Liên tiếp mấy ngày nay Lâm Phương Châu không quan tâm đến Tiểu Nguyên Bảo, ăn cơm cũng không cùng ăn với hắn, cũng không đi đến thư phòng của hắn xem tranh nữa.
Tiểu Nguyên Bảo cũng không dám đến tìm nàng.
Phương thức ở chung của hai người giống như đều hận không thể quên đi đối phương này làm người trong phủ cảm thấy rất kỳ quái, lại không dám hỏi.
Lâm Phương Châu chỉ có một người buồn ở trong phủ càng thêm nhàm chán, nàng nói với Hàn Ngưu Ngưu: “Chúng ta đi ra ngoài chơi đi.”
Hàn Ngưu Ngưu: “Được, có điều…… Tiểu công tử sẽ đồng ý sao? Tay ngươi còn muốn rửa hai mươi ngày nữa đâu.”
“Sao phải đợi hắn đồng ý, ta cũng không phải phạm nhân.”
“Nhưng đây là nhà hắn nha.”
Hàn Ngưu Ngưu vừa nói như vậy, Lâm Phương Châu càng cảm thấy bất mãn, bĩu môi nhẹ nói: “Nhà hắn? Cả khi hắn có ở nhà ta cũng có thể tự do ra vào, không cần phải nhìn hắn.”
Lâm Phương Châu mang theo Hàn Ngưu Ngưu đi ra sân, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một người một thân bạch y đang ngồi trên cây. Lâm Phương Châu lấy tay che nắng, nói với người trên cây, “Hảo hán, ngươi mặc phong tao* như vậy, không sợ chim sẽ ị phân lên ngươi sao?”
*Lẳng lơ
Vốn dĩ Thập Thất ngồi trên cây hóng gió đâu, thuận tiện trêu đùa Của Vạn vốn đang ngủ say. Nghe được lời này, mặt hắn tối sầm, lập tức nhảy xuống.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình, hỏi, “Ta, phong tao?”
“Đừng nhúc nhích!” Hàn Ngưu Ngưu đột nhiên nói.
Thập Thất lập tức đứng bất động, cũng không biết sao lại thế này.
Hàn Ngưu Ngưu từ sau lưng hắn cầm lấy một con sâu xanh bụ bẫm, cầm ở trong tay chơi, “Thật đáng yêu.”
Thập Thất: “……”
Hắn nhìn về phía Lâm Phương Châu, hỏi, “Công tử, ngươi muốn ra ngoài à?”
“Ừ.” Lâm Phương Châu gật đầu, bỗng nhiên ánh mắt sâu kín mà nhìn hắn, “Không được sao?”
“Được, ta đi theo ngươi.”
“Tại sao?”
“Ta phụng mệnh điện hạ phải bảo hộ ngươi, một tấc cũng không rời.”
Vì thế Lâm Phương Châu lại nhiều thêm một cái cái đuôi.
Thập Thất gọi người đi chuẩn bị xe ngựa, hỏi tiếp Lâm Phương Châu: “Công tử muốn đi nơi nào?”
“Ta cũng không biết, liền tùy tiện đi một chút nhìn xem đi, cũng không cần ngồi xe, ta đang muốn tham quan một chút phong cảnh ở kinh thành đâu, tuy rằng đã tới rất nhiều ngảy rồi nhưng lại chưa có lần nào nhìn kỹ cả.”
Thập Thất cũng không nói thêm, Lâm Phương Châu nói cái gì hắn đều làm theo.
Đi ra cửa, Thập Thất nói với Lâm Phương Châu, “Kinh thành rất lớn, hướng bắc đường này là Phố Mã, cũng là một con phố chuyên các cửa hiệu thuốc, không có gì đáng xem, hướng nam là phố Phan Lâu, nơi đó chuyên môn bán chim bay cá nhảy.”
Lâm Phương Châu cảm thấy hứng thú, “Ở đó bán những cái gì?”
