Võ Hạ Uyên giận đến nỗi phát run, cô nói: “Đến sáu trăm tám mươi triệu mà vẫn chưa đủ à? Nói trắng ra đây là toàn bộ số tiền bán thận của tôi đấy!” Phan Công Bảo vẫn cười rất tươi: “Công ơn dưỡng dục lớn hơn trời, sao chỉ có thể gói gọn trong sáu trăm tám mươi triệu được chứ? Sắp tới anh sẽ mua xe, chắc cũng trên dưới ba trăm bốn mươi triệu, vậy nên em hãy tự nghĩ cách gì đó đi.” “Tôi không có tiền!” Võ Hạ Uyên lạnh giọng quát, cô sẽ không bao giờ cho phép những loại người này thoải mái đậu trên người cô hút máu như vậy! Nụ cười trên mặt Phan. Công Bảo dần chuyển lạnh, anh ta nói: “Được rồi, ngày nào anh cũng sẽ đưa mấy đứa bạn của anh tới tiệm em ngồi, để xem việc làm ăn của em có thể đi lên được hay không!” Lúc chuẩn bị đi, Phan Công Bảo còn cố tình vỗ vỗ bả vai Võ Hạ Uyên: “Nhớ Kĩ, ba trăm bốn mươi triệu, cho em một tháng.” Đến khi Phan Công Bảo đã rời đi được một lúc lâu rồi, Võ Hạ Uyên vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ, tay chân cô lạnh chẳng khác gì người chết.
Thật sự không còn cách nào sao, cô không còn cách nào khác để làm đám sâu mọt này cút đi chỗ khác sao? Nếu là trước đây, Võ Hạ Uyên chắc chắn sẽ không ngại chuyện trở mặt thành thù với nhà họ Phan! Nhưng giờ cô còn có một đứa con, lại còn là vợ của Trương Tấn Phong nữa chứ.
Võ Hạ Uyên biết nếu để Phan Công Bảo và đám bạn của anh ta tới quán, thì chắc chắn quán của cô sẽ tan tành, anh ta là người nói được thì chắc chắn sẽ làm được, nhưng trong một tháng kiếm đủ ba trăm bốn mươi triệu… Cô tính qua loa, mấy tháng gần đây mới dần dần thu lại vốn, ngân sách của cô chỉ dao động tầm khoảng sáu mươi tám triệu, thật không còn cách nào nữa rồi, cô chỉ có thể quay lại làm nghề cũ thôi.
Ban ngày Võ Hạ Uyên kinh doanh quán cà phê, buổi tối sẽ làm công việc phiên dịch tiếng Đức. Phiên dịch chính là nghề cũ của cô, tiền mở cửa hàng cũng là tiền cô tích cóp từ việc làm phiên dịch.
Tuy nhiên, sau một tuần làm việc với cường độ cao, cơ thể Võ Hạ Uyên bắt đầu mệt mỏi, ăn không ngon nữa.
Hôm nay Võ Hạ Uyên có cảm giác chân tay cô bủn rủn như không còn chút sức lực nào vậy, ` dạ dày khó chịu kinh khủng, cô nằm nghiêng trên giường, xoa xoa cái bụng nhỏ của mình: “Bé con, đừng nghịch nữa nha.” Cơn buồn nôn lại tìm đến cô, Võ Hạ Uyên định chạy vào toilet, nhưng cô chỉ vừa mới đứng dậy đã cảm thấy đầu óc choáng váng, cô đứng không vững, tay đưa ra chống vào cái tủ trên đầu giường theo bản năng, ly nước đặt trên tủ bị tay cô quệt qua lập tức rơi xuống nền đất, tạo thành tiếng “choang” vang dội. Sau đó, cô mất dần ý thức, ngất ngay tại chỗ.
Đến khi tỉnh lại, cô ngửi thấy mùi nước sát trùng.
Võ Hạ Uyên quay đầu lại, lập tức rơi vào đôi ` mắt sâu thẳm như đang muốn nhìn thấu cô của Trương Tấn Phong.
