Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 49: Tuần trăng mật bù





Trương Tấn Phong thấy Võ Hạ Uyên vẫn bình thường thì cũng yên tâm. Anh cười với Trương Trúc Phương: “Cô nói gì vậy? Hạ Uyên nấu ăn rất ngon, nếu cô đã đến thì ở lại ăn luôn nhé.”

“Không cần đâu, cô còn phải về nhà cũ.”

Trương Trúc Phương cầm lấy túi xách: “Miễn cho ai đó cảm thấy cô có ý đồ gì.” Tuy nói như vậy nhưng bà ta không hề tỏ ra tức giận.

Sau khi Trương Trúc Phương rời đi, Võ Hạ Uyên mới hỏi Trương Tấn Phong: “Sao anh về vội thế?”

Trương Tấn Phong nhìn đôi mắt lấp lánh của cô, giả vờ bất mãn: “Em không biết à?”

Thật ra là anh nhận được điện thoại từ quản gia, báo rằng Trương Trúc Phương đã đến.

Anh lo cô sẽ gặp chuyện nên mới vội vàng quay về.

Chẳng biết từ bao giờ, anh không còn muốn thấy Võ Hạ Uyên chịu ấm ức nữa.

Võ Hạ Uyên hiểu rõ: “Để em nấu cơm cho anh”


Trương Tấn Phong kéo cô lại: “Để anh nói chuyện này đã, anh đã đặt vé đến đảo Phú Quốc vào ngày kia rồi, sẽ ở đó một tuần.”

Võ Hạ Uyên chưa kịp phản ứng lại: “Ồ, lát nữa em sẽ chuẩn bị hành lý cho anh.”

Trương Tấn Phong thở dài: “Còn cả hành lý của em nữa” Thấy Võ Hạ Uyên hơi ngơ ngác, anh bổ sung: “Chúng ta đi hưởng tuần trăng mật, em hiểu chưa?”

Võ Hạ Uyên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện mình có thể hưởng tuần trăng mật với Trương Tấn Phong. Cô bỗng phát hiện, đảo Phú Quốc còn được gọi là “đảo tình nhân”, rất được các cặp vợ chồng và những đôi yêu nhau ưa thích.

Võ Hạ Uyên tranh thủ thu dọn đồ đạc, dành thời gian đến quán, tuyển hai cô gái hiểu biết về cà phê để trông quán giúp mình vào tuần sau. Mức lương mà cô đưa ra khiến họ rất hài lòng.

Buổi chiều, Lê Thành Danh đến.

Võ Hạ Uyên đang định đi về, khi trông thấy Lê Thành Danh thì sững sờ trong chốc lát. Cô nghĩ đến việc có lẽ anh ấy liên quan đến chuyện ảnh chụp, bỗng cảm thấy một tỉa lạnh lẽo trong lòng.

“Một mình em bận quá à?” Lê Thành Danh nhìn hai nhân viên phục vụ.

Võ Hạ Uyên cẩn thận quan sát Lê Thành Danh. Đôi mắt kia vẫn dịu dàng như cũ, ngay cả khóe mắt cũng ẩn chứa ý cười ấm áp. Tại sao một người như vậy lại có thể làm chuyện đó cơ chứ?

“Võ Hạ Uyên?” Lê Thành Danh hơi ngạc nhiên.

Võ Hạ Uyên hoàn hồn, vội giải thích: “Ngày kia tôi đến đảo Phú Quốc, có lẽ sẽ đi vẳng trong một tuần nên mới thuê các cô ấy trông quán.”

Lê Thành Danh sầm mặt: “Em đi với Trương Tấn Phong à?”

“Ừ” Võ Hạ Uyên gật đầu.

“Vậy chúc em đi chơi vui vẻ, nếu có vấn đề gì thì phải liên lạc với anh ngay nhé-‘ Lê Thành Danh thành khẩn nói: “Nếu Trương Tấn Phong không thực hiện được lời của anh ta”

“Cảm ơn anh, tôi về trước đây Cô đi tới cửa, không nhịn được mà liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lê Thành Danh, tự nhủ có lẽ mình đã suy nghĩ nhiều.

Máy bay cất cánh, Võ Hạ Uyên bắt đầu cảm thấy buồn ngủ. Trương Tấn Phong nhẹ nhàng đẩy đầu cô tựa vào vai anh, sau đó ra hiệu cho tiếp viên hàng không cầm chăn đến.

Vài tiếng sau, máy bay đáp xuống đảo Phú Quốc.

Đảo Phú Quốc đang vào độ đông khách du lịch, có thể thấy rất nhiều người đang nở nụ cười rạng rỡ ở khắp nơi. Mùi hương của biển bay tới theo gió, khiến Võ Hạ Uyên không khỏi nheo mắt.

Bọn họ đến khách sạn, sau khi bận rộn thêm hai tiếng thì đã đến bảy giờ tối.


Nước biển như được dát vàng, từng gợn sóng nhấp nhô xô vào bờ, tô điểm cho khung cảnh đẹp như mơ. Võ Hạ Uyên vừa ăn tối vừa thưởng thức, bọn họ ngồi gần cửa sổ, có thể thấy hết phong cảnh xung quanh.

Trương Tấn Phong ra ngoài nghe điện thoại. Chưa đầy hai phút, một trai một gái đã bước về phía Võ Hạ Uyên, người phụ nữ tỏ ra bất mãn và kiêu ngạo, còn người đàn ông thì có vẻ thật thà, trông khá khó xử.

Hai người nói nhỏ với nhau, Võ Hạ Uyên có thể thoáng nghe thấy tiếng phàn nàn của người phụ nữ: “Anh đi đi! Em muốn ngồi ở chỗ này!”

