Mỗ Anh nghi ngờ: hàng xómtốt bụng cùng Tần Hạo? ! Tần Hạo cùng hàng xóm tốt bụng? ! JQ (gian tình) đại bộc phát?!
Trải qua chỉ điểm cùnghiệp trợ của tôi, Hà Dịch cùng Lưu Tĩnh đã thành công COS Adam cùng Eva.
Muốn biết tôi làm sao màrõ à? Dĩ nhiên không phải là dùng lỗ tai dán lên cốc giấy mà nghe, cũng khôngphải là vợ chồng son kia trong lúc vô tình nói ra khỏi miệng, mà là tôi nhìn,đến!
Một đêm, Lưu Tĩnh vẻ mặtngượng ngùng muốn mời tôi cùng với Hàn Lỗi đến hang ổ của cô ấy và Hà Dịch ănbữa ăn tối, về phần đây là danh nghĩa gì thì lòng dạ bà con biết rõ là đượcrồi, mà tôi nghĩ nói rất đúng, Hàn Lỗi dính vào hào quang của tôi mới có thểhưởng thụ bữa tối tâm huyết của Lưu Tĩnh đó chứ.
Thừa dịp Lưu Tĩnh ở trongphòng bếp bận rộn, tôi mãnh liệt yêu cầu Hà Dịch mang tôi đến phòng của cậu ta thamquan, Hà Dịch liền đỏ mặt nhăn nhó, chết sống không chịu, mặc dù cậu ta rấtkiên trì với suy nghĩ của mình, nhưng mà đối mặt với “giả chết” là tôi đây, cậuta có thể không thỏa hiệp sao?
Cuối cùng, Hà Dịch nhănnhó đem tôi mang vào một gian phòng… tràn đầy phấn hồng mộng ảo, vừa nhìn đãbiết là gian phòng của cô gái rồi.
Tôi dĩ nhiên sẽ khônghoài nghi Hà Dịch có ham mê ở phương diện này, bởi vì vừa nhìn cũng biết đây làphòng của Lưu Tĩnh a, dù sao cái ảnh nghệ thuật cực lớn của Lưu Tĩnh treo ở đầugiường kia không thể là giả được rồi.
Khà khà, nhưng mà trêngiường lại có hai cái gối, một cái chăn, bên trong tủ quần áo còn có cả đồ củanam giới nữa, rất rõ ràng rồi nha, bọn họ đã ngủ chung một chỗ, nếu đã ngủchung một chỗ chẳng lẽ chỉ đắp chăn bông thuần khiết nói chuyện phiếm thôi sao?Đương nhiên là phải biến thân thành Adam với Eva rồi!
Hà Dịch đứng ở cửa lắp balắp bắp tựa hồ đang muốn giải thích điều gì, tôi liền quay đầu nhìn hắn cườimập mờ, câu nào cũng không nói, chỉ khen ngợi giơ giơ ngón tay cái lên, mộtgiây sau, gương mặt tuấn tú của mỹ thiếu niên hay xấu hổ lập tức nóng đến độ cóthể luộc chín trứng gà tươi trong chốc lát!
Trêu chọc Hà Dịch khả áixong, bốn người chúng tôi song song ngồi vào chỗ bắt đầu thưởng thức bữa tối.
Không thể không nói, taynghề Lưu Tĩnh thật là tốt không có cách nào nói nữa a.
Sau khi ăn xong, tôi cùngvới Hàn Lỗi làm bộ ông lớn ngồi trên salon nhà họ ăn trái cây, thoạt nhìn còngiống chủ nhân của cái nhà này hơn, mọi người tán gẫu, tôi và Hàn Lỗi thỉnhthoảng còn dùng vẻ mặt mập mờ đùa giỡn hai người chủ chân chính đang ngồi ở đốidiện mình nữa.
So sánh với kiểu đùa giỡncấp bậc thấp của tôi, hành động lúc tạm biệt của Hàn Lỗi mới gọi là đùa giỡncấp cao chính cống.
