Chương 474
Tô Nguyệt Đình từng bước theo sát Võ Hạ Uyên đồng thời lúc đó nói hết với Trần Quốc Bảo. Sau đó Tô Nguyệt Đình từ chối lời đề nghị của Võ Hạ Uyên giải thích rõ ràng với Trần Quốc Bảo, cái gì nên nói thì nói.
Người đàn ông không tin, tới bây giờ vẫn vậy, chứ đừng nói hiện tại trong lòng Tô Nguyệt Đình chỉ quan tâm đến đứa bé trên người, thật sự không còn sức lực quan tâm đến chuyện khác.
“Ngày kia tới bệnh viện ở thuận tiện hơn” Võ Hạ Uyên nói tiếp.
Trần Quốc Bảo dường như sững sờ: “Vậy cũng tốt.”
Dưới cái nhìn chăm chú nghiêm khắc của Võ Hạ Uyên, Trần Quốc Bảo vẫn không đi.
Không bao lâu sau Trương Tấn Phong trở về, nhìn thấy hai người ngồi ở hai sô pha, nhìn lại Trân Quốc Bảo rõ ràng đang thấp thỏm không yên, trong lòng biết người này cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
“Buổi tối ăn cái gì?” Trương Tấn Phong giống như vô tình hỏi.
“Thực đơn giống ngày hôm qua, thêm một phần canh bồ câu” Võ Hạ Uyên nói tiếp.
“Được” Trương Tấn Phong nói xong tiến lên vươn tay về phía Võ Hạ Uyên.
Cô rất tự nhiên đứng dậy đi đến trước mặt anh, Trương Tấn Phong ôm lấy Võ Hạ Uyên, như không nhìn thấy hai người khác ở đó, thấp giọng hỏi: “Đứa nhỏ có làm phiền em không?”
“Không” Võ Hạ Uyên lắc đầu, đưa cho Trương Tấn Phong một ánh mắt.
Người đàn ông khẽ lắc đầu, ý bảo yên tâm không cần nôn nóng.
Đồ ăn dọn lên bàn, Trương Đức Minh hít hương thơm. Tô Nguyệt Đình cho cậu bé cảm giác rất thoải mái, cho nên cậu bé thích người dì này thường xuyên đến nhà làm khách: “Dì Tô, canh bồ câu rất ngon, dì phải uống nhiều một chứ!
Càng nhìn Trương Đức Minh, Tô Nguyệt Đình càng vui vẻ, cô ấy gật đầu: “Được”
Trần Quốc Bảo càng nhìn chằm chằm Tô Nguyệt Đình, trong lòng càng bị dày vò.
Trương Tấn Phong rất thích xem bộ dạng lông mày Trần Quốc Bảo giật giật.
Câu nói kia nói như thế nào nhỉ?
“Vợ nhất thời thích ngược đãi, theo đuổi vợ đến mức nhảy vào lò thiêu”. Sau vài ngày quan sát, Trương Tấn Phong không biết là với tâm tư bản tính của Tô Nguyệt Đình có thể bị anh ta lừa mang đi không?
Lần thứ N được ánh mắt xin giúp đỡ của Trần Quốc Bảo, thậm chí mang theo một chút cầu xin. Trương Tấn Phong có chút mềm lòng, anh cầm lấy khăn tay lau miệng, nhẹ giọng hỏi: “Anh nhớ rõ đã định ở bệnh viện hàng đầu tỉnh đúng không?”
“Đúng vậy”
Võ Hạ Uyên rất nhanh hiểu ý: “Tâng gác rất cao không an toàn, định ở tầng hai, vừa lúc cũng có thể hoạt động một chút. Con số cũng may mắn, 206”
Tô Nguyệt Đình có chút hoang mang, con số này may mắn sao?
Trân Quốc Bảo Cảm ơn lòng tốt của anh trai và chị dâu.
Trương Tấn Phong trừng mắt nhìn Trần Quốc Bảo một cái, ý tứ rất rõ ràng: “Nếu còn gây sức ép phá hỏng chuyện, trực tiếp giết chết”
Cơm nước xong cuối cùng Trân Quốc Bảo không tìm thấy lý do ở lại, anh ta chậm rãi đi tới hướng cửa, Lúc đi đến cửa thật sự không nhịn được nữa liền quay đầu lại nói với Tô Nguyệt Đình: “Cô chăm sóc tốt cho đứa bé.”
Cũng giống như chăm sóc mình thật tốt.
Tô Nguyệt Đình có chút vui vẻ. Đây là lần đầu tiên không nghe ra ý thù địch trong miệng Trần Quốc Bảo, thậm chí trong lời nói còn mang theo cảm giác người thân. Như vậy không phải chứng minh anh ta bắt đầu nhận đứa bé này sao?
