Cưới Ngay Kẻo Lỡ

Chương 84: Quay lại cô nhi viện





Võ Hạ Uyên giật mình tỉnh giấc, ấn chặt lên thái dương phát đau của mình, Trương Tấn Phong cảm nhận được, ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi: “Mơ thấy ác mộng à?”

*Ừm” Võ Hạ Uyên đáp lời, mơ thấy một chút chuyện không vui.

Võ Hạ Uyên cũng không biết tại sao những chuyện xưa cũ đã bị gác lại trong lòng lâu lắm rồi đột nhiên lại tái hiện lại rõ ràng như thế.

Trương Tấn Phong nhẹ nhàng võ về sau lưng Võ Hạ Uyên, cô rất nhanh lại ngủ thiếp đi, lần này không nằm mơ nữa, mãi đến khi trời sáng.

Chuyện này Võ Hạ Uyên căn bản không để ở trong lòng, cho đến bốn ngày sau, viện trưởng của cô nhỉ viện gọi điện đến.

Trong lòng Võ Hạ Uyên cân nhắc việc có phải nên hay không dành thời gian đến chùa miếu thắp nén hương.

Mặc dù hồi nhỏ không trải qua như ý muốn lảm, nhưng đối với một đứa trẻ cô nhỉ không có nhà mà nói, bốn bức tường của viện là nơi đem đến cho cô một nơi chắn mưa chắn gió, như vậy là đủ rồi, vì thế nên ký ức của Võ Hạ Uyên về cô nhi viện vẫn luôn rất rõ ràng, có đôi khi sẽ có gió lạnh đến thấu xương thổi đến Lúc cô rời khỏi viện cô nhi chỉ để lại phương thức liên hệ cho viện trưởng, người phụ nữ trung niên đó thật sự có trái tim lương thiện, vì thế nên mỗi dịp ngày lễ ngày tết, Võ Hạ Uyên đều sẽ gửi tin nhắn ân cân hỏi thăm.


Viện Trưởng gọi điện thoại thảo luận với cô việc muốn tổ chức một lần tụ hội, hỏi Võ Hạ Uyên có muốn tham gia không, lúc này.

Võ Hạ Uyên mới biết, mấy năm này nhà nước đầu tư mạnh mẽ đến các đơn vị phúc lợi xã hội. Cô nhi viện được xây dựng lại, điều kiện mọi mặt đều hơn ngày trước nhiều lắm.

Võ Hạ Uyên hiểu được tâm tình của viện trưởng, lại nghĩ đến quan tâm nhận được những ngày nhỏ, do dự một lúc liền nhận lời tham gia Địa điểm tụ họp là ở cô nhi viện, cụ thể còn có ai tham gia nữa Võ Hạ Uyên cũng không rõ, cô cũng không ôm hy vọng gì nhiều, dù sao cũng không có ai thích cái thân phận “trẻ mồ côi” này, nhất là những người vào xã hội đạt được một chút thành công.

Võ Hạ Uyên quyết định xong rồi mới kể cho anh. Lúc cô nói với Trương Tấn Phong, anh cực kỳ bình tĩnh, nghịch tóc của cô, trâm giọng nói: “Có cần anh đi cùng em không?”

Lòng Võ Hạ Uyên khẽ rung động, sau đó nhanh chóng từ chối: “Đừng, lỡ như có ai nhận ra anh, truyền ra ngoài sẽ không tốt đâu”

Trương Tấn Phong nhíu mày: “Có gì mà không tốt?”

Võ Hạ Uyên cười nhẹ, không nói gì.

Trương Tấn Phong lại không chịu buông tha đứng lên, anh đưa tay nâng cằm Võ Hạ Uyên lên, ép cô nhìn thẳng vào anh, “Nói xem, có cái gì mà không tốt? Lo lắng thân phận của em sẽ khiến anh mất mặt sao?”

