Cưới Sau Một Đêm

Chương 38: Nhiệt lạt chi dạ



Nghĩa cũngnhư tên, là một đêm vừa nóng bỏng vừa cay xè.

Sau lễ giáng sinh, chúngtôi bắt đầu nghênh đón mùa xuân.

Đêm muộn ngày ba mươi, bàmẹ bất lương đã trốn chồng, trốn nhà kia nói chuyện điện thoại với tôi, trừ việcchân thành tha thiết thăm hỏi thì chính là đùa giỡn, điều khiến tôi không giảithích được chẳng qua là hai người này rõ ràng đang ở cùng một chỗ mà tại sao cứmuốn lm bộ như đang xa cách nhau mười nghìn dặm chứ? Quả nhiên là họ so vớitrong tưởng tượng của tôi còn nghịch ngợm và nhàm chán hơn nhiều.

Buổi tối, chúng tôi cùngnhau tụ ở trong nhà lớn của Hàn gia ăn cơm tất niên, cho nên, không khí có thểđoán trước là hết sức vui vẻ và náo nhiệt.

Sau khi ăn xong, mọingười hẹn nhau rạng sáng sẽ đi đốt pháo, mà thừa dịp thời gian rảnh rỗi lúcnày, có người đề nghị chơi Đấu Địa Chủ (Landlords- Bài Tú Lơ Khơ), có người đề nghị đi dạovài vòng, có người đề nghị hát Karaoke, nhưng mà cuối cùng, dưới sự “trấn áp”của Hàn lão phu nhân, mọi người đành yên ổn đàng hoàng cùng lão phật gia ngồitrên salon xem bữa tiệc mừng xuân trên tivi.

Rốt cục “chịu đựng” đếnrạng sáng, một đám người trẻ tuổi chúng tôi rất chủ động tự giác bỏ lại haingười già của Hàn gia cùng hai người nửa già khác, chạy ra xe của mình đi tới chỗbắn pháo.

Chúng tôi cùng nhau lênđường rời xa nội thành, phát hiện cả con đường tràn ngập sương khói, rất cókhông khí ma quỷ u ám, xe tư nhân đỗ đầy dọc đường, tiếng pháo nổ vang khắp nơicùng tiếng hò hét.

Người trẻ tuổi bây giờ a,sao lại cứ thích ở trên đường đốt pháo chứ?

Chúng tôi tiếp tục đi vềphía trước, cách xa nơi đỗ xe tư nhân không sai biệt lắm tầm trăm mét rồi dừnglại, mọi người rối rít xuống xe, đem thùng pháo đặt xuống cỏ rồi chuẩn bị làmloạn.

Mấy người đàn ông của Hàngia cười xấu xa xắn tay áo lên, chọn lựa loại pháo mình thích sau đó bắt đầu“đại khai sát giới”.

So sánh với mấy người đànông xuẩn xuẩn dục động, mấy cô gái chúng tôi rất an phận đứng ở bên đường, chọnlựa những loại pháo không có gì nguy hiểm để đốt hoặc ném, vui đùa một chút chođã nghiền.

Lúc này, Hàn Vũ đột nhiênchạy đến chính giữa đường, ngồi xổm xuống, đem một loại pháo hoa không biết tênđặt thẳng đứng trên mặt đất, quay đầu cười “Khà khà” với chúng tôi một tiếngsau đó dùng bật lửa đốt cháy nó, nhanh chóng chạy về chỗ này.

“Vụt! Vụt” mấy tiếng,khói lửa thoát ra tầng tầng lớp lớp phá thủng giấy, bay thẳng lên tr ánh sánglập lòe đủ màu sắc bay múa, rối rít phiêu nhiên.

Cảnh tượng mỹ lệ kiakhiến mấy cô gái chúng tôi không chút keo kiệt gào lên hưởng ứng, thế nên HànVũ liền dũng cảm hơn, thừa dịp vắng xe cộ lại đứng ở giữa đường đốt tiếp đủloại pháo hoa khác nhau, vì vậy nhận được không ít lời khen ngợi cùng vuốt môngcủa chúng tôi.

Các chàng trai còn lạilàm sao có thể để Hàn Vũ tỏa sáng một mình chứ, Hàn Ti cười xấu xa đốt một câypháo hoa xoay tròn, vươn tay ném xuống dưới chân Hàn Vũ.