Mắt thấy thời gian đãkhông còn sớm lắm, không xê xích gì nhiều, Hàn Lỗi kéo tôi cáo từ, vì lễ phép,Hà Dịch cùng Lưu Tĩnh cũng đứng dậy đưa tiễn, khi chúng tôi đi ra cửa nhà bọnhọ, vừa móc cái chìa khóa nhà mình ra, Hàn Lỗi đột nhiên xoay người cong congkhóe miệng với Hà Dịch, hài hước nói: “Hà Dịch, không tệ nhỉ, tiếp tục cố gắng,nhớ lấy, muốn thì phải lao đến mà đoạt!”
Không cần phải suy nghĩthêm, chàng mỹ thiếu niên hiểu rõ ý là gì lập tức đỏ bừng mặt, mà vẻ mặt LưuTĩnh thì không ngoài dự đoán cũng phối hợp đỏ mặt theo.
Ôi trời… “muốn thì phảilao đến mà đoạt”…một danh ngôn rất MA nha, Hàn Lỗi ơi là Hàn Lỗi, anh quả nhiênlà người đàn ông của em!!!
Giải quyết xong chuyệnnhà của cặp vợ chồng son Lưu Tĩnh và Hà Dịch rồi, tôi có phải hay không nên bỏchút thời gian tới “chú ý”, “quan tâm”, “chăm sóc” đồng chí Tần Hạo nhỉ?
Hừ hừ! Tiểu Hạo Hạo ơi làTiểu Hạo Hạo, nhìn chị đây đến “chăm sóc” em như thế nào nha!
Vẫn là thời gian nghỉngơi khi đi làm, vẫn là một Tần Hạo bị thôi miên như cũ.
Nhưng cho dù là như vậy,tôi không thể không bội phục sự chuyện nghiệp của cậu ta từ đáy lòng, lúc xử lícông việc, mọi thứ vẫn được làm cẩn thận tỉ mỉ, hoàn mỹ đến mức khiến ngườikhác “đố kỵ”, nhưng mà vừa đến thời gian nghỉ ngơi, anh ta lại lập tức bị “thôimiên” hoàn toàn, thất thần trong một lúc, chấp hành tốt nguyên tắc lúc cần chămchú nên chăm chú, lúc cần lơ đãng cứ lơ đãng. Anh ta là người hoàn mỹ đầu tiênmà tôi thấy có thể đem biểu hiện thất thần và chuyên chú phối hợp hài hòa nhưthế đấy!
“Tiểu Hạo Hạo! Lại đangđi vào cõi thần tiên sao?”
“Dạ…”
“Lại là về cô gái kia?”
“Dạ…”
“Nói cho chị đây biết mộtchút sao!”
“Dạ? Là cô!”
Đấy, lại là cái kiểu này,mỗi lần hỏi đến vấn đề mấu chốt là anh ta liền lập tức kịp thời khôi phục ýthức, đây mà gọi là người sai vặt bị thôi miên à! Tần Hạo bắt nạt tôi!
Lầm bầm cùng Hàn Lỗi bướcra khỏi thang máy ở tầng 15, tôi thế nhưng nhìn thấy cánh cửa đối diện với ngôinhà vợ chồng Lưu Tuấn ở cách vách nhà mình mở ra.
Điềuó nghĩa là thế nào?Có nghĩa là chúng tôi lại có hàng xóm mới!
Không thể không nói, từsau khi Lưu Tĩnh dọn vào, quả thực đã làm cho tầng lầu từng bị tôi hư hư thựcthực gọi là “nhà ma” này trở nên thịnh vượng hơn hẳn, vốn dĩ lúc đầu chỉ có tôivà Hàn Lỗi, hôm nay thế nhưng đã chật cứng người, thật là đáng mừng a, đángmừng a!
Về phần người hàng xómmới này, mỹ nam tôi liền có thể chấp nhận, chỉ cần không phải là một ông chúthô tục kỳ quái là tốt rồi.
Đúng lúc này, cửa nhà LưuTuấn mở ra, chỉ thấy cặp vợ chồng son ân ái ngọt ngào kia đứng ở trước cửa nhàmình nhìn cách cửa đối diện đang mở kia.
