Mặc Tu Trần dùng lực tay, thân thể mềm mại nhẹ nhàng của Ôn Nhiên nhào vào lồng ngực anh, mùi hương nam tinh nồng nàng xông vào mũi, trái tim cô run lên, tay của cô theo bàn năng chạm vào lồng ngực rắn chẳn của anh.
Lòng bàn tay đột nhiên nóng bừng, cô như bị điện giật, tay, hốt hoảng rụt lại.
“Ôn Nhiên.”
Âm thanh lọt vào tai như dùng giấy nhám hung hãng ma sát vậy, cô nghe thấy tiếng trái tim của mình đang đập thinh thịch như trống hội, trong lòng hoàng sợ nghĩ chẳng lẽ sắp xảy ra chuyện sao?
Vào thời khác máu chốt, cô đột nhiên thi thào: “Mặc Tu Trần, em..”
“Thể nào?”
Khuôn mặt tuần tủ của Mặc Tu Trần củi xuống, ánh mắt nóng rực dừng trên mặt cô. . Tìm truyện hay tại [ TRÙMtr uyện.C O M ]
Dút lời, đôi mắt thâm thủy của anh chầm chậm khép lại, củi xuống!
“Đừng, hình như hôm nay em đến ngày!” Ôn Nhiên bất chấp ngại ngùng nói, cùng lúc đó đưa tay lên che môi anh lai.
Động tác của Mặc Tu Trần ngừng lại, đôi mắt khép hờ, ánh mắt nhìn sâu vào mắt cô, nghi ngờ hỏi: “Thật sao?”
“Ừ, thật mà.”
Ôn Nhiên nặng nề gật đầu, khẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhấn đỏ ứng như trái cả chua. Tháng nào cô cũng tới ngày đều đặn vào ngày mười, nhưng lúc này bố mẹ cô vừa mất, anh trai lại hôn mê chưa tỉnh, cô phải chịu nhiều đau thương và áp lực, nên giờ vẫn chưa thấy “bà di” tới hỏi thăm.
Hơn nữa lần này so với lần trước cũng không có bất ki cảm giác nào nên mới quên mắt.
Thậm chí đến đồ kia cũng không mua.
Mặc Tu Trần quan sát hết sắc mặt biển đổi phong phú của cô, dường như đọc ra được suy nghĩ của nàng, trầm giọng nói: “Đừng nói là em không mua bãng vệ sinh nhé?”
Ôn Nhiên ngại ngùng khỏe miệng giật giật, cười không nổi, thân thể cứng ngắc không dám động đậy, lưỡng lự một lúc mới khẽ nói: “Em đi mượn thím Trương, chắc là thím ấy có.”
“Không cần đâu.”
Mặc Tu Trần buông tay cô ra, để lại một câu: “Em dùng giấy lót tạm đi, lát nữa anh sẽ quay lại.” Nói xong liền ra khỏi phòng tắm bước vào phòng quần áo, hai phút sau đã mặc đồ chinh tế đi ra ngoài.
Ôn Nhiên mở miệng định nói gì đó, nhưng nhìn bóng lưng kiên nghị của anh rời đi, đến một chữ cũng không nói ra được.
Cô thực sự đã làm theo lời anh dặn, dùng giấy lót vào rồi mang quần nhỏ bần đi giặt. Cô nhìn chằm vào quần áo của anh thay ra lưỡng lự hai phút, nghĩ một người đàn ông cao lớn vậy mà lại đi mua băng vệ sinh cho mình, cô giúp anh giặt đổ cũng là điểu nên làm thôi, nghĩ thể nên cô giặt luôn quần áo của anh.
Mặc Tu Trần mua băng vệ sinh trở về, Ôn Nhiên vừa phơi xong áo quần từ ban công đi vào, hai tay vẫn còn ướt.
“Em đang làm gi vậy?”
Đôi mắt dài và hẹp của Mặc Tu Trần quét qua ban công sau lưng cô, ảnh mắt anh dừng lại trên bàn tay ướt của cô, khẽ nhíu mày lại.
Ôn Nhiên duỗi tay cầm lấy cái túi trong tay anh, giải thích: “Vừa rồi trong lúc chờ anh, nhân tiện giặt quần áo rồi.”
“Ai kêu em giật?”
Cô vừa nói dứt lời, tay cầm túi của Mặc Tu Trần đột nhiên giơ lên cao, giọng nói trầm thấp lộ ra vẻ không vui.
Ôn Nhiên giật mình, liếc nhìn bàn tay né tránh của anh, lại ngẩng đầu bắt gặp ảnh mất đen láy của anh, vẫn chưa hiểu ý của anh nên nhẹ nhàng giải thich: “Đến thứ này mà anh còn đi mua giúp em, em giúp anh giặt đồ cũng là việc nên làm.”