Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 124: Cô ấy ngất rồi



“Hừ, cô không cần phải khoe khoang trước mặt tôi cậu Mặc đối xử tốt với cô như thế nào. Trong lòng cô tự biết rõ, anh ấy cưới cô không phải vì thích cô, chẳng qua cô là người phụ nữ mà Mặc Tử Hiên yêu sâu sắc thôi.”

Lời nói của Trình Giai đột nhiên trở nên sắc bén và ác ý, cô ta cảm thấy Ôn Nhiên đang chế nhạo mình, mà cô ta lại không chịu nỗi tư thế thắng cuộc của Ôn Nhiên.

Nếu không phải cô gả cho Mặc Tu Trần trước, bây giờ người phụ nữ đứng bên cạnh Mặc Tu Trần nhất định phải là cô ta.

Cô ta chẳng qua xuất hiện chậm một bước!

Sắc mặt Ôn Nhiên hơi thay đổi, trong mắt lộ ra một tia lạnh lẽo, cô chậm rãi từ trên ghế đứng lên, đứng ở trên cao nhìn Trình Giai đang nằm trên giường bệnh, có chút cao quý và trịch thượng hơn.

Ánh mắt của Trình Giai càng trở nên mỉa mai và phẫn uất hơn.

“Trình Giai, chẳng lẽ cô không biết, quá trình không quan trọng, quan trọng là kết quả à?”

Trên mặt Ôn Nhiên hiện lên nụ cười, nhưng đáy mắt lại có chút lạnh lùng, không còn gọi cô ta là cô Trình nữa, mà gọi bằng cả họ và tên, chế nhạo đáp lại.

“Ôn Nhiên, cô thật không có liêm sỉ!”

Trình Giai tái mặt, trong mắt rực lửa.

Ôn Nhiên hehe cười, lấy điện thoại di động ra, chụp hai tắm ảnh cận mặt vì uất ức mà trở nên xấu xí của cô ta. Trong ánh mắt kinh ngạc và sửng sốt của Trình Giai, cô đưa điện thoại di động ra trước mặt cô ta, thờ ơ nói: “Bốn chữ không có liêm sỉ thích hợp với cô hơn, nếu tôi đoán không nhằm, cô ở trước mặt Mặc Tu Trần có dáng vẻ dịu dàng, yếu đuối đúng không. Nếu để anh ấy nhìn thấy cô như một người phụ nữ dữ tợn đanh đá chua ngoa, không biết sẽ có biểu cảm thế nào đây.”

Vẻ mặt của Trình Giai lại tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cô ta đưa tay lên sờ sờ mặt mình, không muốn Mặc Tu Trần nhìn thấy bộ mặt chanh chua này của cô ta, cô ta đột nhiên chật vật ngồi dậy từ trên giường: “Ôn Nhiên, cô không có tư cách chụp ảnh của tôi, cô trả ảnh lại cho tôi.”

Vào lúc này, Trình Giai hận không thể xé Ôn Nhiên ra từng mảnh.

Tuy nhiên, cô ta không có năng lực này, vết thương trên đầu không phải là giả, cô ta kích động mạnh, cộng thêm việc cô ta đột nhiên ngồi dậy, trong đầu đột nhiên đau nhói, ánh mắt loé lên vẻ hung ác nhìn chằm chằm Ôn Nhiên. Cô ta nhắm lại, cả người ngã ngửa ra giường, cứ như thế mà ngắt đi.

Ôn Nhiên khẽ giật mình, không ngờ cô lại bắt cần như vậy, nhìn thấy cô ta tái mét nằm trên giường bệnh, trong lòng dấy lên một tia lo lắng, nhanh chóng ấn nút trên đầu giường, sau khi ấn vào, cô quay người chạy ra khỏi phòng bệnh.

Cố Khải và Mặc Tu Trần đến rất nhanh, Ôn Nhiên cau mày đứng trên hành lang, vẻ mặt lo lắng.

“Trình Giai ngất rồi!”

Cố Khải gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Đừng lo lắng, anh sẽ đi xem xem, cô ta sẽ ổn thôi.”

Lời nói vừa dứt, anh ấy liền sải bước đi vào phòng bệnh, Mặc Tu Trần đứng ở cửa, liếc mắt nhìn Trình Giai trên giường, quay đầu nhìn về phía Ôn Nhiên, quan tâm hỏi: “Sao cô ấy lại đột nhiên ngất đi?”

Anh chỉ mới rời khỏi phòng có mấy phút, cùng Cố Khải nói được có mấy câu thôi mà.

Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên, nhìn về phía bên trong phòng bệnh, thật ra trong lòng cô có chút nghi ngờ Trình Giai giả vờ ngất đi, nhưng cô không thể trực tiếp nói ra, cho dù cô ta có giả ngắt, cô ta cũng sẽ không thừa nhận.

Sau khi tỉnh lại, cô ta nhất định sẽ đồ lỗi cho mình.

“Nhiên Nhiên, hai người nói cái gì vậy?”

Mặc Tu Trần thấy Ôn Nhiên không lên tiếng, chỉ kiên định nhìn về phía bên trong phòng bệnh, giữa lông mày tuần tú hiện lên một tia nghi hoặc, lại hỏi.

Ôn Nhiên thu ánh mắt lại, ngắng đầu bắt gặp ánh mắt dò hỏi của Mặc Tu Trần, cô mím môi, lấy điện thoại di động trong túi ra đưa cho anh, nhẹ giọng nói: “Anh tự mình xem album đi.”

“Cái gì thế?”