“Coi như vậy đi…” Võ Hạ Uyên nhỏ giọng, người ngoài đều biết vợ của Trương Tấn Phong là cô nhi không có bối cảnh gia thế gì, nhưng cũng chỉ là nói miệng mà thôi, nếu thật sự chính diện chứng kiến, vậy thì mọi chuyện sẽ không chỉ vậy nữa.

“Võ Hạ Uyên” Con ngươi Trương Tấn Phong trầm xuống: “Anh không phải đã dạy em, con người nếu không thiếu lòng tự trọng thì không ai có thể khiến người ấy trở nên hèn hạ”

“Cũng không phải là tự mình hạ thấp bản thân” Võ Hạ Uyên ghé sát vào lồng ngực của Trương Tấn Phong: “Anh là người của công chúng, lại còn là người đàn ông trụ cột của nhà họ Trương, cứ coi như là vì thế diện của nhà họ Trương đi, những nơi như cái kia anh đừng nên đi.”

“Em đi thì không có vấn đề gì sao?”

Trương Tấn Phong xụ mặt.


“Dù sao người biết em cũng không nhiều mà.

Vốn dĩ Trương Tấn Phong cũng không có hứng thú gì, nhưng nghe thấy Võ Hạ Uyên nói như vậy, ngược lại càng muốn đi, nhưng vận may không đúng lúc, ngày tụ họp hôm ấy, Trương Tấn Phong có một cuộc hội nghị cực kỳ quan trọng.

Võ Hạ Uyên thở nhẹ một hơi, đeo cà vạt cho Trương Tấn Phong: “Được rồi, đừng có xụ mặt nữa, chút nữa đối tác đều sẽ bị anh dọa chạy mất. Hôm trước là do em nói sai, sau này sẽ không tái phạm nữa, anh cứ yên tâm đàm phán, buổi tối em sẽ đợi anh về nhà”

Trương Tấn Phong “ừm” một tiếng, cúi người xuống hôn sâu Võ Hạ Uyên một cái, hơi thở không ổn định nói: “Đợi anh về sẽ xử lí em sau”

‘Võ Hạ Uyên một mình đến cô nhỉ viện, bởi vì để tổ chức buổi tụ họp nên cổng vào đều được giăng đèn kết hoa như là đón năm mới, Võ Hạ Uyên đến nơi đánh giá xung quanh một hồi, so với trước đây đúng là tốt hơn rất nhiều.

“Cô là..” Có người lên tiếng.

Võ Hạ Uyên xoay người, nhìn thấy một người phụ nữ trung niên hơi mập, liền nở nụ cười ôn hoà: “Viện trưởng, con là Võ Hạ Uyên”

“Hạ Uyên hả?” Viện trưởng lộ ra vui mừng ngạc nhiên, vội vàng tiến lên.

Mặc dù mấy năm này vẫn luôn liên hệ, nhưng hai người tính ra cũng đã bảy tám năm không gặp mặt nhau rồi. Cuộc sống có đôi lúc sẽ như thế vậy, nhìn thì có vẻ như ở cùng một thành phố, nhưng đi một vòng, các loại chuyện phức tạp dây dựa cùng lúc, có lúc sẽ bỏ qua nhau. Hơn nữa, Võ Hạ Uyên cũng không phải người thật sự để tâm đến việc thăm hỏi Năm cô mới tốt nghiệp, dựa vào việc phiên dịch mà kiếm được không ít tiền, âm thầm đứt đoạn gửi cho viện trưởng hơn mười triệu đồng, cũng coi như là đã báo đáp rồi.

Võ Hạ Uyên nói chuyện cùng với viện trưởng, lần lượt có thêm vài người nữa đến, mọi người cũng không nhận ra nhau, đều rất ngại ngùng mà chào hỏi ngắn gọn, cuối cùng một đôi nam nữ đi đến, người đàn ông anh tuấn cao ráo, người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, rất thu hút ánh mắt của mọi người

Tất nhiên, sau khi gặp Võ Hạ Uyên, mấy người đàn ông ở đây nhìn người phụ nữ kia cũng không còn chấn động mấy, dù sao cũng không phải vẻ đẹp chấn kinh gì nữa “Đức Anh và Ngọc Diệp đến rồi?” Viện trưởng đứng dậy cười nói Vừa nghe đến hai cái tên này, không khí lập tức được hâm nóng lên.

