Nhìn thấy dì Lý, trong lòng Ôn Nhiên không khỏi có chút buồn bực, trước đây đều là thím Trương trong nhà của Mặc Tu Trần đưa đồ ăn cho Ôn Cầm, mấy ngày nay cô đi công tác, không ngờ anh ấy lại tìm dì Lý trở về.
Mặc Tu Trần cũng không nói cho cô biết.
“Anh cũng mới tìm dì Lý quay lại ngày hôm qua thôi. Nhiên Nhiên, mặc dù ba mẹ đã đi rồi, nhưng vẫn còn hai người chúng ta ở lại.”
Ôn Cẩm nhẹ nhàng nói, dì Lý đã làm việc ở nhà họ hơn mười năm, đối với bà ấy, anh cũng rất yên tâm.
“Anh, em xin lỗi, khi trong nhà xảy ra chuyện, em đột nhiên không biết phải làm sao cả…”
“Ngốc quá, anh đâu có trách em. Anh biết tại sao em lại bảo dì Lý về quê mà, hôm nay anh đặc biệt bảo dì Lý nấu nhiều món, em ở lại ăn cơm với anh nhé.”
Ôn Cẩm ngắt lời tự trách của cô, mặc dù Ôn Nhiên chỉ kể cho anh ấy nghe một phần của câu chuyện, nhưng anh ấy đã hiểu rất rõ ràng những gì đã xảy ra trong những ngày mà anh hôn mê.
Ba mẹ anh qua đời, mọi vấn đề trong công ty đột nhiên bị tiết lộ, đứng trước nguy cơ phải phá sản với khoản nợ khổng lồ. Chu Minh Phú dùng chuyện này để ép bức, mà anh lại bất tỉnh, chi phí chữa trị cũng cần rất nhiều tiền…
Ôn Nhiên gạt đi cảm xúc trong lòng, trên mặt lộ ra nụ cười: “Được ạ, em cùng anh ăn cơm.”
Dì Lý cười cười, lấy thức ăn trong hộp giữ ấm ra, nói: “Hai cháu ăn từ từ, dì đi loanh quanh chút, lát nữa sẽ quay lại.”
Buổi tối, Mặc Tu Trần tăng ca đến khuya, đêm qua Ôn Nhiên cũng không nghỉ ngơi nhiều, sáng sớm lại thức dậy quá sớm, không đợi anh quay về cô đã ngủ thiếp đi.
Anh tắm rửa rồi lên giường, đem thân thể mềm mại của cô ôm vào lòng, cô khịt mũi, vùi đầu vào ngực anh rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Một tia ấm áp xẹt qua đôi mắt thâm thúy và ẩn dật của Mặc Tu Trần, anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái, nhắm mắt lại, cũng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Hai ngày tiếp theo, anh bận rộn chuyện công trình, ngày nào cũng đi sớm về muộn, xã giao liên miên, rất ít thời gian giao tiếp với Ôn Nhiên.
Chiều thứ sáu, Ôn Nhiên đem tài liệu đến bệnh viện cho anh trai, nhân tiện mang một ít thuốc cho Cố Khải. Lại cùng anh trai tập luyện phục hồi chức năng, Ôn Cẩm bảo cô ở lại ăn tối, cô nói Mặc Tu Trần đã hẹn cô buổi tối cùng nhau đi ăn.
“Mặc Tu Trần đã hẹn em rồi thì người làm anh đây chắc chắn sẽ không ép em ở lại.”
Ôn Cẩm nói đùa, mặc dù anh ấy lo lắng Mặc Tu Trần sẽ làm tổn thương Nhiên Nhiên, muốn cô rời khỏi Mặc Tu Trần, nhưng mấy ngày trước hai người mới trở thành một đôi vợ chồng thực sự, anh ấy biết cô không thể rời bỏ Mặc Tu Trần.
Ôn Nhiên liếc nhìn anh ấy: “Anh, ngày mai em không đi làm, nhất định cả ngày sẽ đến bệnh viện cùng anh. Buổi tối sẽ tự tay nấu cơm cho anh, cho anh nếm thử tay nghề của em.”
Ôn Cẩm cười gật đầu: “Được, hẹn rồi đó nhé, anh rất mong đợi tài nấu nướng thiên phú của Nhiên Nhiên nhà chúng ta đấy.”
Lúc ra khỏi bệnh viện, điện thoại di động của Ôn Nhiên đột nhiên vang lên.
Cô lấy điện thoại di động ra, khi nhìn thấy số người gọi, ánh mắt ngấn nước của cô trở nên ấm áp, cô ấn nút trả lời, giọng nói tràn ra bờ môi đỏ mọng: “Alo ạ!”
“Em vẫn ở bệnh viện à?”
Giọng nói trầm ấm từ tính của Mặc Tu Trần truyền đến, bởi vì buổi sáng Mặc Tu Trần đã nói, tối nay sẽ không tăng ca, cùng cô đi ăn tối. Buổi chiều cô đến bệnh viện liền nhắn tin nói cho anh biết.