Sự nghi ngờ trong mắt Mặc Tu Trần càng sâu, thấy tâm tình của Ôn Nhiên có vẻ không tốt lắm, dáng vẻ không muốn nói nhiều, anh cầm lấy điện thoại, mở khóa, mở ảnh ra, liền nhìn thấy ánh mắt phẫn hận của Trình Giai. Trên bức ảnh đó, khuôn mặt giận dữ và chanh chua của cô ta xuất hiện, mắt anh khẽ chuyển động, đôi môi mỏng của anh khẽ mím lại.

“Hai người xảy ra tranh chấp à?”

Ôn Nhiên nhún vai, định nói gì đó thì trong phòng bệnh, Trình Giai đột ngột ‘a’ một tiếng tỉnh lại, cô giật mình nhìn vào trong thì thấy Cố Khải đã rút tay về, không kịp nhìn xem anh đã ‘cứu’ Trình Giai tỉnh dậy như thế nào.

“Anh tự hỏi cô ấy đi!”

Lo lắng trong lòng Ôn Nhiên tan biến, thấy Trình Giai tỉnh lại, việc đầu tiên là nhìn ra cửa, cô đột nhiên không muốn ở lại đây, buông một câu “Em đi thăm anh trai”, rồi xoay người rời đi.

“Nhiên Nhiên!”

Mặc Tu Trần nhíu mày nhìn theo bóng lưng Ôn Nhiên, điện thoại di động của cô vẫn ở trong tay anh.

Trong phòng bệnh, Cố Khải hỏi Trình Giai vài câu, cô ta nói bị đau đầu, có vẻ như tình trạng của cô ta rất tệ, Cố Khải bảo cô ta hãy nghỉ ngơi thật tốt và đừng kích động. Thấy cô ta lo đễnh, anh không ở lại lâu và rời khỏi phòng bệnh sớm.

Sau khi Ôn Nhiên và Cố Khải lần lượt rời đi, Trình Giai nghĩ Mặc Tu Trần sẽ đi vào phòng bệnh ở cùng mình, ít nhất anh cũng sẽ hỏi một câu quan tâm, nhưng đợi một lúc lâu vẫn không thấy anh đẩy cửa đi vào.

Vài phút sau, y tá đặc biệt đẩy cửa phòng bệnh đi vào, Trình Giai còn tưởng là Mặc Tu Trần, chưa kịp vui mừng thì lại thất vọng, khó chịu hỏi: “Cậu Mặc đâu?”

“Cậu Mặc có việc đã đi rồi, bảo cô Trình nghỉ ngơi cho tốt.”

Giọng điệu của y tá đặc biệt ôn hòa, cũng không quan tâm đến thái độ thờ ơ của cô ta.

“Tôi muốn nghỉ ngơi một lát, cô cũng đi ra ngoài đi!”

Trình Giai hung hăng nghiền răng, đưa tay sờ lên chỗ đau đớn dưới mũi, nhắm mắt lại không nhìn y tá đặc biệt nữa.

xk*& Mặc Tu Trần và Cố Khải cùng nhau rời đi, không thầy Ôn Nhiên đâu, Cố Khải thản nhiên hỏi: “Ôn Nhiên đâu, sao lại tự mình rời đi rồi?”

“Cô ấy và Trình Giai có thể đã xảy ra chuyện không vui, Trình Giai không thể chịu đựng được sự kích thích nên bát tỉnh. Tâm trạng của cô ấy cũng không tốt, vừa nãy còn bảo tôi tự đi mà hỏi Trình Giai rồi rời đi.”

Nghe xong, Cố Khải chế nhạo, mỉa mai nói: “Trình Giai giả vờ ngất đấy, cũng chỉ có một cô gái đơn thuần như Ôn Nhiên mới có thể bị lừa thôi.”

“Giả vờ?”

Mặc Tu Trần nheo mắt một cách sắc bén.

Cố Khải khẽ nhướng đôi lông mày đẹp trai, mở hai tay ra, nhìn cây kim mảnh nằm trong lòng bàn tay, nói: “Tôi dùng cái này để đánh thức cô ta, tôi vừa bước vào phòng đã phát hiện ra cô ta đang giả vờ ngắt rồi.”

Mặc Tu Trần không vào phòng bệnh, đương nhiên không biết Trình Giai đang giả vò ngất. Nghe Cố Khải nói như vậy, sắc mặt trở nên nặng nề, sau đó anh lạnh lùng cất giọng: “Có vẻ như Trình Giai diễn xuất tốt đó, cô ta ở trước mặt tôi thì tỏ ra dịu dàng và yếu đuối, nghe lời hiểu chuyện. Ở trước mặt Ôn Nhiên mới là bản tính thật của cô ta.”

Cố Khải không phản bác cười, “Cậu muốn biết bộ mặt thật của cô ta thì có thể xem video giám sát, nhưng cậu tự mình xem đi, tôi sẽ không đi cùng cậu, tôi không muốn nhìn thấy những hình ảnh làm bản mắt.”

Mặc Tu Trần trừng mắt nhìn anh ấy, thờ ơ nói: “Muốn biết tình trạng của cô ta ở trong bệnh viện, tôi căn bản không cần phải đích thân đi xem video giám sát.”

“Không phải cậu lại muốn dùng Tiểu Lưu làm tay súng chứ, cậu ta có một người chủ như cậu thật là đáng buồn đó!”

Cố Khải không hổ danh là anh em tốt nhiều năm với Mặc Tu Trần, thông qua biểu cảm và một câu nói của anh thôi là đã đoán được anh nghĩ gì rồi.