Khi Cố Khải đến, Ôn Nhiên vừa đỡ Ôn Cẩm lên giường.
Anh ấy lấy thuốc mỡ xóa sẹo và những vật dụng cần thiết để thay bằng cho cô, Ôn Nhiên chưa kịp đi tìm anh ấy, anh ấy đã tự mình đến.
Bạch Tiểu Tiểu đi vào với anh ấy, nói ba cô ấy bảo cô ấy về công ty, cô ấy chào hỏi một tiếng liền rời đi.
“Nhiên Nhiên, anh không có quấy rầy hai anh em em đâu chứ?”
Cố Khải mặc một chiếc áo choàng phòng thí nghiệm màu trắng, tao nhã mà vẫn cao quý, nụ cười ôn nhu như ngọc, ở trong bệnh viện, không biết đã hóp hồn bao nhiêu y tá và bệnh nhân.
Ôn Nhiên cười lắc đầu, nói không nên lời.
Cố Khải lại hỏi về tình hình hôm nay của Ôn Cẩm, sau đó mới thay băng cho Ôn Nhiên, sau khi thay băng xong, anh ấy nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Hai ngày này đừng dính nước vào vết thương, hai ngày sau lại thay thuốc. Sau khi bôi thuốc mỡ này, sẽ không để lại sẹo trên mặt và cánh tay nữa.”
Cố Khải bật cười, “Cảm ơn cái gì chứ, anh đáp lại một tiếng anh Cố của em, cho dù không thể đối xử tốt với em như anh trai em, nhưng chuyện này dễ như trở bàn tay, nhất định sẽ không từ chối.”
“Cảm ơn bác sĩ Cố đã tốt với Nhiên Nhiên.”
Trên giường bệnh, Ôn Cẩm rời mắt khỏi Ôn Nhiên mà nhìn Cố Khải.
Cố Khải nhún vai, cố nén cười, thở dài: “Nhiều năm trước, Tu Trần bị bắt cóc. Khi đang nguy hiểm, một cô bé đã cứu cậu ấy. Sau khi trở về, cậu ấy đã kể cho tôi nghe. Tôi đã cho rằng đó là em gái bị mất tích của tôi.”
Ôn Nhiên sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Anh Cố, ý của anh là, Trình Giai là em gái bị mất tích nhiều năm của anh?”
Cố Khải cười khổ, nếu Trình Giai thực sự là em gái anh thì tốt rồi, sau khi Trình Giai xuất hiện, anh đã lặng lẽ cầm tóc cô ta đi xét nghiệm ADN, nhưng kết quả không như anh mong đợi.
“Cô ta không chỉ không phải là em gái anh, ngay cả Tu Trần cũng không tin cô ta là cô bé mà năm đó đã cứu cậu ấy.”
Nghe lời anh ấy nói, ánh mắt của Ôn Cẩm khẽ thay đổi, anh nhớ tới những gì mà Mặc Tu Trần đã nói với anh ngày hôm đó, anh ấy luôn cảm thấy cô bé đã cứu anh ấy năm đó là Nhiên Nhiên, nhưng Mặc Tử Hiên lại nói…
Giờ đây, Cố Khải lại nói, lúc đầu anh ấy cho rằng cô bé đã cứu Mặc Tu Trần là em gái mất tích nhiều năm của mình.
“Anh Cố, chẳng lẽ dưới cằm của em gái anh cũng có một nốt ruồi như Trình Giai sao?”
Nhìn thấy vẻ buồn bã giữa hai hàng lông mày của Cố Khải, Ôn Nhiên vô thức nhíu mày, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu mà không thể giải thích được.
Cố Khải gật đầu, chuyện này anh chưa bao giờ nói với người ngoài, nhưng ở trước mặt Ôn Nhiên, anh sẽ cảm thấy thân thiết, không biết tại sao anh lại nói ra những lời trong lòng.
Ôn Cẩm đưa tay lên miệng ho khan hai tiếng, Ôn Nhiên lập tức thu lại ánh mắt nhìn Cố Khải, cầm cốc nước trên bàn đưa cho anh trai, quan tâm nói: “Anh, uống chút nước đi ạ.”
“Ù”
Đôi mắt đang cười của Ôn Cẩm lộ ra vài phần cưng chiều, anh ấy đưa cốc lên miệng nhấp một ngụm.
Tiếng bước chân vang lên bên ngoài phòng bệnh, sau đó cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Mặc Tu Trần dáng người cao lớn xuất hiện ở cửa, không để ý tới Cố Khải và Ôn Cẩm trong phòng bệnh, ánh mắt anh thâm thúy nhìn thẳng vào Ôn Nhiên.
Khi ánh mắt chạm nhau, một tia xúc động xẹt qua, sau đó là nụ cười ấm áp, anh đi vào phòng bệnh, ánh mắt rơi vào trên cánh tay cô, “Thay thuốc rồi à?”
“Vâng, anh Cổ thay cho em.”
Ôn Nhiên vừa nói vừa đứng lên, Mặc Tu Trần đưa mắt nhìn về phía Cố Khải, sau đó Cố Khải mỉm cười, ôn tồn nói: “Thuốc của tôi có thể khiến vết thương của Nhiên Nhiên mau lành hơn, hai ngày này đừng để cánh tay cô ấy dính phải nước.”