Pháo hoa rơi xuống đấtnhanh chóng xoay tròn, hiện ra đủ loại ánh sáng hồng, vàng, lam, lục, sắc tháiưu mỹ, thay đổi thất thường, nhìn rất đẹp, nhưng Hàn Vũ lại không hề cảm thấynhư thế, anh ta bị dọa đến mức nhảy loạn lên, chỉ sợ sẽ cùng cây pháo hoa tiếpxúc thân mật.

Phát hiện trò vui mới,dưới sự hướng dẫn của Hàn Ti, Hàn Lỗi này, Quan Dịch này, cả anh chàng giảngviên bạn trai của Hàn Tuệ nữa cũng theo chân xấu xa công kích hội đồng Hàn Vũkhiến anh ta loay hoay trốn tránh, mà động tác tức cười của Hàn Vũ càng khiếncho chúng tôi cười đến chảy cả nước mắt.

Chơi chán rồi, Hàn Lỗi đitheo Hàn Vũ đáng thương cùng nhau đứng ở một cái cống thoát nước gần đường, haianh em nhìn nhau cười một tiếng, xấu xa y hệt nhau, sau đó đốt cháy pháo trongtay, canh chừng thời gian sau đó thả vào trong khe cống thoát nước rồi bỏ đi,chỉ nghe “ầm” một tiếng, nước phụt lên, cả nắp cống cũng theo đó bay tít lêntrời.

Hai anh em giống như tìmđược trò vui của riêng hai người, ngồi chồm hổm ở đó hò hét ầm ĩ.

Ha, bọn họ đang phá cốngthoát nước kìa!

Mọi người tụm năm tụm bachơi cùng một chỗ, hai tiếng đồng hồ sau, pháo và pháo hoa trong tay ai cũngkhông còn thừa mấy nữa, trừ vài loại dài mảnh phát sáng bình thường.

Sau đó, Hàn Vũ lấy lạisức lực, anh ta cầm trong tay hai cây pháo đi tới giữa đường, giơ nó lên chỉvào anh cả Hàn Ti của mình, nói: “Lão Đại! Lúc trước hay bị anh bắt nạt, tốinay em quyết báo thù, chúng ta đấu một trận đi nào!”

Bị điểm danh, Hàn Tinhướn mày, cười lạnh một tiếng, cũng cầm lấy hai cây pháo hoa đi tới giữađường, mặt đối mặt với Hàn Vũ.

Lúc này bốn phía đã yêntĩnh hơn, sương khói trong không trung cũng từ từ tiêu tán, hai người anh em đứngcách nhau một khoảng an toàn ở giữa đường sau đó bắt đầu giằng co, bày ra tưthế mà bản thân cho là đẹp trai nhất, chờ thời cơ công kích đối phương. Haingười ở trong màn sương khói như ẩn như hiện, giống như là hai chiến sĩ cầmsúng chiến đấu, có cảm giác rất giống một vở kịch a.

Đoàn người chúng tôi hưngphấn đứng ở bên đường, ồn ào cổ vũ nhìn hai anh em “tàn sát lẫn nhau”.

Hàn Lỗi cùng Quan Dịchchia ra đi tới bên cạnh bọn họ, giúp bọn họ đốt pháo hoa.

“Vụt! Vụt!” Hai luồngpháo chia ra bắn thẳng lên trời, hai người nhanh nhẹn di động, đồng thời hướngvề chân đối phương mà bắn, rất nhanh, Hàn Vũ rơi vào thế hạ phong, cho nên anhta không chút suy nghĩ xoay người bỏ chạy, Hàn Ti theo bản năng cũng đuổi theo,tà ác nhắm đúng PP của Hàn Vũ thả một phát “súng”, lập tức khiến cho PP đángthương chịu đủ “ánh lửa tai ương”.

Cho nên, dưới tiếng rênrỉ đáng thương của Hàn Vũ, chúng tôi cười té ghế ở bên đường, hai anh em bọn họsao có thể đùa giỡn nhau khôi hài như vậy chứ, còn có để chúng tôi sống nữa haykhông a?

Trong tiếng cười vuimừng, mọi người làm loạn đến hơn bốn giờ, sau đó đi tản bộ một chút rồi tancuộc, ai về nhà người nấy ngủ bù.