“Ơ! Hai người đi hưởngtuần trăng mật đã về rồi sao!” Tôi cười đi về phía bọn họ.
“Dĩ nhiên, vì chị nhớ mọingười mà!” Giang Mặc Mặc dùng vẻ mặt làm nũng chạy tới ôm một cánh tay tôi nói.
“Hừ hừ! Tốt nhất là nênnhư vậy!” Tôi ra vẻ ghét bỏ cười nói, “Nhưng mà, hai người trở lại cũng thậtkhéo nha, vừa về đã đụng ngay đến hàng xóm mới chuyển đến.”
“Duyên phận chứ sao!Chúng tôi vừa mới về đến nhà, cất hành lý xong liền phát hiện căn nhà đối diệncó người chuyển đến!” Giang Mặc Mặc nhún nhún vai trả lời: “Chúng ta đi xemngười hàng xóm mới này một chút xem sao!”
Bởi vì cảm thấy chỉ cóhai người thì “thế lực đơn bạc” quá, vậy nên chúng tôi lôi kéo thêm cả LưuTĩnh, sau đó, Giang Mặc Mặc giống như gà mẹ dẫn theo hai gà con vây xem diềuhâu, dẫn chúng tôi đến cửa nhà hàng xóm mới, tò mò nhìn vào bên trong.
Hàn Lỗi đối với hành độngcủa đám phụ nữ chúng tôi vẫn im lặng trầm mặc, cuối cùng quyết định bỏ lại tôimột mình, bản thân về nhà trước nghỉ ngơi, Lưu Tuấn thì bởi vì không chiếm đượcchỗ nhìn tốt nên cũng đành sờ mũi quay vào nhà.
Phòng ốc của hàng xóm mớirất loạn, trừ những đồ dùng gia đình đã cất kỹ, trên mặt đất vẫn còn một đốngthùng lớn thùng bé xếp ngổn ngang.
Một thân ảnh cao gầy bậnrộn đưa lưng về phía chúng tôi, tựa hồ không hề ý thức được sau cánh cửa lớnđang có ba người phụ nữ nhìn lén.
Người này rất cao, tôinhìn thấy ít nhất phải là 1m75, so sánh với Giang Mặc Mặc 1m70 còn cao hơn đónha, tóc ngắn lưu loát, ăn mặc có chút dày cộm, nặng nề nên nhất thời gặp khókhăn trong việc xác định giới tính.
Có lẽ là nghe được tiếngkêu gọi của chúng tôi, người này từ từ quay lưng, coi như là cho chúng tôi cơhội được nhìn tận mắt diện mạo của mình vậy..
Mỹ nhân a mỹ nhân, cô ấytuyệt đối là một mỹ nhân, hơn nữa còn là là một mỹ nhân có vẻ đẹp trung tínhnữa.
Tôi vẫn cho rằng, mộtngười chỉ cần có một cái mũi xinh đẹp, như vậy mọi thứ trên mặt sẽ đều sáng lêntheo, khiến cả khuôn mặt cũng trở nên xinh đẹp.
Cô gái này chính là ngườicó một cái mũi hoàn mỹ xinh xắn, ánh mắt màu khói trông rất thời thượng, bờ môiđỏ mọng mật ngọt, làn da không phải quá trắng như các người đẹp bây giờ theođuổi mà là rám nắng vừa khỏe mạnh vừa tự nhiên, thoạt nhìn cuồng dã mà gợi cảm,cũng bởi vì kiểu tóc cùng vóc người cao khiến cô ấy có loại mị lực mâu thuẫngiữa mĩ nam và mĩ nữ.
Cô ấy liếc mắt liền nhìnthấy ba người đứng ở cửa, cho nên ngơ ngác một giây rồi tươi cười đi đến, khôngthể không nói, cô gái này là kiểu người không cười sẽ khiến người khác cảm thấyxa cách, nhưng mà cười lên rồi lại khiến người khác nổi lên ý muốn thân cậnthật nhiều.
“Chào mọi người, tôi làngười mới đến Tô Tầm, nhưng mà phòng ở hơi lộn xộn, để mọi người chê cười rồi!”Vẻ mặt cô lúng túng chỉ vào phòng khác cười nói.