Tô Nguyệt Đình đã sớm đã chết tâm tương lai có gì với Trần Quốc Bảo, nhưng dù sao đứa bé cũng là người nhà họ Trần, nếu có thể nhận về dòng họ, không có gì tốt hơn.
Tô Nguyệt Đình cười gật đầu: “Được”
Trong lòng Trần Quốc Bảo vừa chua xót vừa mờ mịt, thầm nghĩ thật sự là người phụ nữ ngu ngốc.
Tô Nguyệt Đình ăn cơm chiều xong đã mệt rã rời. Võ Hạ Uyên đi cùng cô ấy vài bước, không hề đề cập tới chuyện Trần Quốc Bảo, sau đó đuổi người về chỗ của Trương Trúc Phương. Nhìn thấy cô ấy ngủ sau đó mới rời đi.
Buổi tối, Võ Hạ Uyên và Trương Tấn Phong chen chúc trong phòng tấm, chính xác mà nói là Tổng giám đốc Lệ luôn mồm lo lắng vợ mình bị ngã, không thể thiếu người “Bảo vệ”.
Võ Hạ Uyên không muối, liền trực tiếp bị ôm vào phòng tắm.
Giờ phút này, Võ Hạ Uyên bọc khăn tắm ngồi ở ghế mềm, mà người đàn ông xưa nay cao cao tại thượng lại đang nửa quỳ bên chân cô, còn thật sự nhẹ nhàng mát xa mắt cá chân cho cô.
“Hiện tại thế nào rồi? Còn mỏi nữa không?” Trương Tấn Phong hỏi.
‘Đỡ hơn nhiều rồi”
Còn đỡ hơn lúc sinh Đức Minh, Võ Hạ Uyên vô cùng thỏa mãn: “Tấn Phong, anh nói xem Trần Quốc Bảo phải làm như thế nào?”
“Có thể làm như thế nào?”
Trương Tấn Phong trầm giọng: “Khóc cầu xin tha thứ”
Thật ra có Trương Tấn Phong không muốn nói với Võ Hạ Uyên, ví dụ như theo tình huống bây giờ của Tô Nguyệt Đình, sợ là sinh xong đứa bé sẽ… Mà đời người đau khổ nhất chính là ngay cả cơ hội bù đắp cũng.
Nếu người có năng lực, có lẽ có thể ngăn cản xa cách, nhưng không có cách nào thoát khỏi cái chết.
“Em ăn nhiều một chút”
Trương Tấn Phong đột nhiên nhíu mày: “Mắt cá chân gầy đi không ít”
Võ Hạ Uyên bật cười: “Vẫn như vậy mà”
Trương Tấn Phong ngẩng đầu, chống lại con ngươi dịu dàng như nước của người phụ nữ, nhất thời có chút không kìm nén được. Nhưng nghĩ đến Võ Hạ Uyên vẫn đang mang thai đứa nhỏ, liền hung hăng kiềm chế lửa dục.
Không sao hết, còn nhiều thời gian.
Sáng sớm hôm nay, Tô Nguyệt Đình liền chuyển tới bệnh viện, phòng bệnh cao cấp chính là rất khác biệt, dường như cái gì cũng có.
Trong khoảng thời gian tiếp xúc với Võ Hạ Uyên, Tô Nguyệt Đình cảm thấy mình cũng coi như được hưởng thụ cuộc sống một lần. Từ trước nay những thứ xa xỉ gì đó, đều dành cho hai em trai trong nhà, ngay cả tư cách sờ vào cũng không có.
Được như vậy, đời này cũng coi như là sống đủ rồi.
Từ trước không ít người nói Tô Nguyệt Đình tính tình dịu dàng, dịu dàng mà có chút yếu đuối, chính cô ấy cũng thừa nhận. Nhưng đến khi cô ấy thấy Hạ Uyên lợi hại như vậy, bộ dạng đẹp lại cái gì cũng có.
Từ nhỏ cuộc sống hoàn cảnh làm cho cô ấy dưỡng thành tính cách lui từng bước trời cao biển rộng, cho dù đa số thời điểm đều không phải là trời cao biển rộng, mà là từng bước ép sát.
Cứ như vậy đi, Tô Nguyệt Đình nghĩ thầm, cho dù không có tiền đồ, cho dù vì đứa bé trong bụng này, cô ấy cũng hiểu được đáng giá.
Giữa trưa Tô Nguyệt Đình tới nhà ăn ăn chút đồ này nọ, cảm thấy vân còn thừa sức lực, định đi công viên, shopping. Giờ này chắc là Hạ Uyên đang ở lớp học yoga, dì Trúc Phương chắc đang tụ tập, Tô Nguyệt Đình không muốn làm phiền bà ấy.
Lúc ra đến cổng bệnh viện có một đứa trẻ cười hì hì từ phía sau lao tới đây, Tô Nguyệt Đình nhất thời không kịp trốn tránh, bị đẩy một chút.