Tần Kính Thiên khẽ nheo đôi mắt dưới gọng kính màu vàng, trầm giọng nói: “Đưa số điện thoại của người đó vào danh sách đen, sau này không được nhận điện thoại của anh ta, không được gặp anh ta nữa.”
Tần Kính Thiên lo cô ngốc Giản Ánh Nhu này bị người ta làm tổn thương sâu sắc mà còn nhớ mãi không quên người ta, cho nên anh phải giúp cô dứt khoát cắt đứt tình cảm trong quá khứ không nên lưu luyến đó.
Lời nói của Tần Kính Thiên vô cùng mạnh mẽ và bá đạo, nhưng Giản Ánh Nhu lại không ghét những lời anh nói ra, cô ngoan ngoãn cầm điện thoại, đưa số của Cố Hoàng Hải vào danh sách đen.
Sau khi cho vào danh sách đen, Giản Ánh Nhu đưa điện thoại cho Tần Kính Thiên xem: “Đây, cho vào danh sách đen rồi. Sau này em sẽ không gặp anh ta nữa.”
“Ừm.” Tần Kính Thiên nhìn chăm chú vào Giản Ánh Nhu, đôi mắt dưới gọng kính màu vàng lóe lên tia sáng khó mà nhận ra: “Vừa rồi anh quên một chuyện, bây giờ muốn bù lại, không biết có được hay không?”
“Chuyện gì? Có cần em giúp không?” Giản Ánh Nhu không biết Tần Kính Thiên đang nói đến chuyện gì, ngốc nghếch hỏi.
“Cực kỳ cần sự giúp đỡ của em.” Tần Kính Thiên đến gần Giản Ánh Nhu, khóe môi cong lên, ôm đầu cô.
Giản Ánh Nhu hơi tức giận: “Tần Kính Thiên, cái trò ấu trĩ này chơi một lần là được rồi, chơi nữa thì thật sự rất ấu trĩ đấy.”
Cô còn tưởng Tần Kính Thiên chỉ đang làm ra vẻ muốn hôn cô nhưng anh hoàn toàn sẽ không hôn, song cô còn chưa nói xong thì đã bị Tần Kính Thiên hôn ngấu nghiến.
Răng môi quấn quýt, hơi thở hòa quyện... Anh càng hôn càng ngang ngược, càng hôn càng dùng sức, như thể chỉ mong sao nuốt Giản Ánh Nhu vào bụng.
Tay chân Giản Ánh Nhu không còn sức lực, hai tay nắm chặt lấy góc áo của anh, cô bằng lòng để mặc anh đưa cô vào một thế giới mộng ảo hoàn toàn mới.
Tuy nhiên, nụ hôn triền miên và nóng bỏng bỗng dừng lại, Giản Ánh Nhu vẫn đang chìm trong hơi ấm còn sót lại ở nụ hôn mạnh mẽ của anh, nhưng Tần Kính Thiên đã đẩy cô ra khỏi vòng tay.
Ở trước mặt cô, Tần Kính Thiên dùng ngón tay lau đi đôi môi vẫn còn mùi hương của cô: “Anh còn phải làm việc, em nghỉ ngơi sớm đi.”
Giản Ánh Nhu đứng sững tại chỗ, một lúc lâu sau mới hoàn hồn: “Người gì thế chứ, lần này cũng vậy.”
Cô cũng hiểu ra, Tần Kính Thiên nói quên mất một chuyện là đang nói hôm nay đi công tác về vẫn chưa hôn cô.
Cô mím cánh môi có độ ấm của Tần Kính Thiên, trong lòng bỗng cảm thấy u sầu. Khoảng thời gian ấm áp này của anh với cô thật sự có thể kéo dài vô thời hạn sao?
Cố Hoàng Hải ở Giang Bắc ngày nào thì ngày đó không thể giải quyết xong chuyện của Sáng Tân, trong lòng Giản Ánh Nhu luôn thấy không yên.
Sợ là những ngày ấm áp hiện tại sẽ bị người ta phá vỡ, tất cả sẽ quay về như cũ.
Trong căn phòng sang trọng của một khách sạn năm sao nào đó ở Giang Bắc, Cố Hoàng Hải tức đến nỗi đập mấy cái điện thoại.
Tối qua, Giản Ánh Nhu chẳng những cúp điện thoại của anh ta mà còn đưa số anh ta vào danh sách đen, chẳng lẽ cô không cho anh ta một chút cơ hội nào? Đời này anh ta chỉ có thể trơ mắt nhìn Giản Ánh Nhu trở thành người phụ nữ của Tần Kính Thiên?
Không! Không! Không!
Cố Hoàng Hải thầm hét lên trong lòng, anh ta tuyệt đối sẽ không để tên họ Tần đó được hời, anh ta nhất định phải cướp Giản Ánh Nhu về.
Nếu Giản Ánh Nhu cứ mãi u mê không tỉnh, vậy thì anh ta sẽ dùng vài thủ đoạn, tóm lại tuyệt đối không thể để tên họ Tần kia được lợi.
Tên họ Tần đó không xứng, cũng không có tư cách.
“Lý Cảnh Phi!” Cố Hoàng Hải lớn giọng gọi, gọi xong mới nhớ Lý Cảnh Phi bị bắt đến đồn cảnh sát rồi, anh ta lại không thể nào đưa Lý Cảnh Phi ra được, nghĩ tới đúng là cực kỳ đáng hận.
