Đạt ôm tài liệu, đứng ở cửa với gương mặt không hề đổi sắc. Thôi đi, anh ấy còn chưa ăn sáng luôn đây, nhưng mà chưa ăn sáng không có nghĩa là muốn ăn cẩu lương đâu nhé!
Vừa ra khỏi nhà, sắc mặt Trương Tấn Phong đã lạnh hẳn xuống. Anh lộ ra vẻ uy nghiêm và xa lánh: “Điều tra chuyện đó đến đâu rồi?”
“Hàng chuyển phát nhanh giấu tên được gửi từ mấy địa điểm đến tiệm cà phê. Mặc dù ngày nào địa điểm chuyển đi cũng thay đổi, nhưng vì phải mất nửa tháng mới đến nơi nên cũng khó có dấu vết để lần theo.
Phùng Bảo Đạt dừng lại một chút rồi n‹ liên quan đến Trương Tấn Tài”
Trương Tấn Phong cau mày: “Tiếp tục điều tra. Tôi biết rõ Trương Tấn Tài thế nào mà. Điều tra xem sau lưng cậu ta là ai”
“Vâng, tổng giám đốc”
Vừa mới tới công ty, Trương Tấn Phong không ngờ lại nhìn thấy một vị Phật đang đứng ở cửa.
“Có chuyện gì không?” Trương Tấn Phong nhìn đứa cháu luôn khiến người ta bất an này của mình.
Trương Thiên Định nghiêng người dựa trên cánh cửa, cười một cách rất lưu manh với Trương Tấn Phong. Phùng Bảo Đạt thấy vậy bèn xoay người rời đi. Thế là bỗng chốc, chỉ còn lại hai chú cháu ở trên hành lang.
“Chú à” Mặc dù Trương Thiên Định đang cười, nhưng ánh mắt rất nghiêm túc: “Chúng ta thương lượng chuyện này đi.”
“Cậu nói đi” Gương mặt Trương Tấn Phong lành lạnh.
“Tôi có thể không cần mọi thứ bố để lại”
Gần như anh ta vừa dứt lời, sắc mặt Trương Tấn Phong đã lạnh hẳn đi: “Cậu biết mình đang nói gì không?”
“Nhưng mà tôi muốn Võ Hạ Uyên”
Trương Thiên Định hạ giọng.
Trương Tấn Phong buông lỏng hai nằm tay vừa siết chặt ra, cuối cùng anh bình tĩnh nói: “Cậu dựa vào cái gì mà cảm thấy những gì bố cậu để lại có thể so sánh với Võ Hạ Uyên?”
Dây cung được gọi là “lý trí” trong đầu Trương Thiên Định bỗng chốc nổ tung! Anh ta chợt tiến lên kéo cà vạt của Trương Tấn Phong, rồi cắn răng nghiến lợi nói: “Không phải chú không thích cô ấy sao? Không phải chú chán ghét cô ấy lắm à? Sao hả, Trương Tấn Phong luôn vô tình vô cảm lại rung động với một trẻ mồ côi rồi sao?”
Trương Tấn Phong cong môi: “Vẫn dễ kích động như thế nhỉ” Anh rút cà vạt trong tay Trương Thiên Định về, rồi sửa sang lại vạt áo đôi chút: “Cậu biết rõ câu trả lời mà.”
Trương Thiên Định bỗng nhiên mất sức.
Một lát sau, anh ta ảm đạm ngẩng đầu lên, hận thù trôi lơ lửng nơi đáy mắt: “Trương Tấn Phong, cái gì chú cũng thích cướp của tôi, sau này đừng trách tại sao tôi không khách sáo!”
Trương Tấn Phong nhìn bóng lưng Trương Thiên Định mà chẳng nói nửa lời, cuối cùng anh cũng đợi được đến ngày này.
Khi con báo thích ngủ gà ngủ gật lộ ra móng vuốt sắc bén, nó mới có thể điêu khắc vài đường theo như dự tính đầu tiên.