Thập Thất cười nói, “Chỉ có thứ người không thể tưởng được, chứ không có thứ ngươi tìm không thấy…… Đi về hướng Nam thì rất xa, tốt nhất là ngồi xe ngựa đi, có tòa Tướng Quốc Tự, chắc công tử cũng nghe nói qua. Tòa Tướng Quốc Tự đó rất náo nhiệt, mỗi lần giao dịch đại hội ở đó rất lớn, hàng hoá cái gì cũng có, đáng tiếc hôm nay lại không phải dịp. Nhưng mà Tướng Quốc Tự có người hòa thượng tên là Tuệ Phổ, có một tay làm thịt heo rất giỏi, công tử có thể đi nếm thử, không biết hôm nay có còn hay không.”
Lâm Phương Châu ngây người ngẩn ngơ, “Hòa thượng bán thịt heo?”
“Cái đó có gì hiếm lạ đâu.”
“Đúng, đúng…… ta từ nơi xa xôi nhỏ bé đến nên chưa hiểu việc đời……”
Thập Thất nói tiếp, “Gần kề Tướng Quốc Tự còn có một chỗ chơi vui chính là ngõa xá. Kể chuyện xưa, xướng kịch, chơi tạp kỹ, đô vật đều có, còn có thi đấu đá cầu, nếu muốn lên thi đấu chính là một phiếu khó cầu.”
Lâm Phương Châu nghe được vô cùng thích thú, “Chúng ta đi về hướng Nam đi.”
“Được.”
Thập Thất đưa hai người bọn họ một đường hướng phía Nam, đi được một lúc liền nhìn thấy một con phố, từ cửa bên ngoài nhìn vào, hai bên bày đầy quầy hàng, người đi lại náo nhiệt như đi hội. Có tiếng nói chuyện với nhau, tiếng hét rao bán, tiếng mặc cả, có cao có thấp, có dài có ngắn, hỗn tạp với nhau giống như một tiểu khúc vui rộn.
Lâm Phương Châu tò mò nói, “Đây là phố Phan Lâu sao? Sao chỉ thấy bán mấy con vịt gà nhỏ, cái này mà cũng coi là chim hiếm thú quý à?”
“Phố Phan Lâu còn xa đâu, nơi này là phố Ngự.”
“Phố Ngự?”
“Vâng.”
Lâm Phương Châu ngạc nhiên, “Phố Ngự không phải là nên uy vũ cung kính canh phòng nghiêm ngặt sao?” Nàng một bên nói một bên khoa tay múa chân, “Có nhiều binh lính trấn thủ, nếu có người dám can đảm tới gần, liền bắt lại. Ta thấy trong hoàng cung đều là cái dạng này.”
Thập Thất bật cười, “Nếu hoàng thượng xuất cung thì cũng xác thưc là như thế. Nhưng mà ngày thường quan gia rất ít khi xuất cung, một con phố để trống như vậy nên dần dần liền có rất nhiều người ở chỗ này bầy hàng bán, cũng không ai quản thúc, chỉ có ngày lễ nào đó có giới nghiêm, nhưng cái đó thì mỗi năm cũng chỉ có một hai lần.”
Lâm Phương Châu đi vào phố ngự kia, nhìn trái ngó phải. Nàng cầm lấy một hộp phấn, mở ra xem thử, một mùi hoa thơm đập vào mặt, nàng rất thích, đáng tiếc là không thể dùng, vì thế liền mua cho Hàn Ngưu Ngưu. Còn có cái nước hoa từ Ba Tư vận chuyển đến, phun ở trên quần áo rất thơm, lập tức mua hai bình, nàng cùng Hàn Ngưu Ngưu mỗi người một lọ.
Ai za, thật đắt.
Đi vào bên trong, qua dãy bán hoa, ở dưới cây hạch đào có người lột hạt sen, có người bán tàu hũ ky, có người một bên bện giày bán…… Có thứ nàng gặp qua, cũng có thứ nàng chưa thấy qua.
