Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 127: Giữ bí mật



Bị anh ta trách móc và châm biếm, sắc mặt Chu Lâm thay đổi, lạnh lùng nói: “Không phải là không thể. Theo em biết, năm Ôn Hồng Duệ chuyển nhà là sau khi Ôn Nhiên bị ốm, bọn họ đến thành phố G, Ôn Nhiên chưa từng quay lại thành phó F. Trong chuyện này chắc chắn có bí mật nào đó không dám cho người khác biết.”

“Vậy cô tra ra được gì rồi?”

Mặc Tử Hiên sửng sốt, nhưng trên mặt chưa từng biểu hiện ra, khóe miệng mang theo ba phần châm chọc, nhìn Chu Lâm bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trên mặt Chu Lâm lộ ra một chút đắc ý, mấy ngày nay không phải cô ta ở đây chơi, để giãm được Ôn Nhiên dưới chân, cô ta rất cẩn thận điều tra, “Em nghỉ ngờ Ôn Nhiên không phải là con gái ruột của Ôn Hồng Duệ.”

“Cô có bằng chứng không?”

“Tạm thời chưa có nên em mới xin nghỉ thêm vài ngày.”

“Ba cô bảo cô điều tra? Những chuyện này cô nói cho ba cô sao?”

Mặc Tử Hiên không ngốc, sau khi ba mẹ Ôn Nhiên chết, anh nghe tin Chu Minh Phú hành động, biết ông ta muốn chiếm giữ Ôn thị. Thậm chí đêm đó, Ôn Nhiên ở thành phó F bị bắt cóc, suýt bị làm nhục, anh đều hoài nghi Chu Minh Phú làm điều đó.

Trừ ông ta ra, không ai ghét Ôn Nhiên đến vậy.

“Còn chưa có, mấy hôm trước em gọi về thôi.”

Chu Lâm chớp chớp mắt nói.

Mặc Tử Hiên nheo mắt lại, không tin hỏi: “Thật sao?”

“Tất nhiên là thế rồi!”

Chu Lâm ngắng đầu, lại bắt gặp ánh mắt sắc bén của anh ta.

“Mấy ngày nay cô ở đây chơi, không có chuyện gì xảy ra, sự hoài nghi của cô không được phép nói cho ba cô biết, càng không được phép điều tra thêm, nếu cô không làm được thì đừng trách tôi!”

Nói đến cuối cùng, Mặc Tử Hiên phóng ra ánh mắt hung ác, với bình thường ôn nhu giống như hai người khác nhau, Chu Lâm nhìn mà ớn lạnh, trong tiềm thức hỏi: “Có phải em giữ bí mật anh sẽ bằng lòng kết hôn với em không?”

SUPI”

Mặc Tử Hiên khit mũi, từ trên sô pha đứng lên, buông một câu: “Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai cùng tôi trở về thành phố G.”

Bước ra khỏi ghế sô pha, sải bước về phía cửa.

Chu Lâm đi theo sau, vội vàng hỏi: “Tử Hiên, muộn thế này rồi anh định đi đâu, ở lại đi!”

“Tôi ở phòng bên cạnh cô, bây giờ cô là phụ nữ mang thai, không cần nghĩ lung tung.”

Mặc Tử Hiên dừng lại, quay đầu nhìn Chu Lâm, ngọn đèn pha lê sáng ngời càng làm nỏi rõ nét mặt tuần tú của anh ta, khí lực mãnh liệt đã tan biến, dường như đã khôi phục lại vẻ dịu dàng thường ngày, tuy rằng chỉ là an ủi cho có, nhưng Chu Lâm vẫn cảm thấy trái tim như được sưởi ấm.

Ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng, ngày mai em cùng anh trở về.”

Nếu giữ bí mật thay Ôn Nhiên có thể khiến anh ấy nhìn mình khác đi, để anh ấy chấp nhận mình, thì tạm thời cô ta sẽ bỏ qua cho Ôn Nhiên.

xw& Chiều cuối tuần.

Khi Ôn Nhiên đến bệnh viện, cô nhìn thấy Ôn Cẩm đang ngủ trưa, thay vì đi vào cô đã đi tìm Có Khải.

Cố Khải đang khám bệnh cho một bệnh nhân, bên ngoài còn có vài người đang xếp hàng chờ đợi, Ôn Nhiên ngồi vào ghé, cùng họ xếp hàng.

Cô đang nghịch điện thoại di động để giết thời gian, trên đầu đột nhiên vang lên một giọng nói trong trẻo: “Cô Ôn, bác sĩ Cố bảo cô vào.”

“Hả, vâng, cám ơn!”

Ôn Nhiên kinh ngạc ngắng đầu lên, nhìn thấy một cô y tá đứng ở bên cạnh, nhìn mình nở nụ cười, cô nhìn xung quanh, đứng dậy cảm ơn rồi đi vào.

Phía sau bàn làm việc, Cố Khải mặc áo choàng trắng thần thánh, khí chất tao nhã, mày kiếm dễ chịu, miệng nở nụ cười dịu dàng, nếu đổi thành một người phụ nữ khác, e rằng đã bị mê hoặc bởi vẻ ngoài điển trai của anh ấy rồi.