“ồ!Hoá ra là hai người à? Lúc nhỏ quan hệ hai người rất tốt, bây giờ là… Là cùng với nhau rồi à? “ Có người cười hỏi Đức Anh đối với việc đối ngoại giao tiếp rất có năng lực, anh ta lập tức cầm chén rượu trên bàn đổ đầy cho mình: “Tôi cùng với em Diệp đến muộn, đây, tôi tự mình phạt ba ly”

Mọi người xung quanh đều ồn ào lên, trọng điểm là xưng hô của Đức Anh với Ngọc Diệp: “Trời ạ, là em Diệp? Thân thiết thế cơ à, công chúa Ngọc Diệp của chúng ta, trừ Đức Anh ra, ai cũng không cho chạm vào đâu.”

Ngọc Diệp mỉm cười xinh đẹp, cả mặt đều là sự ngượng ngùng thản nhiên ngồi xuống cùng với Đức Anh.


Mọi người ngồi vây trước một cái bàn dài, có cảm giác như đến giờ ăn cơm của ngày xưa, một số người không kìm được hồi ức lại. Võ Hạ Uyên bộ dạng xuất chúng, khí chất trầm ổn thanh lãnh, đàn ông ở đây đều liên tiếp hướng ánh mắt về phía cô, Ngọc Diệp đã quen trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn rất nhanh phát hiện có điều gì đó không đúng, cô ta nhìn về phía Võ Hạ Uyên: “Cậu là?”

“Võ Hạ Uyên”

Đức Anh cùng với Ngọc Diệp lập tức biến sắc.

Nhắc đến Võ Hạ Uyên, đề tài lại càng dừng không được, có người trêu ghẹo: “Tôi nhớ lúc nhỏ Đức Anh với Võ Hạ Uyên quan hệ không tồi nha!” Lời này có ẩn ý rất rõ ràng, Võ Hạ Uyên khẽ nhíu mày lại.

“Vậy sao? Tôi không nhớ gì nữa rồi” Võ Hạ Uyên bình tĩnh nói: “Dù sao lúc đó cũng rất nhỏ.”

Cô thật sự không hiểu những người này đang mê man điều gì, có lẽ những gì xảy ra ở cô nhi viện sẽ đem những thứ đau đớn phóng đại, nhưng nói đến cùng đều là trẻ nhỏ. Võ Hạ Uyên lúc nhỏ rất thích dây buộc tóc có nơ hình con bướm, nhưng không có điều kiện, nếu như lúc đó để cô làm mất chiếc dây cột tóc con bướm, khẳng định so với việc rạn nứt với Đức Anh còn đau lòng và buồn hơn, nhưng đợi đến khi trưởng thành rồi, những điều đó chẳng là gì nữa.

Đức Anh nghe thấy lời này cảm thấy trong lòng có chút khó miêu tả được ,nhất là sau khi nhìn thấy Võ Hạ Uyên của hiện tại.

Ngọc Diệp không ngờ Võ Hạ Uyên sẽ nói như vậy, lại nhìn khuôn mặt tuyệt sắc không tỳ vết kia, trong lòng đột nhiên cảm thấy phiền muộn, nhưng mặt cô ta lại mỉm cười cực kỳ vui vẻ: “Vậy à? Thế thì thật đúng là đáng tiếc, tôi nhớ sau lần trượt chân ngã xuống nước, anh Đức Anh mới quan tâm đến tôi nhiều hơn”

Không khí đột nhiên lộ ra vài phần quỷ dị, Võ Hạ Uyên thở dài một hơi, cô biết Ngọc Diệp muốn nói cái gì. Năm đó sau khi Ngọc Diệp được cứu lên, câu đầu tiên nói với Đức Anh chính là: “Là Võ Hạ Uyên đẩy em xuống, bạn ấy nói bạn ấy ghét em”