Người đàn ông bước đến trước mặt Võ Hạ Uyên, thành khẩn nói: “Cô này, bạn gái tôi rất thích chỗ này, muốn ăn tối ở đây. Cô có thể… nhường chỗ cho bọn tôi được không?”

Võ Hạ Uyên: “Được, nhưng phải trả thêm tiền”

Người đàn ôn: Võ Hạ Uyên không đùa. Đây là khách sạn tốt nhất đảo Phú Quốc, tuy ngồi ở đâu cũng đẹp nhưng giá cả lại không giống nhau. Lấy chỗ ngồi của Võ Hạ Uyên làm ví dụ, nơi gần cửa sổ sẽ đắt hơn trong sảnh mấy lần, khác biệt quá lớn, hơn nữa Trương Tấn Phong còn rất kén chọn, nếu bảo anh chen chúc trong sảnh, không chừng sắc mặt anh sẽ rất khó coi.

“Ê! Cô bị gì vậy?” Người phụ nữ bước tới, nhíu mày: “Chẳng phải chỉ là chỗ ngồi thôi sao, cô không cho thì thôi, cần gì phải lừa chúng tôi chứ?”

‘Võ Hạ Uyên chỉ về phía sân khấu: “Cô cứ hỏi xem, đúng là giá cả khác nhau thật mà”

“Cho dù khác thì tôi cũng mua được!”

Người phụ nữ hếch cảm, nhìn chăm chăm Võ Hạ Uyên với vẻ khinh bỉ: “Cô tính toán như thế, chắc chắn cuộc sống rất kham khổ nhỉ?

Đúng là đồ nghèo kiết xác!”

Võ Hạ Uyên nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng được.”

Thấy thế, người đàn ông dỗ bạn gái mình: “Hay là chúng ta về đi, rõ ràng người ta không đồng ý mà.”

“Không được! Em muốn ngồi ở đây!”

Người phụ nữ hất tay người đàn ông ra, giữ nhân viên phục vụ vừa đi ngang qua lại, chỉ vào Võ Hạ Uyên rồi hỏi: “Chỗ này bao nhiêu tiền? Tôi trả gấp đôi!”

Nụ cười trên mặt nhân viên phục vụ lập tức cứng đờ, sau đó báo một con số. Người phụ nữ lập tức nghẹn họng.

“Chỗ ngồi rách nát này mà đắt như thế á? Các người ăn cướp à?” Cô ta quát lên.

Sự khinh bỉ thoáng hiện lên trong mắt nhân viên phục vụ. Cô ấy lễ phép nói: “Ngoài ra, vị trí này chỉ trống sau khi khách ăn xong, thưa cô” Tức là, cho dù người phụ nữ trả gấp đôi thì cũng vô dụng.


Sắc mặt của người phụ nữ khó coi đến cực điểm, cô ta bỗng chĩa mũi dùi về phía bạn trai mình: “Sao anh lại vô dụng như thế?

Em muốn ngồi ở gần cửa sổ mà cũng phải nhìn sắc mặt người khác à?” Cô ta nói định khóc rống lên, người đàn ông vội luống cuống dỗ dành.

“Vị khách này, cô có thể kiểm soát cảm xúc của mình được không? Đừng làm ảnh hưởng đến những người khác.” Nhân viên phục vụ lúng túng nói Cô gái lau nước mắt, gào lên: “Tôi muốn đứng đây khóc thì sao nào? Có giỏi thì cô báo công an đi!”

Đúng lúc này, Trương Tấn Phong bước đến. Anh nhìn quanh, trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Người phụ nữ bỗng im bặt. Cô ta sững sờ nhìn chằm chằm Trương Tấn Phong, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc. Sau đó lau sạch nước mắt, thẹn thùng nhìn Trương Tấn Phong với khuôn mặt ửng hồng.

Võ Hạ Uyên cạn lời, ánh mắt nhìn thẳng cô ta. Cô thầm nghĩ, người phụ nữ này tốt nghiệp khoa diễn xuất à?

Trương Tấn Phong tự nhiên ngồi xuống, cầm một con tôm rồi bóc vỏ.

Người phụ nữ đột nhiên bước đến, chìa tay với Trương Tấn Phong: “Chào anh, tôi là Huỳnh Bảo Ngọc, đến đây du lịch. Anh cũng thế à?”

Trương Tấn Phong bóc vỏ tôm rồi chấm muối, đút cho Võ Hạ Uyên, coi như không nhìn thấy Huỳnh Bảo Ngọc.

Sắc mặt Huỳnh Bảo Ngọc cứng đờ, nhưng vẫn không nhụt chí, há miệng định nói gì đó. Trương Tấn Phong nhìn về phía nhân viên phục vụ: “Quản lý của khách sạn các cô kém cỏi như thế à?”

Nhân viên phục vụ nhận ra anh, liên tục gật đầu, giọng điệu cũng không còn dịu dàng như vừa rồi nữa. Cô ấy chắn giữa Huỳnh Bảo Ngọc và Trương Tấn Phong, lạnh lùng nói: “Cô này, nếu cô không đi thì chúng tôi sẽ báo công an đấy”

Có lẽ Huỳnh Bảo Ngọc đã nhận ra điều gì đó nên cũng không gây chuyện nữa, miễn cưỡng rời đi Võ Hạ Uyên chọc chọc đĩa mì Ý trên bàn, thờ ơ nói: “Anh đào hoa quá nhỉ.”

Trương Tấn Phong nhìn cô rồi mỉm cười: “Chua thật đấy.”