Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 407



Chương 407:

 

Sắc mặt của Ôn Nhiên cứng ngắc.

 

Cô chớp chớp mắt, lại chớp mắt, khẽ mím môi, đôi mắt vốn đang đầy kiên định nhanh chóng trở nên ẩm ướt.

 

“Nhiên Nhiên, em đừng đau lòng, anh chỉ nói đùa chút thôi.”

 

Trong lòng Mặc Tu Trần khẽ thắt lại, buột miệng thót lên lời xin lỗi.

 

“Tu Trần, anh sợ hay là vì anh không thích trẻ con?”

 

Ôn Nhiên chăm chú nhìn anh, néu như anh sợ, cô sẽ luôn luôn ở bên anh để anh không phải sợ hãi.

 

Còn nếu anh không thích trẻ con, trong lòng cô chợt cảm thấy buồn bã không nói nên lời, anh không thích trẻ con có phải là vì tuổi thơ quá bất hạnh nên mới không thích có con hay không.

 

Mặc Tu Trần dùng sức ôm chặt lấy cô, ôm cô vào lòng, đặt cằm lên trên đầu cô, giọng nói trầm thấp vang lên: “Nhiên Nhiên, không phải anh không muốn có con, chỉ là anh sợ bản thân cố gắng bao nhiêu cũng vô ích. Anh còn không nỡ để em uống thuốc bắc cùng anh, khi còn bé anh đã uống suốt hai năm, thường xuyên uống được một nửa thì nôn hết…”

 

Có thứ gì đó nóng hỗi rơi khỏi hốc mắt, giống như sắt thép bị nung chảy, nhỏ giọt trên ngực Mặc Tu Trằn.

 

Ôn Nhiên càng ôm chặt anh hơn.

 

“Nhưng không phải anh vẫn luôn kiên trì sao?”

 

Giọng nói của cô nghẹn ngào, trong đó còn có cả tình yêu và sự đau lòng đến tận xương tủy.

 

Hô hấp của Mặc Tu Trần trở nên có chút nặng nè, đúng là anh đã kiên trì trải qua, chỉ là trong khoảng thời gian uống thuốc thống khổ đó, anh không chỉ một lần muốn từ bỏ mà rất nhiều làn.

 

Càng khiến người ta khó chịu hơn chính là áp lực về tâm lý.

 

Người bên ngoài lan truyền bệnh tật của anh khắp nơi.

 

Thậm chí anh còn muốn đi tìm chết, nếu không phải có bọn Có Khải luôn đồng hành, động viên anh, bảo anh nhất định phải sống thật tốt, còn sống thì mới có thể đi làm chuyện mình muốn làm.

 

Anh sợ bản thân sẽ không kiên trì nỏi.

 

Anh không muốn người phụ nữ mình yêu phải chịu đựng đau đón và áp lực, mặc dù phương pháp này là do anh nghĩ ra nhưng nếu Nhiên Nhiên đồng ý không có con, anh sẽ không muốn cô phải uống thuốc đắng mỗi ngày.

 

Giờ phút này, lòng căm thù của Mặc Tu Trần đối với Phó Kinh Nghĩa còn sâu sắc hơn đối với Tiêu Văn Khanh và Ngô Thiên Nhát, anh không chỉ thề một lần trong lòng, một ngày nào đó néu gặp lại Phó Kinh Nghĩa, anh nhất định sẽ khiến ông ta phải chịu đựng đau đớn gấp trăm lần Nhiên Nhiên đã phải chịu.

 

Ôn Nhiên nâng đôi mắt đẫm nước mắt đau lòng nhìn anh: *Tu Trần, trước kia em không có cơ hội đồng hành với anh, sau này em nhát định sẽ không rời anh nửa bước.”

 

“Chúng †a có phúc cùng hưởng, có khổ cùng chịu nhé?”

 

Mặc Tu Trần không nói gì, chỉ mím chặt đôi môi mỏng.

 

“Em biết căn bệnh này không phải hai ba ngày là có thể khỏe lại, em cũng biết trước kia anh uống quá nhiều thuốc, bây giờ chắc chắn anh rất chán ghét thuốc bắc. Nhưng mà vì em, anh đừng từ bỏ có được không?”

 

“Anh là con trai trưởng của nhà họ Mặc, cho dù ba anh có đối xử với anh như thế nào thì anh cũng phải có trách nhiệm nối dõi tông đường, còn có tập đoàn lớn như thế, chờ chúng ta về già rồi cũng cần có người thừa kế.

 

“Thực ra những điều này không quan trọng, có con nồi dõi không quan trọng, ai thừa kế tập đoàn cũng không phải điều trọng yếu. Điều quan trọng nhất là em muốn có con của chúng ta, cả con trai lẫn con gái. Con trai lớn lên giống anh, con gái lớn lên giống em, tuổi thơ của anh không có em bầu bạn, em hi vọng con của chúng ta có thể vui vẻ lớn lên, nhìn bọn chúng giống như là…”

 

Những lời sau đó bị âm thanh nghẹn ngào của Ôn Nhiên nuốt mắt.

 

Mặc Tu Trần ôm cô thật chặt, thật chặt, dường như chỉ có như vậy cô mới cảm nhận được tình yêu của anh, mới cảm nhận được cô quan trọng với anh như thế nào.

 

Trước mắt anh là khung cảnh cô ao ước, có lẽ phải nhiều năm sau họ mới sinh được một trai một gái như cô nói, con trai thì giống anh, con gái lại giống cô, nhìn chúng lớn lên giống như bọn họ mười mấy năm sau gặp lại nhau không hề chia cách.

 

Anh không thể thay đổi những gì đã xảy ra, không thể quay ngược thời gian nhưng có thể làm mọi thứ để cho cô một tương lai mà cô ao ước.

 

“Nhiên Nhiên, đừng nói nữa, anh đồng ý với eml”

 

Mặc Tu Trần không có lý do gì để từ chối.

 

Dù có biết bao nhiêu không nỡ thì ngay tại giây phút này cũng không thẻ chống lại được tương lai tươi sáng mà cô mong đợi.