Tô Tầm, quả nhiên là mộtcái tên rất trung tính nha, thanh âm phát ra từ miệng cũng rất trung tính.
Hoàn toàn bị mị lực trungtính của cô gái này làm cho mê mẩn, ba người chúng tôi trừ bỏ cười khúc khíchchính là cười khúc khích, cuối cùng vẫn là Giang Mặc Mặc kinh nghiệm phong phúkhôi phục bình thường trước tiên, cô thanh giọng, mang theo nụ cười ngọt ngàonói: “Chào cô, chúng tôi là những cô gái nhỏ ở bên nhà cách vách, xem bộ dángcô hôm nay có vẻ rất bận rộn thì phải, vậy hôm khác chúng tôi lại đến quấy rầy!Chờ chúng tôi nhé! Hôm nay trước hết tha cho cô một cái mạng!” Dứt lời, cô ấycòn nghịch ngợm nháy mắt mấy cái.
Cho nên, Tô Tầm cười gậtđầu tiếp tục quay lại sửa sang phòng ốc, ba người chúng tôi thì quyết định thờigian đến quấy rầy người ta lần tới xong liền rối rít tan cuộc.
“Hàng xóm mới đến thật sựlà một mỹ nhân nha!” Tôi nằm lì ở trên giường, nói với Hàn Lỗi đang nằm đọcsách bên cạnh.
“Ừm…”
Tôi trở mình một cái, suyđoán lung tung nói: “Không biết cô ấy có người đàn ông nào chưa? Phụ nữ cựcphẩm như vậy cơ mà!”
“Ừm…”
“Hừ, chẳng lẽ đàn ông cácanh đối với người đẹp không có hứng thú cùng suy nghĩ gì sao?”
Hàn Lỗi đem sách khép lạithả vào bên cạnh đầu giường, tung mình trừng phạt tính đè ép tôi xuống, ngữ khímang theo hơi thở nguy hiểm nói: “Cưng à, mặc dù anh đã từng nói rằng một ngườiphụ nữ đã có đàn ông nghĩ đến người đàn ông khác là quá đáng, nhưng mà chưa nóilà một người phụ nữ có thể nghĩ đến một người phụ nữ khác, hiểu chứ, hơn nữa,những người đàn ông khác có hứng thú và suy nghĩ thế nào với mỹ nhân thì anhkhông biết, anh chỉ biết là mình có suy nghĩ và hứng thú đối với một cô nàngduy nhất mà thôi!”
Lời này của anh làm chotôi có cảm giác không tốt nha!
Tôi ý tứ nhẹ nhàng đẩyđẩy anh, có chút giả bộ ngu cười nói: “A ha ha ha, là như vậy à, ừm, nhất địnhlà như vậy. Nha, thời gian không còn sớm đâu, chúng ta ngủ đi!”
“À? Em buồn ngủ rồi sao,ừm, cũng tốt, anh cùng em ngủ!” Người nào đó cười tà tắt đèn.
“…”
Tôi quyết định, sau nàycho dù nghĩ đến người đàn ông hay người phụ nữ nào, nhất định cũng không chongười đàn ông này biết được!
Ôi mẹ ơi, eo của tôi a!Đau quá đi mất!
Buổi tối ngày thứ hai,Giang Mặc Mặc triệu tập tôi cùng Lưu Tĩnh mang theo đồ ăn vặt tự chuẩn bị vàbia, đúng tám giờ gõ cửa nhà của hàng xóm mới Tô Tầm.
Dưới sự chào hỏi thânthiện của Tô Tầm, ba người chúng tôi tự nhiên giống như vào hang ổ của mình,cầm tay chủ nhân bồi dưỡng tình cảm thật tốt.
Vì thế, dưới mị lực kémcỏi cùng dụ dỗ áp bức của ba người, Tô Tầm cuối cùng cũng can tâm tình nguyệnnói ra lai lịch của mình.
