Ôn Nhiên sẽ trả lời như thê này, qua điện thoại, Tiêu Dục Đình im lặng một giây, lại mở miệng nói tiếp, giọng điệu của anh ta đã bớt kiêu ngạo và hống hách, thành khẩn hơn: “Ôn Nhiên, cô là bạn thân nhất của Tiểu Tiểu, cho dù cô ấy đi đâu đều nhất định sẽ liên lạc với cô. Tôi biết, có chắc chắn có số điện thoại của cô ây.”
“Anh có thể tìm ba mẹ của Tiểu Tiểu.”
Ôn Nhiên vẫn còn khó chịu với những lời lần trước ở Ý Phẩm Hiên mà Tiêu Dục Đình đã nói với Tiểu Tiểu, vừa nãy Lý Thiến nói với cô, sau vụ bê bối mới nhất của Tiêu Dục Đình, cô đã đoán được anh ta đang tìm Tiểu Tiểu là có mục đích.
Nhà họ Tiêu và nhà họ Bạch cũng được coi là gia đình quý tộc, ba mẹ của Tiểu Tiểu và ba mẹ của Tiêu Dục Đình đã là bạn tốt của nhau trong nhiều năm, hai người họ đã được đính hôn từ nhỏ.
Khi Tiểu Tiểu mười tám tuổi, mẹ của Tiêu Dục Đình đã tặng cô ấy chiếc vòng ngọc lục bảo của tỏ tiên, chiếc vòng chỉ thuộc quyền sở hữu của con dâu nhà họ Tiêu.
Mặc dù Tiêu Dục Đình không thích Bạch Tiểu Tiểu, nhưng người nhà họ Tiêu chỉ công nhận Tiểu Tiểu là con dâu của gia đình họ.
Anh ta muốn kết hôn với một người phụ nữ khác, trước hết, anh ta phải chấm dứt hôn ước với Tiểu Tiểu và lấy lại chiếc vòng.
“Ôn Nhiên, tôi biết cô bất bình thay Tiểu Tiểu, nhưng chuyện tình cảm không thể ép buộc được. Chẳng lẽ cô hy vọng Tiêu Tiêu gả cho tôi, sau đó cả đời sẽ không được hạnh phúc sao?”“
Tay Ôn Nhiên cầm điện thoại không khỏi cảm thấy nặng nề hơn, Tiêu Dục Đình thích người mẫu kia bao nhiêu thì anh ta sẽ quyết tâm bấy nhiêu.
Thành thật mà nói, Ôn Nhiên không muốn Tiểu Tiểu kết hôn với Tiêu Dục Đình, không nói đến chuyện anh ta không có tình cảm với Tiểu Tiểu, đơn giản là anh ta chạy theo cái đẹp, đã sớm bản thỉu không xứng đáng với Tiểu Tiểu nữa rồi.
“Tôi có thể để Tiểu Tiểu liên lạc với anh, nhưng anh phải hứa với tôi, không được làm tổn thương Tiểu Tiểu.”
Ôn Nhiên đang muốn nói đến thái độ của anh ta, Tiêu Dục Đình đương nhiên hiểu, lập tức đồng ý: “Được, tôi sẽ nói chuyện tử tế với Tiểu Tiểu.”
“Lát nữa tôi gọi cho anh sau.”
Ôn Nhiên nói xong, mặc kệ anh ta có đồng ý hay không, cô cúp điện thoại.
Bạch Tiểu Tiểu ra nước ngoài chơi, cô ấy đã tắt số điện thoại di động ban đầu của mình, nói với cô một số mới, đây cũng là lý do khiến Tiêu Dục Đình không thể liên lạc được với cô ấy.
Ôn Nhiên bắm số của Bạch Tiểu Tiểu, suy nghĩ xem lát nữa nên nói gì với cô ấy.
Sau khi điện thoại reo vài lần rồi được nhắc máy, giọng nói trong trẻo và dễ chịu của Bạch Tiểu Tiểu truyền qua làn sóng radio, có thê nghe thây rõ ràng tiêng sóng vô vào đá.
“Alo, Nhiên Nhiên. Tớ đang chơi ở bãi biển, sao cậu lại gọi vào lúc này, có phải nhớ tớ rồi không?”
Trên môi Ôn Nhiên nở một nụ cười, trong lòng dâng lên một tia xúc động khó tả, “Ừ, tớ nhớ cậu rồi, bao giờ cậu về thế?”
“Haha, hôm đó tớ vô tình xem được tin tức giải trí, tối hôm qua lại gọi điện về nhà, nghe mẹ tớ nói anh ấy sắp đính hôn với người mẫu kia. Tớ nghĩ, anh ấy không liên lạc được với tớ nhất định sẽ tìm cậu.”
Lời nói của Bạch Tiểu Tiểu hòa với tiếng gió biển, không thể nghe thấy nỗi buồn.
Ôn Nhiên mím môi, quan tâm hỏi: “Tiểu Tiểu, cậu nghĩ như thế nào?”
“Tớ đã đặt vé rồi, 3 giờ chiều mai nhớ đến sân bay đón tớ nhé. Cho dù cậu không gọi cho tớ, tớ cũng muốn gọi cho cậu đây.”
Bạch Tiểu Tiểu sảng khoái nói với cô.
Ôn Nhiên gạt qua cảm xúc trong lòng, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm đi, tớ bảo đảm với cậu trước 3 giờ sẽ có mặt ở sân bay để đón cậu. Bất kể cậu quyết định như thế nào, tớ sẽ ủng hộ cậu vô điều kiện.”
