Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 162: Người phụ nữ bị tình yêu làm cho lóa mắt



Buôi trưa, Mặc Tu Trân và Ôn Nhiên cùng nhau ăn cơm.

Khi đưa Ôn Nhiên trở lại nhà máy dược phẩm, Mặc Tu Trần nói với cô, buổi chiều anh sẽ để Đàm Mục và Lý Thiến cùng nhau đến sân bay đón người.

Anh cũng đã sắp xếp bữa tối rồi.

Ôn Nhiên cười cảm ơn, trở về công ty, lại gọi điện cho Ôn Cảm.

Vừa kết thúc cuộc gọi, bên ngoài văn phòng có tiếng gõ cửa, Ôn Nhiên cất điện thoại, nói vớu người ngoài cửa “Mời vào”, cánh cửa gỗ nguyên khối sơn màu đỏ bị đầy ra từ bên ngoài, Chu Minh Phú một tay chống gậy, được Chu Lâm đỡ xuất hiện ở cửa.

“Nhiên Nhiên, ba tôi nói ông ấy rất lo lắng, muốn trở lại làm việc.”

Chu Lâm bát lực giải thích, đỡ Chu Minh Phú đi vào văn phòng.

Ôn Nhiên khẽ giật mình, cô nhanh chóng nhìn vào mắt Chu Lâm, cô nhanh chóng hiểu được ý của cô ta. Nghĩ đến chuyện cô ta về nhà thuyết phục Chu Minh Phú ‘nghỉ hưu’, nhưng Chu Minh Phú lại không muốn.

Cô từ sau bàn làm việc đi ra, nhìn lướt qua chân của Chu Minh Phú, trên mặt mang theo ý cười, quan tâm hỏi: “Chân của chú Chu đã khá hơn chưa, sao chú lại vội vàng đến làm như vậy?”

Chu Minh Phú nhìn Ôn Nhiên, trên mặt đầy mỡ tràn đầy vẻ giả tạo, “Ba mẹ cháu không còn, anh trai lại nằm bệnh viện, cháu là người duy nhât còn ở trong nhà máy dược phẩm. Chú Chu của cháu không yêm tâm, đặc biệt chú nghe nói lần này các nhà cung cấp dược liệu liên hợp tăng giá. Nhiên Nhiên, cháu nghĩ như thế nào? “

Ôn Nhiên trong lòng chế nhạo, Chu Minh Phú thật sự vội rồi, thẳng thắn đi vào vấn đề chính, mục đích của ông ta là sợ cô không cần những dược liệu đó sao?

Xem ra ông ta vẫn chưa biết, hai tiếng nữa, những người cung cấp dược liệu đó sẽ đến thành phó G.

Cô cau mày giả bộ tức giận nói: “Bọn họ vô cớ tăng giá dược liệu lên 20%, cháu đương nhiên sẽ không muốn, thật sự cho rằng không có bọn họ, Ôn thị của chúng ta sẽ không mua được dược liệu sao?”

Trong mắt Chu Minh Phú hiện lên một tia sắc bén, nhìn thấy vẻ tức giận không nguôi trên mặt Ôn Nhiên, trong lòng nở nụ cười chế nhạo. Ôn Nhiên vẫn là một con nhóc thiếu kinh nghiệm, cho dù có chút thông mình cũng không phải là đối thủ của mình.

Mặc dù Ôn Cẩm ở trong bệnh viện xử lý chuyện công ty, nhưng dù sao thì anh ấy cũng là một bệnh nhân, năng lượng có hạn.

Nghĩ đến thiết bị giám sát, ánh mắt ông ta nhanh chóng lóe lên một chút buồn bực, rốt cuộc thiết bị giám sát đó có phải di hai anh em họ giở trò hay không, không phải họ thì là ai. Đáng ghét nhất là ông ta lại không biết, thiết bị giám sát đó được đeo vào người mình khi nào?

“Nhiên Nhiên, chúng ta không muốn những dược liệu đó, không phải sẽ phải ngừng sản xuất sao?”

Chu Minh Phú nhìn Ôn Nhiên với vẻ mặt vừa quan tâm vừa lo lắng, hoàn toàn là vì lợi ích của công ty, nếu đổi lại là trước kia, Ôn Nhiên thật sự không nhìn ra được vấn đề gì.

Cô chỉ vào chiếc ghế sofa bên cạnh, thản nhiên nói: “Chú Chu, chú đừng chỉ đứng, ngồi xuống nói chuyện đi.”

Chu Minh Phỉ đáp “Ừ” một tiếng, được Chu Lâm đỡ lấy, đi tới ghế sofa ngồi xuống.

Ôn Nhiên ngồi xuống ghế sofa đối diện, Chu Minh Phú vừa ngồi xuống liền nói: “Nhiên Nhiên, dược liệu dù đắt đến đâu chúng ta cũng nên mua một ít để sản xuất bình thường. Nếu không được thì chúng ta có thể mua ít hơn một ít, có thể một thời gian nữa chúng sẽ giảm giá. “

Theo quan điểm của Chu Minh Phú, Ôn Nhiên không thể không mua gì, mặc dù mấy ngày trước cô đã mượn dược liệu của tập đoàn Mặc thị, nhưng dược liệu đó còn lâu mới đủ.

Tại ngày hội giao lưu thuốc năm nay, Chu Minh Phú vốn cho rằng Ôn Nhiên không thể nhận đơn hàng, nhưng lại không nghĩ tới, mối quan hệ của cô và Mặc Tu Trần bị tiết lộ, mà cô đã nhân cơ hội này để giành chiến thắng.

Không chỉ vậy, cô còn sống sót sau vụ bắt cóc đêm đó, sống sót bằng cách nhảy khỏi vách đá.