Cơ thể cô trở nên cứng đờ, đang lúc luống cuống không biết phải làm sao thì cô lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Trương Tấn Phong: “Nếu cô không muốn có đứa con này, cô chỉ cần nói thẳng với tôi một câu là được. Hà tất gì phải tự làm khó mình như vậy?” Võ Hạ Uyên ngẩn người, cô lập tức giấy giụa ngồi dậy: “Con? Con bị làm sao?” “Nằm lại đi!” Trương Tấn Phong đè cánh tay của Võ Hạ Uyên xuống, chỉ nói ngắn gọn ba chữ khiến trong lòng cô càng thêm sợ hãi. Cô có thể nhìn ra được, người đàn ông này đã thực sự tức giận rồi.
“Con…’ Võ Hạ Uyên kiên trì dò hỏi.
“Bác sĩ nói có khả năng đứa trẻ này sẽ bị sinh non.” Mặt Trương Tấn Phong không thể hiện chút cảm xúc nào, anh ngừng lại một giây, sau đó hỏi: “Cô thiếu tiền sao?” Võ Hạ Uyên không trả lời, nếu anh đã hỏi như vậy thì chứng tỏ mấy ngày.nay cô làm gì anh đều biết hết rồi.
“Không, tôi làm là vì con thôi. Tôi muốn tương lai con mình sẽ có một cuộc sống thật tốt.” Võ Hạ Uyên miễn cưỡng cười trừ một tiếng, cảm thấy may mắn vì bản thân đã sống sót sau tai nạn, cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, thật may quá, con vẫn còn ở đây.
Từ đáy mắt Trương Tấn Phong hiện lên vẻ châm chọc, anh nói: “Không lẽ tôi đối xử tệ với con mình lắm sao?” hết, cô không muốn dày vò bản thân thêm nữa.
Đợi đến khi có tiền rồi cô nhất định sẽ bồi bổ sức khỏe mình thật tốt, Võ Hạ Uyên thầm hạ quyết tâm.
Đêm đó, cô xuất viện rồi quay về biệt thự, Võ Hạ Uyên nằm trong phòng, lúc sau Trương Tấn Phong cũng đẩy cửa đi vào.
Anh mặc một bộ đồ ngủ màu xám đen, từ người anh toát lên khí chất điểm tĩnh lạnh lùng, có lẽ trên thế giới này cũng chỉ có mình anh có khí chất mê người ấy.
Võ Hạ Uyên sợ tới mức đứng bật dậy, đầu gối va phải ngăn tủ, thế nên cô đứng khom người, vừa xoa Xoa đầu gối vừa hỏi: “Anh có việc gì sao?” Trương Tấn Phong liếc mắt nhìn đầu gối Võ Hạ Uyên, sau đó không do dự gì chỉ về phía giường, nói: “Bác sĩ nói tình trạng hiện giờ của cô vẫn chưa được ổn định, nên mấy ngày tới tôi phải ngủ cùng cô để bảo đảm.” Võ Hạ Uyên không còn lời gì để nói. Đúng lúc này, Trương Tẩn Phong đặt một thẻ ngần hàng vào lòng bàn tay cô, anh nói: “Là do tôi vô ý, dù nói thế nào đi nữa thì cô cũng là vợ của tôi, cô cầm lấy số tiền này mà tiêu xài, nếu không đủ thì cứ nói với tôi.” Võ Hạ Uyên ngây ngốc nhìn Trương Tẩn Phong rời đi, cô cầm tấm thẻ ngần hàng lên xem, trên đó có giấy note ghì thẻ trị giá sáu trầm tắm mươi triệu.
Võ Hạ Uyên không bao giờ nghĩ rằng cô sề dùng tiền của Trương Tấn Phong, bởi vì cô biết có một ngày anh và cô sẽ mỗi người một ngà, _ cho nên cô không muốn mắc nợ anh. Nhưng giờ cô không còn cách nào nữa rồi, đứa nhỏ là trên