Phùng Thi Âm thầm bổ sung một câu trong lòng, hai người choàng khăn quàng cổ đôi bản giới hạn của một thương hiệu nào đó, có quỷ với tin hai người chỉ tình cờ gặp nhau.
Lâm Tố Uyên gãi đầu, dường như hơi hiểu ra.
Giản Ánh Nhu nhanh chóng chạy về, chạy đến nơi vừa tách ra với Tần Kính Thiên, cô chưa từng nóng lòng và hi vọng được nhìn thấy Tần Kính Thiên như bây giờ.
Chạy đến nơi họ tách ra thì làm gì có bóng dáng Tần Kính Thiên nữa, Giản Ánh Nhu lại nhìn xung quanh, vẫn không tìm được người.
Giản Ánh Nhu nóng ruột, lúc này mới nhớ ra có thứ gọi là điện thoại. Cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Tần Kính Thiên, giọng nói trầm thấp của anh vang lên: “Sao vậy?”
“Anh đang ở đâu? Em đang ở chỗ vừa rồi chúng ta tách ra, nhưng không tìm thấy anh.” Giản Ánh Nhu vội nói.
Đầu kia điện thoại ngừng lại chốc lát, sau đó mới nghe thấy anh nói: “Sao em lại quay lại?”
Giản Ánh Nhu không nghĩ nhiều đáp: “Vì em muốn đi dạo với anh.”
Lại nghe thấy Tần Kính Thiên hỏi: “Không sợ nữa sao?”
Giản Ánh Nhu mím môi, dịu dàng nói: “Không phải còn có anh sao? Có anh thì em không sợ.”
Đầu kia điện thoại lại im lặng một lúc lâu, Giản Ánh Nhu càng thêm sốt ruột hỏi: “Anh đang ở đâu?”
Giọng nói êm tai của Tần Kính Thiên lại từ trong điện thoại truyền đến tai cô: “Quay đầu lại.”
Nghe thấy giọng nói, Giản Ánh Nhu quay đầu nhìn, dáng người dong dỏng cao của Tần Kính Thiên đứng ở phía sau cách cô mấy bước chân, lặng lẽ và dịu dàng nhìn cô.
Thấy anh, không hiểu sao trái tim Giản Ánh Nhu bỗng chốc bình tĩnh lại.
Tần Kính Thiên sải bước lớn đi đến bên cạnh cô, khẽ khàng ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu cô, lòng thầm nói: “Anh vẫn luôn ở đây.”
Chỉ cần cô bằng lòng quay đầu thì có thể nhìn thấy anh đứng ở nơi ban đầu đợi cô.
Khoảnh khắc này, Giản Ánh Nhu chỉ cảm thấy sự ấm áp chầm chậm truyền vào tim, cô như chú mèo con cọ cọ trong lòng anh.
Có anh ở đây thật tốt!
...
Nhìn từ bên ngoài, sự đàn áp của Cố thị gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho Sáng Tân, nhiều nhân viên của Sáng Tân cũng đang tìm công ty mới, nhưng nội bộ cấp cao của Sáng Tân lại sóng yên biển lặng, như thể ngọn lửa lớn này không thể cháy đến chỗ họ được.
Phòng làm việc của tổng giám đốc ở tầng hai mươi ba, Tần Kính Thiên đứng bên cửa sổ kính sát đất, ánh mắt như ngọn đuốc lặng lẽ nhìn xuống thành phố rộng lớn mới phát triển ở dưới chân.
Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân được thành lập khá sớm, nhưng phát triển rất chậm, nếu không phải trước kia mua mảnh đất này, xây dựng một toàn nhà lớn như vậy, có thể cuộc sống không tốt như bây giờ.
Mấy năm qua kinh tế ở thành phố Giang Bắc phát triển nhanh chóng, giá nhà leo thang, tòa nhà Sáng Tân nằm ở vị trí trung tâm thành phố, là vị trí đắc địa mà rất nhiều người muốn cướp. Giờ đây, tòa nhà này có thể được bán với cái giá gấp ngàn lần năm đó.
Sở dĩ Thịnh Thiên thu mua được Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, không phải vì nhìn trúng sản phẩm của nó mà là ai ai cũng muốn có được mảnh đất này.
Cốc cốc.
Lưu Phó Duy gõ cửa đi vào: “Tổng giám đốc Tần, mọi việc đều đang tiến hành thuận lợi theo kế hoạch của anh. Rất nhiều công ty đều chủ động đề nghị hủy hợp đồng với Sáng Tân, sau này sẽ không hợp tác với Sáng Tân nữa. Họ làm vậy đã giảm bớt rất nhiều lượng công việc để chúng ta loại bỏ những công ty đang chần chừ đó.”
“Ừ.” Tần Kính Thiên không quay đầu, chỉ khẽ “ừ” một tiếng khiến người ta không đoán được rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ gì.
Tần Kính Thiên không dặn dò thêm, Lưu Phó Duy chờ đợi rồi lại hỏi: “Có cần công bố chuyện Thịnh Thiên đã thu mua Sáng Tân từ lâu cho nội bộ công ty trước không?”
“Công bố.” Tần Kính Thiên dứt khoát thốt ra hai chữ ngắn gọn súc tích.