Tôi cùng với Hàn Lỗi saukhi về đến nhà thì trời đã tờ mờ sáng, chúng tôi không chút suy nghĩ, rửa mặtđơn giản rồi ngã đầu nằm ngủ. Xem ra đốt pháo cùng với xem bắn pháo cũng tốnkhông ít sức a.

Lễ mừng năm mới cũng coinhư tưng bừng, nhưng vì trời vẫn còn lạnh nên tôi và Hàn Lỗi rất lý trí đều lựachọn ở nhà làm trạch nam trạch nữ với nhau.

Qua mấy ngày, ba nhà hàngxóm của chúng tôi, trong đó có một nhà kiềm nén không được tới lôi kéo mọingười đi tìm thú vui.

Xế chiều một hôm, LưuTuấn đến gõ cửa ba nhà bên cạnh, đem chúng tôi triệu tập ra trước cửa rồi bắtđầu trình bày sáng kiến DIY* của mình.

(*DIY;Do-it-yourself, tựy mọi người)

Tất cả chúng tôi ai nấyđều mặc áo khoác ngoài dầy cộm tựa vào khung cửa, lắng nghe suy nghĩ của LưuTuấn.

“Tôi cũng biết gần đâytrời lạnh, tất cả mọi người không ai muốn đi ra ngoài” Vẻ mặt Lưu Tuấn đắc ýnắm bả vai Giang Mặc Mặc, nói với chúng tôi. “Cho nên tôi đề nghị chúng ta cùngnhau chuẩn bị một đêm cay nóng! Hấp dẫn không! Mời mọi người vỗ tay!” Dứt lờitự mình vỗ tay trước.

Mọi người trừ Giang MặcMặc: “…”

Cho xin a, anh chàng nàynói cùng với không nói có gì khác nhau chứ, hoàn toàn không hề đề cập tới trọngđiểm, làm sao để có cay nóng đây?

“Nói điểm chính.” Hàn Lỗiđứng ở sau lưng đem hai tay khoác lên vai tôi lành lạnh nói.

“Gì? Tôi chưa nói đếntrọng điểm sao?” Lưu Tuấn giả bộ ngu cười nói, “Thật ra thì chính là làm mộtbàn toàn món cay Tứ Xuyên để mọi người cùng nhau ăn thôi mà, lúc trời lạnh ănớt là tốt nhất, đuổi khí lạnh đi, như thế nào? Có hứng thú không?”

“Anh chuẩn bị?” Hàn Lỗiđứng ra nói lên nghi vấn trong lòng mọi người.

“NO! NO! NO!” Lưu Tuấnvươn ra ngón trỏ khẽ lắc lắc. “Tự mình làm thì mới cơm no áo ấm được, cho nênmọi người mỗi nhà chuẩn bị một món, sau đó cùng nhau ăn.”

Mọi người trầm mặc suynghĩ một chút, cũng cảm thấy cái này có thể được cho nên rối rít gật đầu.

“Nhưng mà sẽ ăn ở nhà aiđây?” Lưu Tĩnh hỏi.

“Nhà cô chứ ai!” Tôi cùngvới Lưu Tuấn ngoài ý muốn trăm miệng một lời nói.

Xem ra chúng tôi đều có ýxấu giống nhau a, vừa dứt lời, tôi và Lưu Tuấn nhìn nhau cười một tiếng, quảnhiên thấy được trong mắt đối phương suy nghĩ và ý đồ y hệt.

“Tại sao vậy chứ?” HàDịch

“Bởi vì hai người dễ bắtnạt nhất!” Hàn Lỗi bình tĩnh phun ra kết luận.

Cuối cùng, dưới sự “ápbức lợi dụng” của mọi người, Lưu Tĩnh và Hà Dịch đành chấp nhận sự thật, đànghoàng dâng ra phòng bếp cùng bàn ăn nhà mình.

Bởi vì mỗi người đều phảitự chuẩn bị một món ăn nên chúng tôi cùng nhau đi chợ mua nguyên liệu.

Thật ra thì chuyện nàyđối với tôi mà nói không có gì khó khăn cả, không nói đến tài nấu nướng củatôi, chỉ cần có Hàn Lỗi đứng phía sau làm hậu thuẫn tôi liền bình tĩnh ngay,chẳng lẽ dựa vào tài nấu nướng của anh mà tôi còn phải lo lắng chất lượng thànhphẩm sao?

Món cay Tứ Xuyên nha, chủyếu nhất chính là cần cay, cho nên đi vào chợ bán thức ăn chúng tôi trước hếtđi mua ớt đã, chọn loại cay nhất cay nhì, không tin không cay chết bọn họ.