Một người khác tiếp nhận việc của Lý Cảnh Phi chạy vào: “Cậu Cố, cậu có gì dặn dò ạ?”
“Hẹn được ngôi sao nữ tên Polaris gì đó chưa?” Cho dù ngôi sao nữ đó có phải người phụ nữ của Leo Qin hay không, chỉ cần có một phần vạn khả năng thôi thì Cố Hoàng Hải cũng sẽ không bỏ qua.
Người đàn ông làm việc thay Lý Cảnh Phi tên Hồng Hiệp Phú, là Cố Thịnh Lý – bố Cố Hoàng Hải cử đến cho Cố Hoàng Hải, làm việc lão luyện hơn Lý Cảnh Phi, hơn hẳn Lý Cảnh Phi không biết trời cao đất dày.
Anh ta nói: “Cậu Cố, người đó đã đồng ý gặp chúng ta, nhưng địa điểm gặp mặt do cô ta chọn. Từ chỗ chúng ta phải đi xe khoảng nửa tiếng để tới đó.”
Cố Hoàng Hải sải bước đi: “Lập tức đi ngay.”
Lãng phí một đống thời gian, anh ta đã nóng lòng muốn gặp được Leo Qin, muốn nhanh chóng hợp tác, nhanh chóng lập công trước mặt bố mình.
“Hoàng Hải...” Đi đến đại sảnh khách sạn, một giọng nói dịu dàng gọi Cố Hoàng Hải lại.
Nghe thấy giọng nói, Cố Hoàng Hải quay đầu, khẽ cau mày: “Sức khỏe em không tốt, không ở nhà nghỉ ngơi, ai bảo em chạy đến đây?”
“Hoàng Hải.” Người phụ nữ sải bước đi về phía anh ta, đưa tay giúp anh ta chỉnh lại áo vest khoác ngoài: “Anh ra ngoài lâu như vậy, mọi người ở nhà rất lo lắng cho anh, thế nên bố bảo em đến chăm sóc cho anh.”
“Em không cần đến chăm sóc anh, mau đi nghỉ ngơi đi, anh còn có việc phải làm.” Cố Hoàng Hải nắm tay cô ta, giọng nói vẫn khá dịu dàng.
“Hoàng Hải, thực ra em biết mục đích thật sự anh đến Giang Bắc lần này là gì.” Người phụ nữ cười khổ, giọng nói thốt ra từ cái miệng anh đào càng thêm dịu dàng êm tai, vẻ mặt cũng khiến người ta thấy thương yêu.
“Một người phụ nữ như em thì biết cái gì?” Cố Hoàng Hải không vui nói.
Vì luôn nhìn thấy bóng dáng của Giản Ánh Nhu ở người phụ nữ này, lần nào anh ta cũng không đành lòng nói nặng lời với cô ta.
“Hoàng Hải, em biết em vô dụng, không thể cho con chúng ta đến thế giới này, còn không thể nào có được nữa...” Nói đến đây, hốc mắt người phụ nữ rơm rớm nước, từng giọt nước mắt rơi xuống, trông càng khiến người ta đau lòng.
Người phụ nữ ở trong lòng Cố Hoàng Hải ngẩng đầu lên, chớp đôi mắt to ngấn nước, đôi môi hé mở: “Hoàng Hải, anh là con cả của nhà họ Cố, không thể không có con của mình. Thế nên cho dù anh muốn dùng cách gì thì em cũng bằng lòng giúp anh.”
“Giản Ánh Như, em...em nói thật lòng sao? Cho dù người đó là Nhu...” Cố Hoàng Hải vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sau đó lại cảm thấy đây là lẽ đương nhiên. Ai bảo người phụ nữ này sảy thai xong lại không thể mang thai được nữa. Cô ta cũng không thể nào sinh con trai cho nhà họ Cố, việc này cũng không thể trách anh ta đi tìm người khác để nối dõi cho nhà họ Cố được.
Giản Ánh Như cọ nhẹ hai cái ở trong vòng tay anh ta: “Có vài chuyện để anh làm thì không hẳn hiệu quả đã tốt, có thể em làm thì sẽ thu được hiệu quả khác. Người chị gái là em đây hiểu tính tình của cô ấy hơn anh.”
“Ý em là...” Cố Hoàng Hải không dám tin những gì Giản Ánh Như nói chính là suy nghĩ trong lòng mình, lỡ như thật sự là thế, vậy khả năng Giản Ánh Nhu quay về bên anh ta sẽ lớn hơn đôi chút. “Em sẽ dành thời gian đi gặp Ánh Nhu.” Giản Ánh Như ném ra một quả bom nặng ký, một chiêu đã có thể nắm chắc Cố Hoàng Hải trong lòng bàn tay.
“Ánh Như, em tốt với anh quá!” Cố Hoàng Hải ôm chặt Giản Ánh Như, như thể đã nhìn thấy Giản Ánh Nhu đang vẫy tay với mình.
Anh ta hôn lên trán Giản Ánh Như: “Ánh Như, chỉ cần em có thể giúp anh hoàn thành việc này, sau này anh nhất định sẽ đối xử tốt với em.”