Trên môi Ôn Nhiên bất giác nở nụ cười, đi nhanh tới bên đường: “Em vừa mới ra khỏi bệnh viện, anh tan làm chưa?”
“Anh đang ở công trường, ở đây xảy ra chút chuyện. Tối nay anh không thể cùng em đi ăn tối, buổi tối có thể anh sẽ về muộn, em không cần đợi anh đâu, nghỉ ngơi trước đi nhé.”
“Xảy ra chuyện gì vậy, có phải anh bị thương không?” Ôn Nhiên đột nhiên dừng lại, cau mày, cô nghe thấy tiếng xe cấp cứu từ trong điện thoại, trong lòng chợt dâng lên.
“Có chút tai nạn, bị thương không phải là anh.”
Mặc Tu Trần nhẹ giọng đáp lại, vốn dĩ không muốn nói cho cô biết, nhưng cô nghe thấy tiếng xe cấp cứu, anh lại không giấu được.
“À, anh không bị thương là tốt rồi. Là công nhân bị thương ạ?”
Ôn Nhiên mảnh mai đứng trong ánh chạng vạng, giọng nói nhẹ nhàng đầy lo lắng, trên công trường xảy ra chuyện, cho dù không phải anh bị thương, tai nạn này anh cần phải chịu trách nhiệm.
“Không phải, là Trình Giai.”
Bên kia điện thoại, Mặc Tu Trần im lặng hai giây, sau đó lại là giọng nói của anh truyền đến.
Nghe đến đây, trái tim Ôn Nhiên hơi thắt lại, sức cầm điện thoại đột nhiên tăng lên vài phần. Không biết vì sao, trực giác nói cho cô biết, Trình Giai bị thương chắc chắn có liên quan đến Mặc Tu Trần.
Mà trong lòng cô, lại không thích những cảm xúc của trực giác này.
Cô mím môi một cách vô thức, rồi hỏi: “Sao cô ấy lại bị thương, có nghiêm trọng không?”
“Có chút nghiêm trọng, cụ thể thế nào anh về sẽ nói cho em biết. Em về nhà trước đi nhé, anh cúp máy đây.”
Không biết tình hình có phức tạp không, một hai câu cũng không nói rõ ràng, Mặc Tu Trần không muốn nói chi tiết, hay là khó nói, anh lấy lí do về nhà sẽ nói cho cô rồi cúp điện thoại.
Nhìn chằm chằm thời gian cuộc gọi trên màn hình điện thoại, tâm trạng của Ôn Nhiên trở nên phức tạp.
Trình Giai bị thương, còn rất nghiêm trọng?
“Nhiên Nhiên, sao em vẫn ở đây?”
Phía sau truyền đến giọng nói của Cố Khải, Ôn Nhiên khôi phục lại vẻ trầm ngâm, quay đầu lại, cô thấy anh đi cùng vài nhân viên y tế, mắt cô lóe lên, cô nhẹ nhàng nói: “Tôi đang chuẩn bị về đây,
anh là đang đợi bệnh nhân đúng không?” “Là Trình Giai, Tu Trần vừa gọi điện đến nói, cô ta bị thương, họ đang trên đường đến bệnh viện.”
Cố Khải do dự một chút, giải thích ngắn gọn.
“Sao cô ấy bị thương vậy, anh có biết không?”
Ôn Nhiên kiên định nhìn Cố Khải, trong lòng có chút lo lắng, anh ấy đã sớm đưa người ra đây đợi, có nghĩa là tình hình của Trình Giai rất tệ.
Ánh mắt Cố Khải lóe lên, haha nói: “Anh cũng không rõ, chuyện này phải hỏi Tu Trần mới biết. Bọn họ có lẽ sắp đến rồi, nếu em muốn biết thì có thể ở lại đợi họ, lát nữa hỏi Tu Trần.”
Cố Khải đề nghị điều này không phải anh ấy biết nguyên nhân gây ra thương tích của Trình Giai, mà là vì Mặc Tu Trần, bởi vì Mặc Tu Trần đã cho người điều tra kết quả trúng số của ba cô ta…
Sau khi anh ấy chứng minh được Trình Giai không phải là em gái mà anh ấy đang tìm kiếm, giữa Ôn Nhiên và Trình Giai anh nghiêng về phía Ôn Nhiên.
Cũng giống như Mặc Tu Trần, đây chỉ là một cảm giác, một cảm giác rất lạ.
Ôn Nhiên suy nghĩ một chút, lịch sự từ chối: “Không đâu, tôi tốt hơn nên về trước thôi. Ở lại cũng không giúp được gì.”
Mặc Tu Trần vừa hỏi cô đã về chưa, cô nói với anh cô vừa mới đi ra khỏi bệnh viện, anh không bảo cô ở lại đợi anh, nếu cô ở lại có lẽ sẽ rất bất tiện.
Nghĩ đến đây, Ôn Nhiên cười nhạt nhìn Cố Khải, xoay người đi tới bên đường.
Là xe của công ty chở cô đến bệnh viện, thấy cô đi qua, tài xế lập tức mở cửa xe, lên xe, Ôn Nhiên nói đi đến “công trường cao ốc thương mại.”