Chọn mua ớt xong, tôicùng Hàn Lỗi nhất thời không biết đi đâu nữa, bởi vì vẫn chưa thảo luận ra sẽlàm món gì. Nói thật, tôi chỉ mới ăn món cay Tứ Xuyên có một lần mà thôi, hơnnữa còn là chính tông nữa, ấn tượng khác không có, chỉ biết khi ấy cay đến u mêđi, lúc đó vẫn còn nhỏ lắm, nên bây giờ tôi giao hết cho Hàn Lỗi quyền quyếtđịnh, nhân cơ hội đảm bảo tối nay sẽ không đoạt danh tiếng của anh.

“Em căn bản là lười biếngthì có!” Hàn Lỗi nhẹ nhàng nắm đầu mũi của tôi kháng nghị.

Tôi chính là lười biếngthì thế nào, cắn tôi được a!

Xem bộ dáng giả xấu củatôi, Hàn Lỗi nhận thua, lôi kéo tôi đi mua con gà, bảo là định làm món gà KungPao.

Tốt lắm, tôi thích ănthịt nhất.

Chọn xong nguyên liệu nấuăn sau, mọi người tụ ở nhà của cặp vợ chồng son Lưu Tĩnh và Hà Dịch.

Tuy nói là mỗi nhà chuẩnbị một món ăn nhưng mọi người đều ăn ý chuẩn bị một nồi lẩu trước, tất nhiêncũng là món cay.

Hàn Lỗi, Lưu Tĩnh, Tô Tầmvà Lưu Tuấn muốn thi thố tài năng liền x hàng đứng ở trong nhà bếp chuẩn bị mónăn, không có việc gì làm như tôi, Hà Dịch, Tần Hạo và Giang Mặc Mặc thì ở trongphòng khách phụ trách cái nồi lẩu tối nay.

Trong phòng bếp rất náonhiệt, trong phòng khách của chúng tôi cũng không chia trên dưới.

Bốn người ghé vào trướcbàn ăn, nhìn súp bên trong cái lẩu, do dự nên xem cho vào bao nhiêu ớt.

“Nếu là món cay Tứ Xuyên,vậy thì nên cay một chút!” Tần Hạo phân tích.

“Thế thì tôi thả toàn bộnhé!” Tôi cầm mấy cây ớt hướng vào trong nồi.

“Đợi một chút! Chị làmthật sao?” Hà Dịch không nhịn được hỏi.

“Quản cái khỉ gió, cứ thảhết vào đi, Hạ Anh, to gan lên chứ!” Giang Mặc Mặc ở một bên hào sảng nói.

Cho nên, tay tôi run run,đổ toàn bộ ớt vào trong nồi, lửa đỏ một mảnh nhìn rất đẹp a, chẳng qua có chútcảm giác đáng sợ mà thôi.

Hai tiếng đồng hồ sau,mọi người vây quanh bàn ăn ngồi xuống, trên bàn lửa đỏ một mảng, tựa hồ nhìnthấy toàn ớt là ớt.

Về phần các món ăn thìtheo thứ tự là gà Kung Pao của Hàn Lỗi, ốc xào Tứ Xuyên của Lưu Tĩnh, sườn nonđệ nhất của Tô Tầm và canh cá dưa chua của Lưu Tuấn.

Bên trong nồi lẩu, mộttầng thật dày thật dày ớt cơ hồ nổi đầy lên trên bề mặt nước, làm cho mọi ngườivừa sợ hãi vừa kích thích.

Bà con nói xem, chúng tôicó phải đã cho hơi nhiều ớt hay không. Quá nhiều ấy chứ, cơ hồ món nào cũng cayhết á.

Nhìn kiệt tác của mọingười trước mắt, chúng tôi rất ăn ý cười khan mấy tiếng, chẳng qua không ai dámđộng đũa trước, khó có cơ hội nhường nhau như thế này.