Tô Tầm, nữ, cùng tuổi vớiHàn Lỗi, kiểu rùa biển, là một lập trình viên Internet tự do, nhưng mà có mộtcông ty trên danh nghĩa, mà lần này chuyển tới thành phố của chúng tôi hoàntoàn là bởi vì anh chàng của cô ấy đang sống ở chỗ này, cô ấy vẫn luôn yêu mộtcậu em nhỏ hơn mình hai tuổi, từng bởi vì say rượu mà cùng nhau XXOO, song bởivì nguyên nhân nào đó không hề ở với nhau nữa, đến tận hôm nay, cô ấy đối vớingười đàn ông đó vừa là yêu vừa là không muốn yêu, hết sức mâu thuẫn.
Một cô gái điển hình chomối tình khó khăn a, bất quá nói đi nói lại, cậu em nhỏ tuổi kia của cô ấykhông biết là kẻ ngu ngốc hay là đồ đầu heo nữa, bày đặt một đại mỹ nhân khôngthèm, hắn nghĩ hắn là ai chứ?
Tình hữu nghị của các côgái dưới những chuyện bát quái và đùa giỡn mà hình thành, cho nên chỉ trong mộtđêm, bốn người chúng tôi đã chị em tương xứng, không khí hài hòa, rất tốt đẹp,rất lớn mạnh.
Tối hôm đó, lại đến phiêntôi ra cửa vứt rác, mọi người có phải rất rối rắm không hiểu vì sao lúc nào cũnglà tôi đem rác đi bỏ phải không, thật ra thì tôi cũng không hiểu vì sao mỗi lầnchơi búa kéo bao mình luôn là kẻ thua cuộc a~
Ở nhà chúng tôi, vì duytrì sự công bằng và thú vị, hai người đều dùng búa kéo bao để quyết định xemhôm nay ai là người đi vứt rác, kết quả rất rõ ràng, người thua luôn luôn làtôi, vì vậy lần nào cũng đều “may mắn” nhận được “phần thưởng” bị coi là “bấthạnh” này.
Tôi vừa lầm bầm nguyềnrủa Hàn Lỗi không có phong độ không có tính người vừa đem rác đặt trong góc cầuthang chuyên để đồ bỏ đi, sau đó tiếp tục lầm bầm đóng cửa cầu thang, tính quayvề nhà.
Đúng lúc tôi mở cửa,thoáng chốc, một thân ảnh nhanh chóng rẽ vào khúc quanh.
Thân ảnh ấy khiến cho tôiquênchạy theo, nhưng vừa lúc đuổi kịp tới khúc quanh thì chỉ có thể tiếc hậngương mắt nhìn cánh cửa thang máy chậm rãi khép lại một giây trước.
Tôi nhìn chằm chằm cánhcửa thang máy như đang suy nghĩ điều gì, cười lạnh một tiếng, không sai, thânảnh kia dù có hóa thành tro tôi vẫn nhận ra được, đây tuyệt đối là bóng lưngcủa Tiểu Hạo Hạo.
Tôi xoay người nhìn vềphía cánh cửa nhà Tô Tầm. Một cậu em trai, một cô gái lớn hơn anh ta một tuổi,khà khà, xem ra chân tướng sắp đến lúc rõ ràng rồi!
Bởi vì nguyên nhân nàođó, tâm tình tôi tốt hẳn lên, vừa về nhà vừa ư ử một điệu hát dân gian, lần đầutiên tôi thích cái việc đem rác đi vứt này đó nha!
Ch nên mấy tối liền, tôiđều chủ động yêu cầu đi vứt rác, điều này khiến cho Hàn Lỗi có chút khó hiểu,nhưng mà kẻ phong độ thân sĩ như anh cuối cùng cũng quyết định tôn trọng ý nguyệncủa tôi.
Kế này của tôi gọi là ômcây đợi thở, tôi không tin Tần Hạo sẽ không sa lưới, nếu như anh ta thật sự làcậu em trai trong lời của Tô Tầm.
Thật đáng mừng, ở buổitối thứ ba cực khổ ngồi chồm hổm quan sát của tôi, cuối cùng cũng đã có thể bắtđược thân ảnh lén lén lút lút của Tần Hạo.