“Thực ra em có thể đợi cho đến khi anh khám bệnh xong.”

Ôn Nhiên nói xong kéo ghế trước bàn ngồi xuống.

Cố Khải khẽ cười, nhấp một ngụm trà ở chén trà trước mặt, nói: “Anh muốn nhân cơ hội lười biếng chút.”

Ôn Nhiên bị lời nói của anh ấy chọc cho buồn cười, nghĩ đến mục đích tìm anh, cô nở nụ cười, nghiêm túc nhìn anh, hỏi: “Anh Có, kết quả ra sao rồi ạ?”

Có Khải dựa lưng vào ghế, cầm tách trà trong lòng bàn tay đầy đặn, nói đùa, “Em đừng nghiêm túc như vậy, sẽ khiến anh căng thẳng đó.”

Ôn Nhiên nở một nụ cười xa xăm, mặc dù cô không uống súp vi cá mập, nhưng chỉ nghĩ đến loại thuốc được thêm vào súp vi cá mập, tâm trạng của cô liền không thể khá hơn.

Có tiếng mở cửa nhẹ, Cố Khải quay đầu nhìn về phía cửa, thấy cô y tá đang bưng cốc sữa đi tới, anh cười nhẹ: “En ở ngoài đợi lâu như vậy chắc khát rồi, em uống sữa trước đi rồi anh nói cho em biết.”

Cô y tá đặt cốc sữa lên bàn trước mặt Ôn Nhiên, lẳng lặng bước ra ngoài.

Ôn Nhiên uống hai ngụm rồi đặt sữa xuống, giọng nói ấm áp của Cố Khải lại vang lên: “Ngoài xạ hương, trong súp vi cá mập còn có mấy loại thuốc, đều là loại thuốc cực độc. Tuy liều lượng không lớn, nhưng trộn lẫn cùng nhau, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”

Sắc mặt Ôn Nhiên hơi thay đồi.

Cố Khải nói rất nghiêm trọng, vậy thì nhát định là thật.

Cô suy nghĩ một chút, nhẹ giọng hỏi: “Nếu em uống vào, có phải cả đời này em sẽ không được làm mẹ nữa đúng không.”

Nhìn thấy lông mày cô cau lại, dáng vẻ cố kìm nén cảm xúc của mình, trái tim Cố Khải khẽ thắt lại, nét mặt tuần tú hiện lên một chút mềm mại, an ủi nói: “Nhiên Nhiên, em không nên buồn, vì em không uống súp vi cá mập đó. Những người tức giận lúc này là người trăm phương ngàn kế muốn hại em.”

Ôn Nhiên mím môi, nghĩ đến đêm đó cô ở thành phố F suýt chút nữa bị sỉ nhục, sau khi nhảy khỏi vách đá cô suýt chết, kết quả cô chỉ bị thương nhẹ. Mới qua ba ngày lại có người thêm thuốc vào súp vi cá mập, nhưng vẫn thất bại, trong lúc nguy cấp luôn có quý nhân giúp đỡ.

Cô cũng thật là may mắn, giờ người muốn hại cô chắc ói máu vì tức giận mát, cô chợt mỉm cười, nỗi buồn giữa hai hàng lông mày biến mất như mây, nụ cười tươi rói, giọng điệu lanh lảnh: “Anh Có, anh nói đúng, em nên thấy may mắn vì đã không uống súp vi cá mập có thêm thuốc đó, không có bị lừa. “

Dưới ảnh hưởng của cô, nụ cười trên khuôn mặt của Cố Khải lan toả, ngắng đầu uống một hơi cạn sạch tách trà, sau đó đứng dậy đi rót nước.

Sau khi rót nước và quay lại bàn làm việc của mình, Cố Khải hỏi, “Nhiên Nhiên, chuyện này em không định nói với Tu Trần và anh trai em sao?”

Trong mắt Ôn Nhiên thoáng hiện lên một tia do dự, nếu cô không nói ra, sau này bọn họ biết được nhất định sẽ rất tức giận, nhưng néu cô nói ra lại sợ bọn họ sẽ quá lo lắng.

“Anh nghĩ tốt hơn là em nên nói với họ, chuyện như này đã có một lần thì khó đảm bảo sẽ không có lần thứ hai. Từ một tháng trước, ba mẹ xảy ra tai nạn qua đời, có những chuyện chính là mắc xích vào nhau.”

Sắc mặt Ôn Nhiên hơi tái nhợt, khóe miệng mở ra, muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra được.

Cố Khải im lặng một lúc, cân nhắc nói: “Những chuyện đó, tuy rằng chưa tìm được chứng cứ, nhưng trong lòng em hẳn là đã đoán được đại khái.”

“Vụ bắt cóc đêm đó em nghĩ đó là Chu Minh Phú, súp vi cá mập em nghĩ là Tiêu Văn Khanh.”

Ôn Nhiên thẳng thắn nói với Cố Khải những gì cô nghĩ trong lòng.
— QUẢNG CÁO —