Nàngiống như đồ nhà quê vào thành vậy, đi dạo một vòng quanh con phố này rất lâu.
Cho đến khi Thập Thất thúc giục nàng, thấy không giục không được, hắn đưa ra hai tay treo đầy đồ vật, trên cổ còn treo một đống, giờ phút này hắn thật hận chính mình không phải là Na Tra.
Lâm Phương Châu lưu luyến mà rời đi ngự phố, tiếp tục đi về hướng nam. Đi được một lúc thì tiếng người ồn ào ở phố ngự vừa rồi dần dần biến mất, trên đường nhìn thấy người đi đường càng ngày càng ít.
Thẳng đến khi nàng đi vào con phố vừa rộng mở lại thanh tịnh.
Lâm Phương Châu chỉ chỉ một cái đại môn* đỏ thẫm bên đường, hỏi Thập Thất, “Đây là nhà ai? So với phủ Tam điện hạ các ngươi khí phái hơn nhiều.”
*Cửa lớn
“Đây là phủ đệ của Triệu Vương,” Thập Thất nói, lại giải thích cho Lâm Phương Châu, “Tam điện hạ là hoàng tử chưa được thụ phong, vì vậy liền không nên phô trương. Kỳ thật lúc trước quan gia cấp cho Tam điện hạ một tòa nhà vừa to lại xa hoa, nhưng điện hạ nói chính mình thích thanh tịnh, nên mới thay đổi thành phủ bây giờ.”
“Tòa phủ kia mà còn tính nhỏ?” Lâm Phương Châu thè lưỡi.
Đang nói chuyện, thì thấy một chiếc xe ngựa vô cùng xa hoa chậm rãi mà đi đến trước đại môn, bên xe đi theo rất nhiều tùy tùng. Lâm Phương Châu có chút tò mò, đứng ở cách đó không xa xem xe ngựa kia, sau khi xe ngựa dừng lại,một người từ bên trong đi xuống, là người nàng đã gặp qua.
—— chính là Tề Vương ở trên ngự điện ép hỏi nàng đến mồ hôi lạnh chảy ròng.
Tề Vương không có chú ý tới bọn họ, sau khi hắn xuống xe, sửa sang lại quần áo, liền đi vào phủ Triệu Vương.
Lâm Phương Châu lẩm bẩm, “Lão nhị tìm lão đại, đây là muốn làm cái gì?”
Thập Thất tưởng là đang hỏi hắn, liền đáp, “Sinh nhật qúy phi sắp tới rồi, nghĩ đến chắc là Triệu Vương với Tề Vương muốn cùng nhau thương lượng tổ chức sinh nhật như thế nào.”
Lâm Phương Châu nghĩ thầm, không chừng lại muốn cùng nhau bàn cái chuyện xấu gì đây!
Qua bên này, khi Tề Vương nhìn thấy Triệu Vương thì hai người hàn huyên trong chốc lát, hết sức nhiệt tình, giống như đều không nhớ rõ hai người đã tranh đấu gay gắt ngươi chết ta sống mấy năm nay.
Hai người thương lượng cùng nhau chuyện sinh nhật của mẫu phi, một lúc sau, khi tôi tớ lui ra ngoài, hai người đóng cửa lại, lúc này mới nói lên chuyện khác.
Tề Vương hỏi Triệu Vương, “Sao tên nhãi ranh kia không trình lên sự việc Dương Trọng Đức làm cho huynh với phụ hoàng nhỉ? Không biết trong hồ lô của hắn chứa cái gì.”
“Ta cũng không biết,” Triệu Vương lắc đầu nói, “Việc này cũng là ngoài dự kiến của ta. Nghĩ đến hắn mới vừa trở lại trong triều, gót chân chưa vừn, không muốn gây chuyện.”