Khi anh ta đi ra khỏi cửanhà Tô Tầm liền cẩn thận quan sát mọi thứ xung quanh, sau đó đúng lúc đang địnhchạy biến thì tôi một phen bùng nổ, đẩy cửa cầu thang ra, ở phía sau anh tadùng khẩu khí mười phần uy lực mà chỉ đủ cho hai người có thể nghe được gàolên: “Tần Hạo đại đầu heo! Một, hai, ba kẻ đầu gỗ không được nhúc nhích!”
Tần Hạo rất nghe lời cứngngắc đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt “Tôi xong đời rồi” khó chịu xoay người nhìntôi.
Tôi vội vàng nhảy đến chỗanh ta, vung lên nụ cười dối trá kiểu bà hoàng hậu lừa gạt công chúa bạchtuyết, dụ dỗ nói: “Tiểu Hạo Hạo, không ngại thì mời vào trong nhà tôi ngồi mộtchút được chứ!”
Không cho Tần Hạo quyềnlựa chọn, tôi đã mạnh mẽ đem anh ta kéo vào trong nhà mình.
Hàn Lỗi đứng trong phòngkhách, mắt thấy tôi cậy mạnh xài “bạo lực”, mặc dùgoài ý muốn nhưng anh vẫn lựachọn đứng ở một bên xem kịch vui.
Tần Hạo bị tôi thô lỗ đặttrên ghế sa lon, sau đó tôi có bộ dạng rất giống nữ thổ phỉ, hai tay chống thắtlưng, một cước giẫm mạnh lên chỗ đệm ghế bên cạnh anh ta, cố ý tàn bạo nói:“Đồng chí Tần Hạo! Anh có đầu hàng và nhận tội hay không?”
Lòng dạ quật cường, TầnHạo quay đầu đi chỗ khác, tính ương ngạnh chống lại sự tra hỏi của tôi.
Nha! Cậu chàng này địnhkhông nhìn mặt tôi à!
Đúng lúc tôi đang suynghĩ xem nên dụng hình thế nào để buộc anh ta mở miệng thì Hàn Lỗi đã kéo tôixuống ngồi bên cạnh mình, sau đó chậm rãi nói với Tần Hạo: “Mặc dù tôi không rõràng lắm đã xảy ra chuyện gì nhưng mà, xem tình hình này thì, cậu hay là nênđầu hàng vẫn hơn!”
Lời của Hàn Lỗi khiến chovẻ mặt Tần Hạo rõ ràng có chút buông lỏng, nhưng mà trầm mặc một lúc, anh tavẫn ngậm chặt miệng như cũ, hoàn toàn không có ý định khai ra cái gì hết.
Hừ! Làm phản! Làm phản!Anh chàng này muốn làm phản rồi! Thậm chí đến cả lời của Hàn Lỗi cũng khôngthèm nghe nữa!
Bộ dáng Tần Hạo anh dũnghệt như Giang tỷ đối mặt với đại quân Nhật Bản vậy, tròng mắt tôi xoay tròn,cười cười tựa đầu vào bả vai Hàn Lỗi, tâm bình khí hòa uy hiếp anh ta: “Khôngsao, không có chuyện gì, dù sao nhân vật chính có tới hai người, tôi trực tiếpđi hỏi Tô tỷ là được rồi, dù sao chúng tôi ở gần nhau như vậy, tôi lại có cả sốđiện thoại của chị ấy, ôi chao, không bằng ngay bây giờ tôi đi tìm chị ấy tớiđây nói chuyện một chút cũng tốt lắm!”
Nghe thấy tôi muốn tìm nữchính, Tần Hạo rốt cục nhận thua, thất bại khai ra hết thảy.