Tần Kính Thiên quay đầu nhìn Lưu Phó Duy, thờ ơ nói: “Người của Cố thị đều không gặp, cậu không nhớ à?”
Lưu Phó Duy hiểu ra, Cố Hoàng Hải thật sự đã chọc giận tổng giám đốc của anh ta. Đối phó với loại người như Cố Hoàng Hải, chẳng qua chỉ là việc cỏn con dễ như trở bàn tay của tổng giám đốc thôi.
Mà người họ Cố đó, bây giờ vẫn đang cố gắng nghĩ cách để gặp Leo Qin, nhưng lại không biết anh ta đã từng gặp Leo Qin, còn đắc tội không hề nhẹ với Leo Qin.
Chính vì vẫn không biết đã đắc tội với Leo Qin nên tên họ Cố đó vẫn tìm cách muốn gặp tổng giám đốc của anh ta.
Một người ngu ngốc nhất thì đã thua từ sớm, còn tưởng bản thân luôn chiếm ưu thế.
Lưu Phó Duy nói tiếp: “Mấy hôm trước Polaris tung ra một vài tin tức lung tung, nói gì mà anh mê nữ sắc, tên Cố Hoàng Hải đó đang muốn tìm phụ nữ cho anh.”
Nhắc đến Tần Ngọc Khuê, cuối cùng vẻ mặt bình tĩnh của Tần Kính Thiên cũng có chút thả lỏng, anh im lặng thở dài: “Cử người canh con bé cho kỹ, đừng để nó làm loạn nữa. Lần sau còn để tôi bắt được thì sẽ trói nó về Mỹ.”
Cũng chỉ có con nhóc đó nhà họ Tần mới dám làm loạn như vậy, hoàn toàn hủy hoại hình tượng tổng giám đốc của họ, nhưng tổng giám đốc của họ cũng chỉ bất lực thở dài.
Thịnh Thiên đã thu mua Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân từ lâu, tin này do phòng làm việc của tổng giám đốc đưa ra, nội bộ của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân lập tức sôi sục.
Nguyên nhân bọn họ sục sôi không chỉ vì Sáng Tân được tập đoàn tài phiệt lớn như Thịnh Thiên thu mua mà còn có một nguyên nhân khác là giữ lại tất cả nhân viên, hơn nữa phúc lợi và lương của mọi người sẽ được tăng theo thâm niên và thành tích.
“Trời ơi, thì ra nửa năm trước Sáng Tân của chúng ta đã được Thịnh Thiên thu mua rồi.”
“Hóa ra tổng giám đốc Tần là người được cử tới để tiếp nhận quản lý Sáng Tân.”
“Đúng vậy đúng vậy, điều đáng mừng nhất là chúng ta có thể tiếp tục ở lại Sáng Tân làm việc, hơn nữa sau lưng còn có Thịnh Thiên lớn làm chỗ dựa, không sợ Cố thị ức hiếp đè đầu cưỡi cổ chúng ta nữa.”
Trước giờ Giản Ánh Nhu không thích hóng hớt tám chuyện, nhưng cô cũng phấn khởi nói chuyện với đồng nghiệp một lúc rồi mới quay về bàn làm việc.
Nửa năm trước Thịnh Thiên đã mua Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân, vậy dựa vào thế lực của Cố Hoàng Hải cũng không thể nào động đến Sáng Tân được nữa.
Với Giản Ánh Nhu mà nói, điều này không chỉ là công việc ổn định và được tăng lương mà còn không cần lo lắng Cố Hoàng Hải sẽ dám làm gì Tần Kính Thiên, đúng là một tin khiến người ta phấn chấn.
Dường như đám mây mù trên đầu các đồng nghiệp chợt tan đi hết, ai nấy cũng phấn khích đến khoa chân múa tay vì tin tức vô cùng tốt này.
Không chỉ không cần đổi công việc mới, thích nghi với môi trường mới, hơn nữa phúc lợi tương lai của nhân viên cũng tốt hơn, ai mà bĩnh tĩnh cho được.
Tập đoàn Thịnh Thiên ơi tập đoàn Thịnh Thiên, đó là tập đoàn tài phiệt bao nhiêu người chen sức đầu mẻ trán cũng không vào được. Với các nhân viên cũ của Sáng Tân mà nói, chuyện này đúng là chuyện tốt như miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống.
Cố Hoàng Hải ầm ĩ lớn như vậy, Tần Kính Thiên vẫn tỏ vẻ bình tĩnh như thường, Giản Ánh Nhu còn tưởng anh không có cách để đối phó. Thì ra sau lưng anh có Thịnh Thiên to lớn làm chỗ dựa, tất nhiên là anh không lo rồi.
Thịnh Thiên là cái đùi mà ai cũng muốn ôm, với Cố thị hạng nhất hạng nhì trong nước mà nói, Thịnh Thiên cũng là một đỉnh núi cao xa không với tới, xa đến mỗi không thể vượt qua được.
Như vậy, những hành động trước đây của Cố Hoàng Hải rõ ràng giống hệt một tên hề, sau này anh ta muốn hợp tác với Sáng Tân, e là cũng chẳng có cơ hội nữa.