Tề Vương lạnh lùng mà hừ một tiếng, nói, “Không nghĩ tới mạng hắn lại lớn như vậy”
“Đúng vậy,” Triệu Vương hạ giọng, thở dài nói, “Ta nói vẫn là đệ quá nóng vội. Dược lúc trước của mẫu phi, nói là chỉ cần dùng mười năm thôi, nhất định có thể chết bất đắc kỳ tử, đệ lại không nghe, sốt ruột ra tay.”
“Đệ sốt ruột? Nếu không phải phụ hoàng dưới sự thúc đẩy của bọn quần thần kia muốn lập hắn làm thái tử thì đệ còn nóng vội chắc? Dược mà mẫu phi nói, người cũng là lần đầu tiên dùng, nếu chết thì là chuyện tốt không còn gì tốt hơn nhưng lỡ như không thì sao? Chúng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn trị vì thiên hạ này! Hơn nữa,” Tề Vương cười lạnh nhìn hắn, “Đệ gấp huynh thì không chắc? Đừng quên, chuyện này cũng có một phần của huynh, hai ta ai cũng đều thoát không được.”
Triệu Vương xua xua tay nói, “Đệ không cần lo lắng, người có liên quan tới việc này đều đã chết. Ai, sau khi hăn ngã xuống ta còn cho rằng hắn chắc chắn sẽ chết, cho dù may mắn được cứu thì cũng bị tàn phế, ai ngờ vận khí hắn lại tốt như vậy. Đệ nói có phải trời cao phù hộ hắn hay không?”
“Đệ chỉ hỏi huynh một câu, đại ca, nếu lão tam ngồi lên vị trí kia, còn có chỗ dung thân cho hai huynh đệ chúng ta không?”
Triệu Vương lắc đầu thở dài nói, “Đừng nói dung thân, chỉ sợ ngay cả cơ hội sống chưa chắc đã có.”
Tề Vương nhẹ nhàng nheo lại đôi mắt, “Cho nên ——”
Triệu Vương thần sắc trở nên tàn nhẫn, “Hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng.”
“Được! Giải quyết hắn, thiên hạ này không phải là hắn thì cũng của hai huynh đệ ta.”
Triệu Vương lại có chút do dự, “Nhưng muốn giải quyết hắn, nói dễ hơn làm? Dù sao hắn cũng là con của hoàng hậu. Cái gì cũng không cần làm, thiên hạ chính là của hắn.”
“Con của hoàng hậu thì cũng sẽ phạm sai lầm thôi.”
“Đệ cảm thấy lão tam có thể phạm sai lầm gì? Đến nỗi phải yêu cầu phế đích lập trưởng?”
Bốn chữ “phế đích lập trưởng” này làm cho trong lòng Tề Vương có chút không thoải mái, rốt cuộc hắn vừa không là “Đích” cũng không phải “Trưởng”. Nhưng mà hiện tại không phải là lúc tranh luận loại sự tình này, Tề Vương thu hồi cảm xúc, nói, “Kia cũng không nhất định.”
Triệu Vương không yên tâm nói: “Nhưng lão tam người này, bây giờ ta có điểm nhìn không thấu hắn. Ta hy vọng hắn là khờ thật, nhưng ta cũng sợ hắn là giả ngu. Chính hắn khẳng định cũng biết, chỉ cần không làm sai chuyện gì, phụ hoàng liền không có lý do phế hắn, giang sơn này cũng sẽ thuộc về hắn. Đệ thử nói một chút, hắn có thể phạm sai lầm gì? Ta nghĩ, chúng ta chỉ có thể ra tay từ người bên cạnh hắn……”
Tề Vương đột nhiên hỏi, “Huynh có cảm thấy cái tên Lâm Phương Châu kia có vấn đề hay không?”
“Có vấn đề gì? Ngày đó đệ không phải đều hỏi qua rồi sao, không có sơ hở. Khả năng việc này thật sự chỉ là trùng hợp.”
“Không, đệ nói không phải vấn đề này.” Tề Vương nói, lạnh lùng cười, “Cho dù không có vấn đề, chúng ta cũng có thể tìm được vấn đề.”