Thì ra, Tần Hạo thật sựlà cậu em lâu năm của Tô Tầm, cũng chính là cái đại đầu heo ngu ngốc trongmiệng của tôi, bọn họ vốn dĩ chính là chị có tình em có ý, không ngờ bị tụi bạnxấu thiết kế tiết mục say rượu rồi XXOO, cũng chính là lăn lộn trên giường mộtđêm xong, anh ta sĩ diện cự tuyệt người ta, hại người ta thương tâm bỏ ra nướcngoài học, bây giờ, nữ chính trở về nước, nam chính hối hận nhưng hết lần nàytới lần khác, nữ chính bởi vì bi thương năm xưa mà tạo thành bóng ma tâm lý, sợhãi cự tuyệt nam chính
“Cho cậu bảy chữ”, tôicười lạnh nói với Tần Hạo, “Tự tạo nghiệt không thể sống a!”
Tần Hạo khó có lúc gậtđầu đồng ý.
Nhìn bộ dáng hối hậnthống khổ của anh ta, tâm không đành lòng, tôi liền hỏi: “Biết hối hận rồisao?”
“Biết.”
“Muốn tôi giúp anh sao?”
“Muốn!”
“Tôi có phải là mỹ nhânkhông?”
“… Phải..”
Hàn Lỗi: “Phì! Tần Hạo aTần Hạo…”
Cuối cùng, dưới cái vỗ ngựcđảm bảo sẽ giúp anh ta đoạt mỹ nhân về nhà của tôi, Tần Hạo mang theo ánh mắtcảm kích đi xa dần cánh cửa.
Cho đến tận lúc nằm xuốnggiường, tôi đột nhiên mới ý thức được, Tần Hạo không phải là xử nam a! Anh tacũng đã từng cùng người ta lăn lộn qua giường nha!
Ý thức được bằng lựclượng của mình thì không thể nào hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ này được, tôitriệu tập Giang Mặc Mặc cùng Lưu Tĩnh thảo luận xem kế hoạch tác hợp Tô Tầm vàTần Hạo nên tiến hành như thế nào. Cuối cùng, thông qua một buổi thảo luận kịchliệt, chúng tôi tính toán để cho bọn họ lăn lộn trên giường một lần nữa.
Bởi vì tình huống bây giờe Tô Tầm sợ bị thương lần nữa mà cự tuyệt Tần Hạo, khiến Tần Hạo không cách nàogiải thích được với cô ấy, thế nên chúng tôi quyết định trước hết phải làm tốtcông tác tư tưởng cho Tô Tầm trước đã, nói đơn giản chính là giúp cô ấy tẩynão, để cô ấy đáp ứng cùng Tần Hạo ăn bữa tối lãng mạn dưới ánh nến.
Sợ rằng Tần Hạo lúc ấylại tỏ ra phong độ thân sĩ, bị sự căng thẳng của Tô Tầm đánh bại, cho nên tôiquyết định đến chỗ mẹ chồng mượn một viên thuốc có thể khiến cho bọn họ khôngthể giải thích được gì mà tự cởi quần áo, để hai người bá vương ngạnh th* lẫn nhau, đầu giường gâylộn cuối giường hòa hợp.
(*Bá vươngngạnh thượng cung: là thành ngữ xuất phát từ điển cố về một trận giao tranhgiữa Tây Sở Bá Vương Hạng Vũ và Hán Cao Tổ Lưu Bang. Xem chi tiết ở cuốichương)
Quyết định chủ ý xong,chúng tôi bắt đầu chia nhau hành động.
Cuối cùng, dưới sự thâmtình của Giang Mặc Mặc và cộng thêm một điểm cho kỹ thuật diễn kịch trời sinhcủa cô nàng, Tô Tầm đã đáp ứng ăn tối ở nhà cùng với Tần Hạo, còn đáp ứng sẽ đểchúng tôi chuẩn bị bữa tối nữa.
Tiếp đó, tôi hưng phấn ầmầm chạy về nhà lớn của Hàn gia, bắt chuyện qua với hai ông bà Hàn vẫn đang canhchừng trước cái tivi xem kênh văn nghệ như cũ, sau đó thần bí đẩy mẹ chồng vàophòng của bà, nói một mạch hết chuyện của Tần Hạo và kế hoạch của chúng tôi racho bà nghe.
Không ngoài dự đoán, mẹchồng tôi hưng phấn tỏ vẻ sẽ dùng hết sức lực có được tới hiệp trợ chúng tôi.