Như Tiêu Văn Khanh đã nói, không biết Ôn Nhiên có được may mắn từ đâu, cô luôn có thể tránh được nguy hiểm hết lần này đến lần khác, lần nào cũng có người giúp đỡ cô.

Tránh được tai nạn xe hơi, tránh được hạ thuôc, tránh bị bắt cóc, còn có được tình yêu của một người đàn ông lạnh lùng như Mặc Tu Trần. Không chỉ ông ta hận Ôn Nhiên đến chết, Tiêu Văn Khanh còn muốn Ôn Nhiên biến mắt, còn có Trình Giai đó được Tiêu Văn Khanh đào tạo cần thận trong mười năm. Cứ nghĩ cô ta có thể mê hoặc được Mặc Tu Trần…

“Chú Chu, chú đang nghĩ gì vậy?”

Chu Minh Phú nhập tâm đến mức quên mát che giấu sự hẳn học và hận thủ trong lòng, mãi đến khi giọng nói nghỉ ngờ của Ôn Nhiên nhắc nhở ông ta, ông ta mới đột nhiên tỉnh táo lại. Bắt gặp ánh mắt yên lặng của Ôn Nhiên, tim ông ta nhảy loạn, chợt trong lòng ông ta có cảm giác nào đó.

Cảm giác này thật tôi tệ.

“Chú đang nghĩ về bọn cung cấp dược liệu chết tiệt kia.”

Chu Minh Phú ngẫu nhiên tìm được lý do, Ôn Nhiên tỏ vẻ tin tưởng ông ta, cũng không quan tâm, ngược lại cười nhạt nói an ủi: “Chú Chu đừng tức giận, cháu sẽ không để bọn họ vô duyên vô cớ lừa gạt chúng ta đâu. Những dược liệu đó chúng ta không cần nữa là được rồi.”

“Nhưng chúng ta cần…”

Chu Minh Phú sốt sắng nói, nếu Ôn Nhiên không muốn những dược liệu đó, kế hoạch của ông ta chẳng phải sẽ thất bại sao.

Không, ông ta nhât phải thuyêt phục Ôn Nhiên thỏa hiệp.

Tuy nhiên, Ôn Nhiên không cho ông ta cơ hội nói chuyện, cô nhanh chóng ngắt lời ông ta: “Chú Chu, chú không phải lo lắng chuyện của công ty đâu. Chú ở nhà chăm sóc vết thương cho tốt đi ạ, xương cót bị thương sẽ không thể hồi phục nếu không điều trị một trăm ngày, chú đừng bát cần.”

“Ngoài ra, chú còn phải chuẩn bị cho đám cưới của Lâm Lâm và Mặc Tử Hiên. Cô ấy gả vào một đình giàu có hàng đầu ở thành phố G đó, không thể làm việc cẩu thả được.”

Nghe cô nói như vậy, Chu Lâm vốn im lặng bên cạnh đột nhiên có hứng thú xen vào: “Ba, Nhiên Nhiên nói đúng.

Chuyện của công ty ba đừng lo lắng nữa, nếu có thời gian thì chi bằng ba giúp con chuẩn bị cho hôn lễ. Nên chuẩn bị những gì, nhưng không thể thiếu gì đâu.”

Sắc mặt Chu Minh Phú hơi thay đổi, trong lòng có chút khó chịu về Chu Lâm, mấy ngày nay không biết có chuyện gì, luôn chống lại mình. Người phụ nữ bị tình yêu làm cho lóa mắt thì thật là ngu dại.

Ông ta còn muốn nói nữa, nhưng điện thoại di động của Ôn Nhiên lại vang lên.

“Chú Chu, cháu có việc phải làm, chú về nghỉ ngơi trước đi ạ.”

Ôn Nhiên đứng dậy, lấy điện thoại di động ra, bước ra khỏi sofa đi về phía bàn làm việc. Ohía sau, Chu Minh Phú nhìn bóng lưng Ôn Nhiên bằng ánh mắt hung ác, sau đó tức giận nhìn chằm chằm Chu Lâm ở bên cạnh.

“Con gọi cho Tử Hiên, nhờ anh ây đên đón chúng ta.”

Chu Lâm bị Chu Minh Phú trừng mắt, ánh mắt cô ta chớp chớp tránh đi tầm mắt của ông ta, cô ta lấy điện thoại di động ra gọi cho Mặc Tử Hiên.

Người gọi điện cho Ôn Nhiên là Trình Giai.

Sau khi trở lại bàn làm việc, cô ngồi xuống chiếc ghế xoay cao cấp, sau đó ấn nút trả lời, giọng nói bật ra đôi môi đỏ mọng bình tĩnh, thờ ơ: “Alo”

“Cô Ôn, tôi là Trình Giai.”

Đầu dây bên kia, giọng nói của Trình Giai khách khí và lịch sự đến không ngờ, nếu không phải giọng cô ta không thay đổi, Ôn Nhiên nghĩ còn mình đã nghe nhằm. Đối diện với người phụ nữ luôn đanh đá và xấu tính với mình, đột nhiên lại dịu dàng và khách khí, trên môi cô không khỏi nở một nụ cười, có cảm giác như chồn cáo chúc tết gà.

“Có chuyện gì không?”

Ôn Nhiên nhàn nhạt hỏi, từ khóe mắt cô bắt gặp Chu Lâm đang gọi điện, lông mày lộ ra vẻ dịu dàng quyến rũ của một người phụ nữ đang yêu, cô ta thực sự thích Mặc Tử Hiên.

“Cô Ôn, cô có thời gian không? Có một số việc, tôi muốn gặp mặt cô rồi nói chuyện, là liên quan đến cậu Mặc.”

Như sợ Ôn Nhiên từ chối, Trình Giai cố ý tăng thêm hai chữ ‘cậu Mặc’.