“Nhiên Nhiên, cậu thật tôi!”
Điện thoại im lặng một lát, sau một lúc, giọng nói của Bạch Tiểu Tiểu truyền đến, giọng nói nghẹn ngào yếu ớt. Nghe vào tai Ôn Nhiên, trái tim cô nhất thời thắt lại.
Khi tan làm, Mặc Tu Trần gọi tới.
Sau khi Ôn Nhiên và đàn chị nói chuyện điện thoại xong, cô lại có cuộc gọi với anh trai để bàn biện pháp đối phó, sau khi nói chuyện quá lâu, giọng nói của cô hơi khàn đi.
“Nhiên Nhiên, giọng của em bị sao vậy, có phải khó chịu ở đâu không?”
Cô chỉ ho một tiếng, không nói gì khác, qua làn sóng vô tuyến, Mặc Tu Trần người cẩn thận như bụi, nghe thấy sự khác biệt trong giọng nói của cô, liền quan tâm hỏi.
Ôn Nhiên cười nhẹ nói: “Chiều nay em nói nhiều quá, giọng nói có chút khàn, anh còn ở trên công trường sao?”
“Ừ, anh đang chuẩn bị trở lại công ty. Anh nghe nói nhà cung cấp dược liệu của em đột nhiên yêu cầu tăng giá.
Nhiên Nhiên, có gì cần anh giúp được không?”
Mặc Tu Trần không biết mình lấy được tin tức từ đâu, có lẽ là lúc biết tin liền gọi cho cô.
Trong lòng Ôn Nhiên ấm áp, nhẹ giọng nói: “Không cần đậ, em đã điều tra được rồi. Là Chu Minh Phú giở trò, xúi giục mây người cung câp dược liệu nâng giá chung. Em vừa mới bàn bạc với anh em rồi, sẽ cử người tới nói chuyện với bên cung câp dược liệu.”
“Nhiên Nhiên, thay vì đến đó, chỉ bằng gọi tất cả những người cung cấp dược liệu đó đến thành phố G. Em biết Chu Minh Phú đang làm loạn, vậy thì có thể thuận tiện lấy chứng cứ.”
Sau khi nghe Ôn Nhiên giải thích, Mặc Tu Trần bình tĩnh đề nghị, anh không phải không tin Ôn Nhiên có thể xử lý sự mọi việc ổn thỏa, cô nói mình đã thảo luận với Ôn Cẩm, có lẽ mọi chuyện đều không vấn đề gì.
Lý do tại sao anh đề xuất điều này là vì anh có thể giúp đỡ, nếu cộng thêm Cố Khải, vậy thì sự việc sẽ là một tình huống khác, quyền chủ động hoàn toàn nằm trong tay mình.
Anh đơn giản nói lại suy nghĩ của mình với Ôn Nhiên, sau khi nghe xong, trong lòng Ôn Nhiên cảm động, lập tức đồng ý: “Được, vậy thì làm theo lời anh nói.”
Ngừng một chút, cô nói thêm: “Mặc Tu Trần, cảm ơn anhI”
“Bỏ họ đi, nói lại lần nữa!”
Bên kia điện thoại, Mặc Tu Trần khẽ cau mày, khi cô cảm ơn còn nói cả họ và tên, anh nghe xong rất khó chịu.
Ôn Nhiên giật mình, thầm gọi tên anh, bình thường cô gọi tên anh không kèm theo họ quá ít, cô luôn cảm thấy trực tiếp gọi anh là Tu Trần thì quá thân mật, ám muội.
“Nhiên Nhiên!”
Nghe qua điện thoại, Mặc Tu Trân không nhìn thây biêu hiện của cô, có lẽ anh có thể đoán được bây giờ cô trông như thế nào, không nhịn được nhẹ nhàng gọi cô.
Giọng nói trầm ấm gọi ra hai chữ ‘Nhiên Nhiên, nhuốm vào ba phần không rõ lý do, giống như một chiếc lông vũ nhẹ lướt qua trái tim Ôn Nhiên, trái tim cô không kìm được mà run lên.
“Tu Trần, cảm ơn anhI”
Ôn Nhiên nhẹ giọng nói, bỏ đi họ, trực tiếp gọi tên của anh, mềm mại đến mức khiến lòng người nghe mềm nhữn.
“Chờ anh, anh đến đón em tan làm.”
Mặc Tu Trần mỉm cười hài lòng, giọng nói trong trẻo và vui vẻ.
“Không phải anh làm thêm giờ à?”
Ôn Nhiên kinh ngạc hỏi, nghe được sự vui vẻ trong lời nói của anh, lông mày và mắt cũng theo đó mà sáng ngời, nhịp tim bị người ở đầu bên kia điện thoại làm loạn một chút.
Những cảm xúc tràn ngập trong trái tim cô không thể nói rõ, cũng không hiểu rõ, chúng dường như tràn ngập niềm vui mà cô không thể giải thích được. Sự xúc động và cảm xúc mà trước đây cô chưa từng có, cô lại mong đợi sự xuất hiện của anh.
“Đêm nay Đàm Mục tăng ca, buổi tối em muốn ăn gì, anh mời em.”
Mặc Tu Trần liếc nhìn Đàm Mục đang có ánh mắt chán nản ở bên cạnh, anh đi về phía chiếc Aston của mình, giữa hai lông mày có sự ấm áp và thoải mái.