Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 402



Chương 402:

 

Ôn Nhiên ngồi sang một bên, trên mặt mang theo nụ cười, đúng lúc sẽ chen vào một câu.

 

“Nhiên Nhiên, cháu nghĩ người nào đẹp hơn?”

 

Mấy ngày nay, không biết mẹ Bạch tìm được ở đâu vài chàng trai trẻ tài giỏi, đều là có gia cảnh tốt, công việc tốt, cũng đẹp trai, ít ra nhìn trong ảnh cũng khá đẹp trai.

 

Phần giới thiệu cá nhân cũng được viết rất tốt.

 

“Dì Kiều, chỉ nhìn ảnh thì làm sao biết được ai đẹp hay không ạ, có người ăn ảnh, có người không ăn ảnh. Cháu cảm thấy phải nhìn người thật mới biết được, Tiểu Tiểu, cậu thấy sao?”

 

Câu trả lời của Ôn Nhiên khiến Bạch Tiểu Tiểu trố mắt: “Không có ai tốt cả, tớ thấy họ đều là những người xấu xí, cong queo, kém cỏi. Nhiên Nhiên, cậu giúp tớ tìm đi, tớ chỉ cần một người đàn ông xuất sắc như Mặc Tu Trần, vừa tỉ mỉ săn sóc là được.”

 

Bà ấy muốn biến phòng bệnh của cô ấy thành nơi xem mắt, đương nhiên cô ấy phải chiến đầu lại.

 

Mẹ Bạch nghi ngờ nhìn ảnh, những người này trông cũng khá mà, đều là những người tài giỏi, gia cảnh tốt, xấu xí, cong queo, kém cỏi chỗ nào hả.

 

Tuy nhiên, so với Mặc Tu Trần thì thật sự không cùng đẳng cấp.

 

“Nhiên Nhiên, hay là cháu giúp Tiểu Tiểu tìm kiếm vài người đi. Để Mặc Tu Trần nhà cháu giúp, người mà cậu ấy quen chắc chắn nhiều hơn dì, những người mà cậu ấy kết bạn cũng sẽ không kém hơn cậu ấy.”

 

Ôn Nhiên mỉm cười, cô liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu, đáp: “Được ạ, chỉ cần có người thích hợp với Tiểu Tiểu, nhất định cháu sẽ giới thiệu cho Tiểu Tiểu.”

 

Đàn ông xuất sắc như Tu Trần nhà cô, thật sự cũng không tìm được mấy người.

 

Cô vừa dứt lời thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau đó cửa của phòng bệnh được đẩy ra, bóng dáng cao lớn thẳng tắp của Có Khải xuất hiện ở cửa.

 

“Anh Có, anh tan làm à2”

 

Thấy Cố Khải, Ôn Nhiên lập tức đứng dậy, anh đã thay áo blouse trắng, mặc bộ quần áo của chính mình, đẹp trai ngời ngời. Thấy cô đứng lên, giữa hai lông mày của anh ấy nở một nụ cười, anh ấy bước vào phòng bệnh: “Ừ, anh vừa mới tan ca.”

 

Ngừng một chút, Cố Khải và mẹ Bạch chào hỏi nhau, sau đó anh ấy nhìn về phía Ôn Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Bây giờ em có muốn về nhà ngay không, anh sẽ đưa em về.”

 

Ở bên cạnh, mẹ Bạch nhìn Cố Khải, trong lòng bà ấy vẫn thở dài, đàn ông vừa đẹp trai vừa hoàn hảo như vậy, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc…

 

Ôn Nhiên lắc đâu: “Tu Trân nhà em nói sau khi ăn xong sẽ tới đón em.”

 

“Anh vừa mới gọi điện cho Tu Trần, cậu ấy đang trên đường đến bệnh viện, chúng ta xuống dưới chờ đi.” Cố Khải cười khẽ, dịu dàng nói.

 

“Được!”

 

Ôn Nhiên trừng mắt nhìn anh ấy, không biết có phải vì quá nhạy cảm hay không mà cô lại cảm thấy Cố Khải muốn nói gì đó với cô, trong lòng khẽ nhúc nhích liền đồng ý.

 

Sau khi chào mẹ con Bạch Tiểu Tiểu một tiếng, Ôn Nhiên và Cố Khải cùng nhau rời đi.

 

“Nhiên Nhiên, đã có kết quả kiểm tra.”

 

Lúc đi tới cửa thang máy, Có Khải chủ động mở miệng.

 

Ôn Nhiên ngắn ra, dưới chân dừng lại.

 

Nhờ ánh đèn, cô ngửa mặt quan sát Cố Khải, con ngươi của anh ấy đen như mực, nụ cười giữa hai đầu lông máy.

 

anh tuần hơi thu lại khiến người khác tự nhiên thấy trong lòng không yên.

 

“Sức khỏe của em và Tu Trần có vấn đề gì sao?”

 

Một lát sau, Ôn Nhiên mím môi, hỏi nhỏ.

 

“Anh đã nói với Tu Trần, cậu ấy bảo muốn tự mình nói với em.”

 

Có Khải nhìn nụ cười xinh đẹp của Ôn Nhiên, trong lòng tràn đầy đau xót, cô mới hai mươi ba tuổi, đang ở trong những năm tháng tươi đẹp nhất nhưng lại…

 

Hai tay anh ấy đút túi quần, mười ngón tay siết chặt thành nắm đấm.

 

“Anh Cố!”

 

Khuôn mặt Ôn Nhiên trở nên tái nhợt, sắc mặt của Cố Khải khiến lòng cô mạnh mẽ chùng xuống.

 

Anh ấy nói đã báo với Tu Trần có phải sức khỏe của Tu Trần thật sự có vấn đề hay không, cô theo bản năng cắn môi.

 

“Nhiên Nhiên, vốn dĩ anh đã đồng ý với Tu Tràn chờ cậu ấy tự mình nói với em, chỉ là em lại tìm anh trước, anh cảm thấy nói rõ với em cũng tốt.”

— QUẢNG CÁO —