Mặc Tu Trần gật đầu đi về phía cô, cảm nhận được sự thù địch trong ánh mắt của Ôn Cẩm đang nằm trên giường bệnh, anh quay lại nhìn anh ấy, lại bình tĩnh bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh ấy.
“Nhiên Nhiên, anh muốn ăn chuối. Em xuống lầu mua một ít cho anh với nhé.”
Ôn Cẩm và Mặc Tu Trần nhìn nhau một giây, sau đó dời đi, quay mắt lại nói với Ôn Nhiên.
“Đúng lúc anh cũng muốn xuống lầu mua vài thứ, Nhiên Nhiên, anh đi cùng em.”
Cố Khải đứng dậy, chủ động nói, anh biết Ôn Cẩm muốn tách Ôn Nhiên ra là có chuyện muốn nói với Mặc Tu Trần.
Ôn Nhiên không ngốc, đương nhiên biết anh trai cố ý đánh lạc hưởng mình, trong mắt cô hiện lên một tia do dự, sợ anh ấy và Mặc Tu Trần xảy ra tranh chấp.
“Đi đi, để Cố Khải đi cùng em.”
Mặc Tu Trần nhìn Ôn Nhiên mỉm cười thoải mái, biểu hiện anh sẽ không bạc đãi anh trai cô.
“Được, vậy hai anh nói chuyện đi, em sẽ trở lại sớm.”
Mặc Tu Trần đóng cửa phòng bệnh xoay người trở lại giường, kéo ghế ngồi xuống, vắt chéo chân, thản nhiên nhìn Ôn Cẩm ở trên giường, nhàn nhạt nói: “Tôi biết, trước khi Mặc Tử Hiên đến thành phố F đã đến gặp anh. Anh có nghi hoặc gì thì cứ trực tiếp hỏi đi!”
Sau khi Ôn Nhiên đi công tác, Mặc Tu Trần luôn bận việc của dự án, chưa từng đến bệnh viện.
Điều này không có nghĩa là anh không biết Mặc Tử Hiên đã đến bệnh viện.
Ôn Cẩm liếc nhìn anh, trên khuôn mặt tuấn tú ngưng tụ một tầng lạnh lùng, anh ấy đi thẳng vào vấn đề, anh ấy cũng không muốn dây dưa với anh, “Mặc Tử Hiên đã nói với tôi một số chuyện, tôi không tin nhưng không phải hoàn toàn. Cậu ta nói, đêm đó cậu ta và Chu Lâm ở bên nhau là do anh giở trò.”
Khi anh ấy nói lời này, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Mặc Tu Trần, trên mặt không có chút cảm xúc.
Mặc Tu Trần khẽ khịt mũi, khóe miệng hiện lên một vòng cung lạnh lùng, thay vào đó anh hỏi: “Có phải cậu ta nói với anh, bởi vì tôi hận Tiêu Văn Khanh đã hại chết mẹ tôi, hận cậu ta cướp đi ba tôi, cho nên hãm hại cậu ta lên giường với Chu Lâm, cướp đi người phụ nữ cậu ta yêu?”
“Chẳng lẽ không phải sao?”
Hai mắt Ôn Cẩm tối sầm lại, mày nhíu chặt.
“Anh chỉ cảm thấy tôi dùng hạnh phúc cả đời của Ôn Nhiên làm điều kiện, giúp công ty Dược phẩm Ôn thị của anh, nhưng đây cũng là cuộc sống của tôi.”
Mặc Tu Trần không trả lời trực tiếp câu hỏi của Ôn Câm, ngược lại giọng điệu của anh có chút chế nhạo.
“Có ai ở thành phố G mà không biết cậu Mặc bị bệnh ở phương diện đó, không phải là một người đàn ông bình thường. Cho dù những người phụ nữ đó ngưỡng mộ thân phận và địa vị của anh, có ai có thể chịu đựng được nỗi cô đơn cả đời chứ?”
Ôn Cẩm không khách khí nói, chỉ trả lại cho Mặc Tu Trần một lời chế nhạo: “Bây giờ anh còn nghĩ tôi có bệnh à?”
“Chính vì mọi người đều bị cậu lừa nên tôi mới không yên tâm để anh và Nhiên Nhiên ở bên nhau.”
Ôn Cẩm đột nhiên tức giận, trước đó anh ấy đoán bệnh của anh là giả, những tin đồn đó là do anh cố tình tung ra. Nhưng không có bằng chứng, trải qua chuyện tối qua, anh và Nhiên Nhiên đã trở thành vợ thành chồng thật sự, bây giờ anh lại chính miệng thừa nhận.
“Ôn Cẩm, mỗi người đều có bí mật, nhưng tôi sẽ không vạch trần anh. Mặc kệ Mặc Tử Hiên đã nói gì với anh, tôi chỉ có một câu, tôi sẽ không làm tổn thương Ôn Nhiên.”
Mặc Tu Trần bỏ qua sự tức giận và lời buộc tội của anh ấy, cũng không muốn giải thích quá nhiều, chỉ nói với anh ấy một cách chắc chắn, anh sẽ không làm tổn thương Ôn Nhiên.
Ôn Nhiên đã là vợ anh, mặc kệ Ôn Cẩm có yên tâm hay không, có chấp nhận anh hay không thì anh ấy cũng không thay đổi được sự thật này.
Cho dù là trước đây, bây giờ, càng như thế!
Những điều mà Mặc Tu Trần anh quyết tâm, chưa bao giờ thay đổi.