Cho nên bà liền mở mộthộc tủ, lấy một cái hộp ra, mở nắp, cẩn trọng cầm một viên thuốc “tội ác”, cườigian tà mài nhỏ nó.
Tôi cũng cẩn trọng cầmlấy bọc giấy chứa thuốc bột được mài ra từ viên thuốc ban nãy, tạm biệt mẹchồng, lúc này bà bỗng dưng kéo tôi lại, cười mập mờ tỏ vẻ nếu có cơ hội nhấtđịnh phải CALL cho bà để bà đến tận hiện trường, mà tôi cũng cười xấu xa nhưthế đồng ý với bà.
Hưng phấn cầm bọc giấychạy về phòng khách nhà Tô Tầm, phát hiện Lưu Tĩnh đúng lúc đã nấu ăn xong, bữaăn tối dưới ánh nến đã được chuẩn bị, không khí yên tĩnh cũng đã được bố tríhoàn hảo.
Tôi đem bột thuốc chialàm ba phần, sau đó ba người rót vào hai chén rượu đỏ, cười gian trá vô cùng,dĩ nhiên, kẻ chân chính tiến lên chỉ có tôi và Giang Mặc Mặc thôi.
Tôi cùng Giang Mặc Mặcngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn chằm chằm vào chén rượu, hai mắt tỏa sáng, sauđó hai người rất ăn ý trấn định đem bột thuốc rắc vào bên trong chén, ừm, bộtthuốc quả nhiên gặp chất lỏng liền tan ngay, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hởn
Cảm giác không nên lãngphí bột thuốc nên chúng tôi xui khiến Lưu Tĩnh đem đống thuốc còn dư lại róthết vào bên trong bình rượu đỏ, không tin tối nay bọn họ không lăn đến trêngiường.
An bài tốt mọi chuyệnxong, chúng tôi cười gọi Tô Tầm và Tần Hạo vào phòng khách, sau đó ba người imlặng phiêu bay khỏi căn nhà, trấn thủ tại trước cửa từng thời từng khắc chú ýtình hình bên trong.
Đóng kín cửa giúp bọn họsau, tôi rất lão luyện lấy ra mấy cái cốc giấy, phát cho Giang Mặc Mặc và LưuTĩnh mỗi người một cái, định dùng nó để nghe lén.
Lúc này, bờ vai của tôibị vỗ nhẹ mấy cái, quay đầu lại nhìn, hóa ra là Lưu Tuấn, anh ta hỏi tôi có cònchén giấy nào không, sau đó tiến tới bên cạnh cô gái của mình cùng nhau nghelén.
Tôi quay đầu nhìn về phíahai kẻ không chịu cùng chúng tôi “thông đồng làm bậy” – Hàn Lỗi cùng Hà Dịch,giơ giơ hai cái cốc giấy còn thừa trong tay, tỏ vẻ nếu bọn họ muốn gia nhập vẫncòn có thể.
Hai người đàn ông hết sứcăn ý khoanh tay đứng ở một bên, lắc đầu tỏ vẻ tuyệt đối không tham gia hànhđộng thấp kém như thế.
Quay đầu lại nhìn các tổviên của tiểu đội nghe lén đang dán tai vào cửa, tôi cố nén cười, chỉ thấy vợchồng Lưu Tuấn ỷ vào ưu thế thân cao đứng đem lỗ tai dán trên cốc giấy, còn LưuTĩnh và tôi thì ngồi chổm hổm hoặc quỳ xuống đất, tư thế rất tức cười, rất thôtục.
Nhìn Lưu Tĩnh hăng háibừng bừng, tôi chỉ có thể nói, quả nhiên là gần mực thì đen a, một cô gái thậttốt cứ như vậy bị chúng tôi làm hư đi rồi.
Về việc chúng tôi rốtcuộc có nghe lén được tình hình thực tế bên trong hay không thì chỉ cần nhìn vẻmặt thất vọng cùng tiếc nuối là biết, cánh cửa này quả nhiên cách âm rất tốt a,ban đầu là kẻ nào đã gạt tôi nói cách âm không tốt chứ?!