Lúc này, Lưu Tuấn độtnhiên đứng dậy mở tủ lạnh lấy ra mấy chai Vương Lão Cát* đã đóng băng, phát chomỗi người một chai sau đó ngượng ngùng cười nói: “Nóng trong người, uống tràVương Lão Cát

(*Vương LãoCát: là một loại trà giải nhiệt giống như Dr.Thanh của Việt Nam ấy, nghe bảohệt như anh em sinh đôi, đến cái quảng cáo cũng giống nhau nên mình bê luôn câuslogan của Dr.Thanh vào, khác với convert đừng ai thắc mắc nghen ^_^. Theo nhưmột số nguồn tin thì 11/5/2009, sản phẩm Vương Lão Cát(王老吉) đã bị Bộ vệ sinh an toàn thực phẩmTrung Quốc khuyến cáo có chứa thành phần Hạ khô thảo không nằm trong danh sáchđông dược được sử dụng mà họ đã công bố, dẫn đến khiến nhiều người loét dạ dày,bị âm hàn quá mức. Chậc, anh Lưu Tuấn hại người quá!)

Mắt thấy không động đũakhông phải là biện pháp nên tôi dũng cảm trở thành người thứ nhất đi tiênphong, gắp một miếng thịt gà ăn trước, bởi vì là do chồng tôi làm nha, nên phảiăn đầu tiên rồi, đem thịt bỏ vào trong miệng, ôi, quả nhiên thật cay!

Mặc dù cay nhưng ăn rấtngon, cho nên chảy nước mắt cũng muốn ăn.

Sau khi tôi động thủ, mọingười cũng rối rít bắt đầu vươn tay, không chút khách khí ăn thật nhiều, thậtnhanh, vì thế không lâu sau tất cả đều cảm nhận được sự nóng hổi tinh túy bêntrong.

Nhoáng cái, cả bàn đầymón ăn chỉ còn lại toàn ớt, mọi người dũng cảm từng ngụm từng ngụm lớn ăn sạch,vừa chảy mồ hôi vừa rơi nước mũi, ai nấy đều thê thảm vô cũng, không nỡ nhìnluôn, thật là bị coi thường.

Cửa sổ được mở ra, giólạnh thổi tiến vào, nhưng thế vẫn chưa đủ, Vương Lão Cát đã uống hết một thùng rồivẫn cảm thấy khó chịu như cũ, khăn giấy bị rút sạch, mọi người dùng không kịp.

Cuối cùng, chúng tôi ănno nê xong, rất không có hình tượng ngồi la liệt xuống đất, cái trán bê bết mồhôi như cũ, y phục hỗn loạn lộn xộn, mặt mũi đỏ hồng, đầu mũi cũng hồng theo,miệng lại càng hồng, càng sưng hơn, thoạt nhìn vừa chật vật vừa tức cười.

Điên cuồng chán chê, mọingười vừa cười vừa mắng chủ ý thiu thối của Lưu Tuấn vừa thu thập tàn cuộc, sauđó ai nấy chạy về nhà mình “chữa thương”.

Nằm ở trên giường, tôicảm thấy miệng của mình vẫn cay xè như cũ, tê tê dại dại, có chút không thoảimái, thật là tìm tội mà.

Rất khó có được buổi tốiHàn Lỗi không quấy rầy mà biết điều nằm yên bên cạnh tôi.

Tôi cố ý nằm lỳ ở trêngiường trêu chọc anh: “Cưng ơi, tối nay anh làm sao lại ngoan như vậy chứ?”

Nghe ra sự trêu chọc củatôi, Hàn Lỗi ngóc đầu dậy cười nói: “Thì ra là em thất vọng như vậy a, vốn địnhnghĩ sẽ bỏ qua cho đôi môi…sưng có chút quá kia của em, giờ xem ra là không cầnrồi.”

Dứt lời, anh thế nhưngvọng tưởng dùng ngón tay vuốt ve “đôi môi đỏ mọng gợi cảm” của tôi, nói giỡn à,bây giờ môi của tôi chỉ đụng chạm không khí cũng có chút đau nhói, nếu là bịanh đụng chạm, môi của tôi sau này còn dùng được nữa sao? Cho nên tôi tránhtrái tránh phải, không để cho anh được như ý.

Trước khi nhắm mắt ngủmột giây, tôi ở trong bóng tối không nhịn được nguyền rủa: “Cưng à, em có thểvì cái miệng sưng vều của mình mà nguyền rủa Lưu Tuấn không?”

“Anh không có ý kiến,tính cả một phần của anh luôn cũng được.” Hàn Lỗi cười nhẹ.

“Lưu Tuấn a Lưu Tuấn,thật lòng nguyền rủa miệng của anh sưng to nhất có thể!”

Lẩu cay